Nhĩ Bất Yếu Xú Mỹ


Người đăng: red100

Mặc dù trong đầu vẫn khắc ghi hình bóng tuyệt đẹp nhưng khi Tiêu Thu Phong
nhìn thấy Yên Nguyệt thì trong lòng vẫn không tránh khỏi rung động, hoàn toàn
rung động.

Nội tâm kiên cố của hắn như bị cái búa nặng mười cân đập vào khiến trong nháy
mắt vỡ tan. Hắn không ngờ trên thế gian lại còn có một mỹ nhân đẹp một cách
nhu hòa đến vậy. Chẳng trách hoa hoa công tử này tìm mọi cách phải chiếm hữu.
Ngay cả hắn dù là có nghị lực của một cao thủ long tổ cũng phải thất thần cả
gần một phút.

Liễu gia cũng là một gia đình giàu có. Chỉ là năm năm trước, khi cơn khủng
hoảng thế giới cuốn tới Trung Quốc thì Liễu gia gần như tiến đến bờ vực phá
sản. Tiêu Viễn Hà cùng Liễu gia gia chủ khi đó giao tình không tệ, lúc nguy
nan ra tay tương trợ, căn bản khi đó là do tình nghĩa huynh đệ mà giúp nhau.

Chỉ là vị phong lưu công tử Tiêu Thu Phong khi nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt tức
thì không kiềm nỗi ý nghĩ chiếm hữu, nhất định phải chiếm cho bằng được nữ
nhân này.

Thật ra khi Liễu gia vượt qua hoạn nạn, chỉ cần trở mặt thì Tiêu Thu Phong
cũng chẳng còn cách nào khác. Huống hồ chi việc này cả Tiêu Viễn Hà lẫn gia
chủ Liễu gia đều kịch liệt phản đối. Chỉ đáng tiếc Liễu Yên Nguyệt ân oán phân
minh, lời hứa của nàng khi nói ra thì không thể thay đổi.

Nàng rời khỏi công ty của gia tộc vào làm cho Phong Chánh tập đoàn của Tiêu
gia với thân phận là hôn thê của công tử Tiêu gia, chuẩn bị lấy cả đời mình ra
để trả món ân tình kia.

Có thể qua mấy câu nói mà nàng nói với em gái để thấy sự kiên quyết của nàng
với Tiêu Thu Phong như thế nào.

“Đây chính là cái ơn cứu mạng, Liễu gia nhất định phải trả. Dù cho hắn là heo
đi chăng nữa thì lời ta nói cũng không bao giờ thay đổi...Sau sinh nhật hai
mươi lăm của ta, ta sẽ gả cho hắn.”

Đấy chính là lời hứa mà nàng dành cho Tiêu Thu Phong, ngày nàng sinh nhật hai
mươi lăm tuổi cũng là lúc nàng là vợ hắn.

Thư ký tựa như với liểu lão gia này không có chút cảm tình, ánh mặt lạnh lùng
liếc Tiêu Thu Phong rồi khẽ gọi:

“Liễu tổng, Tiêu đại công tử tới”

Nơi đây mặc dù là Phong chánh tập dona92 của Tiêu gia nhưng Tiêu Thu Phong lại
không được lòng ai. Nếu như không phải thân phận của hắn thì có lẽ không một
nữ nhân nào nhìn hắn một cái. Liên quan tới việc Liễu Yên Nguyệt trở thành vợ
hắn vốn đã thành một câu chuyện trong tập đoàn, nhưng dù do ai nói thì cũng
đều giống nhau.

Công tử nhà giàu dùng quyền thế uy hiếp con gái nhà lành, nếu như nói Yên
Nguyệt là công chúa Bạch Tuyết thì Thu Phong chính là mụ phù thủy tà ác.

Từ khi tốt nghiệp đại học cho tới khi tiến vào làm trong Phong chánh tập đoàn
tới giờ cũng được ba năm, Yên Nguyệt như mang toàn bộ tâm trí vào công việc.
Cuộc sống của nàng vốn không còn hy vọng, không còn gì để lưu luyến, chỉ có
điên cuồng làm việc như dùng nó làm liều thuốc ma túy để quên đi chính mình.

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi nàng đã mang lại cho tập đoàn hơn cả trăm triệu.
Điều này khiến cho Tiêu Viễn Hà bất giác có ý nghĩ tự tư trong đầu : Nếu như
Yên Nguyệt thật sự là con dâu của mình thì đây là lẽ là việc hoàn hảo nhất
trên thế giới. Nhi tử đã không thành tài thì có đứa con dâu này cũng có thể
chống đỡ lấy sự nghiệp của Tiêu gia, khiến cho nó không bị suy bại.

Hàng mi cong cong khẽ nhíu, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết kia bỗng như
lạnh lẽo hơn, cặp môi hồng đỏ thắm đầy dụ hoặc khiến trong nháy mắt tất cả như
tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ. Một tiếng hừ khe khẽ vang lên, ánh mắt trong
sáng như trăng rằm phối hợp với phong thái khí chất của Yên Nguyệt khiến nàng
lúc này như một tiên tử trên cung trăng, khiến người khác thật không dám có ý
nghĩ mạo phạm.

Khuôn mặt thanh tú, đôi môi anh đào, dáng người thon thả, bầu ngực cao vút
cộng thêm cái váy trắng quanh người không đủ che đậy thân hình quyến rũ kia.
Dù cho dùng từ khuynh quốc nghiêng thành cũng như không thể hình dung được vẻ
đẹp trước mặt này.

Yên Nguyệt khẽ cúi đầu xuống, mắt thậm chí không thèm nhìn Tiêu Thu Phong,
lạnh lùng lên tiếng:

“Ta đang rất bận, không có thời gian tiếp ngươi”

Nàng nói mà như đang nói chuyện với một bức tường, một chút nể mặt cũng không
có.

“Tiêu đại công tử, mời”

Thư ký tức thì cản ngay trước mặt. Tiểu nha đầu này xem bộ dạng như rất trung
thành với chủ nhân, ngay cả tổng tài cũng dám nói.

Tiêu Thu Phong biết cái tên công tử kia lúc trước thật đã làm rất nhiều việc
làm người người căm hận. Vì vậy cũng không hề tức giận, chỉ đưa tay xua xua
nói:

“Ngươi ra ngoài trước, ta có việc cần thương lượng với Yên Nguyệt”

Thư ký căn bản không thèm để ý mà chỉ nhìn Yên Nguyệt, bộ mặt như rất khẩn
trương. Bởi vì nhân phẩn của vị phong lưu công tử này quá xấu, mặc dù có đổng
sự trưởng của tập đoàn giám thúc không dám làm loạn với nữ nhân viên nhưng
nghe mọi người bàn tán thì người ngủ với hắn không tới một ngàn thì cũng năm
trăm. Để Yên Nguyệt một mình với hắn, nàng ta quả thật không yên tâm.

Liễu Yên Nguyệt thở dài phất tay nói:

“Tiểu Duyệt, ngươi ra ngoài trước đi”

Thư ký không cam lòng ra ngoài. Tiêu Thu Phong bước tới vừa muốn mở miệng ra
nói việc giải trừ hôn ước.

“Đủ rồi, ngươi cứ đứng tại đó, không cần phải qua đây”

Nữ nhân này ngoại trừ cảm thấy đưa mắt nhìn hắn là thừa thải ra thậm chí còn
cả ác cảm khi tiếp cận hắn. Tiêu Thu Phong nghĩ thầm, nếu đem loại nữ nhân này
làm vợ thì nam nhân coi bộ làm hòa thượng còn dễ coi hơn.

Trong lòng tức giận, tiến lên phía trước quát lớn:

“Liễu Yên Nguyệt, hãy chú ý lấy thân phận của ngươi”

Nhìn thấy biểu hiện đáng ghét đó, Tiêu Thu Phong thật muốn tát cho nàng ta vài
cái. Đừng nghĩ mình xinh đẹp mà coi mình là tiên nữ chứ

Liễu Yên Nguyệt khinh miệt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

“Không cần ngươi nhắc nhở, ta chẳng phải đang làm trâu bò cho Tiêu gia sao.
Còn ngươi muốn nhắc ta về hôn ước thì không cần phải nói, còn tám tháng nữa
thì ta sẽ đem cái thân thể này cho ngươi”

Còn tám tháng nữa chính là sinh nhật hai mươi lăm của nàng. Đó cũng chính là
thời hạn cuối cùng. Nàng biết tên nam nhân trước mặt đã đợi cái ngày đó lâu
lắm rồi.

Mặc dù là một cơn ác mộng nhưn cuối cùng cũng phải đối mặt, đúng không?

Tiêu Thu Phong thật bị nữ nhân này làm tức muốn chết. Nàng ta làm như từ trước
tới giờ mình chưa thấy nữ nhân, đem thân tặng cho hắn.

“Liễu tiểu thư, ta thừa nhận ngươi càng lớn càng xinh đẹp nhưng nữ nhân xinh
đẹp trên thế giới này không chỉ có mình ngươi. Hiện tại ta muốn nói rõ với
ngươi, ta muốn giải trừ hôn ước giữa hai chúng ta. Từ hôm nay ngươi không còn
nợ gì của Tiêu gia. Ngươi muốn gả cho ai, với ta không có liên quan.”

Khóe miệng Tiêu Thu Phong khẻ nở ra một nụ cười gian xảo. Chỉ đáng tiếc Liễu
Yên Nguyệt như bị sét đánh, cả người ngây ngốc căn bản không chú ý đến.

“Nói thật với ngươi ta hiện tại muốn tìm nữ nhân vừa ôn nhu vừa đa tình, hơn
nữa còn đẹp hơn ngươi. Ôm lấy nàng ta thoải mái hơn ôm cục đá nhiều lắm.”

Nữ nhân ngươi chẳng phải tự cao lắm sao, lão tử ta cũng không phải dễ trêu
chọc. Tiêu Thu Phong thâm chửi torng lòng. Hắn thật không thích loại nữ nhân
như thế này.

Tới lúc này Liễu Yên Nguyệt mới kinh dị lên tiếng:

“Ngươi, ngươi thật muốn giải trừ hôn ước sao?”

Nàng thật không hiểu, mà nghĩ cũng không ra. Năm xưa vì mục đích này mà tên
nam nhân trước mặt đã dùng tới thủ đoạn vô sỉ đê tiện nhất thế giới ép buộc.
Còn hiện tại, mắt thấy mọi thứ đúng như mong muốn của nàng, hắn đề xuất giải
trừ hôn ước. Đây chính là giấc mộng mà nàng ngày nào cũng mơ tưởng. chỉ là lúc
này nàng không biết tiếp nhận nó thế nào.

Trong thâm tâm nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này mà chỉ
biết dùng năm năm thời gian, từng bước từng bước thuyết phục mình phải chấp
nhận để vào thời điểm bị tên nam nhân này cường bạo thì nàng cũng có thể tiếp
thu. Nhưng nàng không bao giờ nghĩ tới ngày này khiến cho nàng thật khó mà
tiếp nhận.

Nếu như không phải hàng ngày nàng đều hận hắn thì có lẽ Liễu Yên Nguyệt đã
bước tới đưa tay sờ đầu xem nam nhân này có bị thần kinh hay bị bất bình
thường gì hay không.

Tiêu Thu Phong không hề cho nàng ta chút cơ hội:

“Được rồi, cứ như vậy đi. Nếu như ngươi muốn rời khỏi Phong chánh tập đoàn thì
có thể viết thư từ chức, ta sẽ thông qua.”

Tiêu Thu Phong đi rồi, đi rất lâu, cho tới khi cô thư ký tiến vào thì Liễu Yên
Nguyệt vẫn còn chưa tỉnh người.

“Liễu tổng, Liễu tổng, cô không sao chứ....”

“Hắn...hắn bỗng nhiên...bỗng nhiên muốn giải trừ hôn ước”

Giấc mộng mong muốn có một ngày nam nhân kia buông tah cho nàng để nàng có thể
đi tìm lấy cuộc sống cho riêng mình. Vốn đang ở trong nỗi thống khổ tuyệt vọng
bỗng nhiên ngày đó chợt tới. Liễu Yên Nguyệt chợt phát hiện ra từ trước tới
giờ mình chưa bao giờ nghĩ về tương lai.

Trong nháy mắt thế giới đảo ngược, nàng như mơ màng trong chính thế giới của
mình.

Lầu thứ sáu mươi sáu, Tiêu Thu Phong thoải mái bước vào văn phòng của cha hắn.

“Cha, mọi việc đã được giải quyết. Con đã nói Yên Nguyệt viết thư từ chức, chỉ
cần cha ký thì nàng ta có thể đi rồi”

Tiêu Thu Phong thở phào nhẹ nhõm quăng người xuống ghế sô pha.

Tiêu Viễn Hà không hề la mắng mà chỉ thở dài. Nỗi sầu trong lòng cuối cùng
cũng đã được tháo gỡ.

“Ài, Tiểu Phong, mấy năm gần đây mọi việc trong tập đoàn đa phần do Yên Nguyệt
nha đầu giải quyết. Lần này nó đi, cha thật không biết phải giải quyết thế
nào?”

Bản thân Tiêu Viễn Hà không hề lo lắng về việc tiền bạc để đưa cho Yên Nguyệt
khi nàng ra đi. Chỉ là trong những năm qua, ông đã sớm coi tiểu nha đầu kia
như đứa con ruột của mình.


Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long - Chương #4