Lời Hứa


Người đăng: i4ms3o25

Khi tỉnh lại, cậu ngửi thấy một mùi khá giống cá nướng thì liền bật dậy lao
tới chỗ phát ra mùi hương thì thấy thiếu nữ kia đang nướng một con cá đặc biệt
to. Không, phải nói là khổng lồ mới đúng vì nó ít nhất cũng phải nặng đến 10
tấn, còn nặng hơn cả một con voi ở kiếp trước của cậu. Hơn nữa, nó còn có một
thứ giống cái vòi toàn răng là răng thay cho một cái miệng bình thường của một
con cá.

Cách thiếu nữ kia nướng nó cũng đặc biệt không kém, chỉ thấy cô dùng một tay
nhấc bổng con cá kia lên còn một tay còn lại thì biến ra những ngọn lửa màu
vàng óng để “nướng” con cá kia. Thấy như vậy cậu có hơi giật mình vì theo như
những gì cậu biết thì ngọn lửa kia có lẽ là “Nguyên” của cô mà cô có thể biến
“nó” ra, dùng nó để nướng cá.

Tuy nhiên, ngọn lửa có vẻ hơi hư ảo và như vậy có lẽ tu vi của thiếu nữ trước
mặt của cậu đã là Khí Nguyên cảnh rồi. Một tu vi quá kinh khủng so với tuổi
của cô. Điều này hiển nhiên phản ánh thiên phú của cô hết sức kinh khủng.
Nhưng sự chú ý của cậu rất nhanh bị con cá kia hoàn toàn thu hút. Vì sao ư? Vì
cậu rất thích ăn cá. Không biết có phải do kiếp trước cậu đặc biệt thích ăn cá
không nữa?

“Đệ tỉnh rồi sao?” Giọng đã trở lên lạnh nhạt hơn lúc trước rất nhiều nhưng ai
đó hoàn toàn không quan âm cũng như để ý.

“Đây là cá gì vậy, tỷ?” Có chút tò mò hỏi

“Cá? Đệ nói nó à. Đây là một Nguyên Thú, cụ thể thì là một Hung Thú gọi là Cá
Vòi Răng vì cái mồm giống vòi và đầy răng của nó”

“Còn không phải là cá sao?”

“Ừ thì cũng không sai. Mà kệ, đệ đói rồi chứ”

“Thật ra thì đệ cũng không thấy đói, cũng không biết tại sao nữa? Nhưng đệ vẫn
có thể ăn được ¼ con cá này” Rất chắc chắn nói.

“Vậy sao? Thế thì đệ đợi 1 lát nữa chín thì ăn”

Sau đó hai người liền im lặng chờ đợi con cá kia chín. Khi nó vừa chín thì
Trần Thiên Minh liền không đợi được mà dùng dao Thần Tiểu Vũ đưa cho cắt một
miếng thịt thật là to để ăn. Miệng vừa nhai, vừa nói :

“Ừm. Mà ỷ ến ỗ ày àm ì ậy?”(tỷ đến chỗ này làm gì vậy)

“Ta cũng không biết nữa” Nói một cách mơ hồ

“ỷ ên ì ậy? ệ ên à ần iên inh.” (Tỷ tên gì vậy? Đệ tên là Trần Thiên Minh)

“Ừm.. ta gọi là Tiểu Vũ”

“iểu ũ tỷ ến ây à ó uyện ì ao?” (Tiểu Vũ tỷ đến đây là có chuyện gì sao?)

“Có lẽ vậy đi” Lại lấp lửng không nói.

“ao ỷ ác úc ước ậy?” (Sao tỷ khác lúc trước vậy?)

“Có sao” Lạnh nhạt trả lời nhưng chỉ cần là người từng trải đều sẽ nghe ra
chút bất đắc dĩ trong lời nói của cô. Đáng tiếc nvc không phải người từng trải
gì.

“ói uyện ới ỷ án ậy. Toàn trả lời mấy câu vô nghĩa” (Nói chuyện với ỷ chán
vậy.) Nói xong câu trước thì cậu đã ăn xong tảng thịt to tướng kia.

Thần Tiểu Vũ nghe vậy cũng chỉ biết im lặng vì không biết trả lời như nào.
Chẳng nhẽ kể chuyện đóa hoa kia cho cậu nghe. Ai biết là cậu có quan tâm hay
không?. Mà giống như là cô cũng không thể mở miệng mà kể cho cậu nghe được a.

Lại một khoảng thời gian im lặng giữa hai bên, à trừ tiếng nhai nhóp nhép do
của ai đó ra. Sau khi ăn đến bụng no căng ra, cậu mới để ý đến bầu không khí
có chút trầm lắng này.

“Tỷ nướng cá ngon lắm đó. Trước đây tỷ từng nướng cá sao?”

“Không, đây là lần đầu ta nướng cá”

“Thiệt không vậy? Tỷ có nói dối không đó?”

“Ai thèm nói dối chứ” Giọng có chút hờn dỗi mà chính cô cũng không phát hiện
ra

“Tỷ ghê thiệt đó. Lần đầu nướng cá mà đã ngon như vậy rồi. Nếu mà tập luyện
hẳn hoi chẳng phải là thành đầu bếp thiên tài rồi sao” Tiếp túc nói mà không
hề để ý thấy sự khác biệt trong câu mà thiếu nữ kia vừa nói.

“Ừm, có lẽ ta sẽ thử” Lại lạnh nhạt

“Chán chết đi được” Nói xong liền đứng dậy đi ra chỗ khác. Sau một lát đột
nhiên cậu hét lên một tiếng đầy kinh ngạc : “Ah.. thứ quỷ gì đây? Sao nó dính
vậy trời, gỡ sao cũng không được”

Nghe thấy tiếng hét của cậu, Thần Tiểu Vũ liền chạy nhanh ra chỗ phát ra tiếng
hét thì thấy một cảnh mà có lẽ cả đời này mà cô không thể quên được. Cô chỉ
thấy cậu bé kia hiện tại đang bị một bông hoa cuốn lấy, dù đã dùng mọi cách
nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự chói buộc của bông hoa kia và bông hoa kia
chính là lý do cho tất cả mọi thứ diễn ra ngày hôm nay của cô “Thiên Địa Tạo
Hóa Hoa”.

Chính điều này làm cô kinh ngạc vì theo tất cả những ghi chép về nó mà cô tìm
đọc được đều chưa từng nhắc tới có vụ nó sẽ chủ động theo một người nào đó mà
chỉ có việc nó chấp nhận bị người nào đó hái xuống mà thôi. Vậy mà trước mắt
cô, rõ ràng là hình ảnh nó đang cuốn lấy một người và cô có thể rõ ràng cảm
thấy là nó đang chủ động “nịnh hót” cậu bé kia.

Điều này không khỏi làm cô thấy nực cười vì khi mà mọi người, trong đó có cả
cô đổ xô đi tìm nó thì lại có người chỉ muốn chặt quách nó đi cho đỡ phiền.
Làm cô chỉ cảm thấy thế giới này thật điên cuồng.

“Có lẽ là cậu ta không biết nó là cái gì đi?” Cô tự động viên bản thân mình.
Nhưng vừa nghĩ đến đó cô cũng liền phủ định nó luôn. Không biết là vì lý do
gì, cô chắc chắn rằng kể cả cậu bé kia có biết nó là cái gì cũng đều sẽ hoàn
toàn không quan tâm. Một cảm giác hoang đường nhưng trần đầy chân thực. Và quả
đúng như vậy, khi mà cô đứng một bên kể cậu nghe về nó thì cậu hoàn toàn không
quan tâm. Hơn nữa, có vẻ như còn ghét bỏ nó vậy.

Và có vẻ như đóa hoa được mệnh danh là loài hoa đẹp nhất thế gian và có linh
tính nhất cảm nhận được sự khó chịu của cậu, nó liền thả cậu ra rồi “bò” về vị
trí cũ. Cung với đó là màu sắc của nó hoàn toàn thay đổi mà ai cũng có thể
thấy bằng mắt thường, từ màu sáng trắng và đỏ biến thành xám và tím. Giống như
nó đang rất “buồn” vậy. Được chứng kiến cảnh này cũng không khỏi làm Thần Tiểu
Vũ tấm tắc cuộc đời kì diệu.

Hoàn toàn không để ý một bông hoa đang buồn – trong mắt của Trần Thiên Minh
thì nó chỉ là một bông hoa không hơn không kém, cũng như một thiếu nữ đang
kinh ngạc về sự kì ảo của tạo hóa. Cậu tiếp tục bước tiếp nhưng chợt nhớ ra là
có Thần Tiểu Vũ ở đây. “Nếu cô nàng này vẫn ở đây thì mình sao làm được theo
như kế hoạch a” - cậu thầm nghĩ. Vì vậy liền quay lại nhìn cô thì thấy cô đang
nhìn chằm chằm bông hoa kia, hơi suy nghĩ và biết được điều gì. Cậu liền lên
tiếng :

“Tỷ muốn bông hoa này sao?”

“Ừm, tỷ rất muốn có nó”

“Đệ sẽ hái nó cho tỷ và đệ mong tỷ ngay khi có nó thì liền rời khỏi đây đi. Đệ
có chuyện cần làm mà không muốn người khác biết” Hoàn toàn không biết có thứ
gọi là dấu diếm.

Thấy cậu nói thẳng như vậy, cô còn gì để nói a. Chỉ còn có thể gật đầu. Thấy
cô gật đầu, cậu liền đến chỗ bông hoa kia rồi không chút thướng tiếc bẻ nguyên
cả cành hoa rồi vứt nó cho Thần Tiểu Vũ. Kỳ lạ là lúc Trần Thiên Minh bẻ nó
xuống, nó còn tỏ ra đặc biệt vui mừng. Tất nhiên là chỉ có một người nhận ra
điều đó và đó không phải là nhân vật chính của chúng ta.

Có được thứ mà mọi người con gái đều mong ước, cô chỉ thấy như giấc mơ vậy.
Như này cũng quá đơn giản đi. Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn cậu bé kia một
lần nữa và giống như là ra một quyết định quan trọng nào đó. Chỉ thấy ánh mắt
cô đột nhiên trở lên kiên định một cách lạ thường, cất chứa những tình cảm
phức tạp. Cô bước nhanh đến chỗ Trần Thiên Minh vào trao cho cậu nụ hôn đầu
của cô, một nụ hôn đúng nghĩa môi-chạm-môi. Và thời gian như dừng lại đối với
cô tại khoảnh khắc này, cô muốn lưu giữ nó suốt cuộc đời còn lại sau này của
cô.

Trần Thiên Minh lúc này bị giật mình không hề nhẹ khi tưởng Thần Tiểu Vũ rời
đi như đã nói vừa nãy thì đột nhiên cô nàng tiến tới rồi cướp đi nụ hôn đầu
của cậu. Cậu chỉ cảm thấy một thứ gì đó mềm mại và có chút ẩm ướt chạm lấy đôi
môi của cậu và gần như bộ não của cậu bị đình chỉ tạm thời vậy. Cậu thầm nghĩ
: “Không ngờ nụ hôn đầu của mình lại như thế này” Chỉ là chưa để cậu cảm nhận
nhiều hơn thì cảm giác đó liền biến mất, để ý mới thấy Thần Tiểu Vũ lúc này đã
ngồi lên trên một con bướm to lớn kỳ lạ và cũng không kém phần đẹp đẽ đang
nhìn cậu đầy phức tạp rồi khẽ nói một cách thật dịu dàng :

“Tên em là Thần Tiểu Vũ, từ lúc anh nhìn thấy hết … của em thì cũng đã định
sẵn đời này em là của anh chỉ là trước đó em có phân vân vì anh chỉ mới là đứa
trẻ nhưng sau chuyện này… Em nghĩ mình đã có quyết định rồi. Dù hơi nhanh
nhưng em sẽ tại Thần Tộc đợi một ngày kia anh đến đón em về nhà anh và nếu như
anh không đến, vậy thì em sẽ chờ anh cả cuộc đời này” Dứt câu cô liền ra lệnh
cho con bướm dưới chân cô bay đi mất, để lại một thằng nhóc bị đơ toàn tập như
chúng phải con mắt hóa đá của Medusa.

Một lúc lâu sau đó, bỏ lại cảm giác mờ mịt, khó hiểu trong lòng. Cậu chuẩn bị
bắt đầu kế hoạch đã định trước đó. “Lần này, không thể để thứ gì can thiệp vào
nữa” – cậu nghĩ thầm, rồi kiên định bước về phía suối nước nóng kia. Cậu không
biết rằng những hình ảnh, câu nói của Thần Tiểu Vũ đã bị một người nào đó
trong đầu cậu lưu thành một “video” và Thần Tiểu Vũ cũng không biết, nếu không
nhờ người này có lẽ cô phải ở vậy cả đời cũng lên.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, cậu nhìn lên bầu trời cùng lúc đó cậu bắt đầu hấp thu
Nguyên Khí xung quanh và hét lên :

“Đến đây đi. Cho ta xem x2 Lôi Kiếp thì như thế nào!”

Thanks For Reading


Triệu Hồi Sư Vô Địch - Chương #9