Tiên Nữ?


Người đăng: i4ms3o25

“Được, tất nhiên là được dù sao ngươi cũng là kẻ đã cứu mạng ta mà”

“Vậy chủ nhân có thể gọi tôi là Niệm Vũ tỷ được không, dù sao tôi cũng là con
gái hơn nữa tính theo tuổi thì tôi còn hơn người những 1 ngày 1 giờ 1 phút 1
giây a”

“Hả, mà cũng được a Niệm Vũ tỷ”

“Hì hì, tiểu đệ đệ ngoan” Thay đổi cách xưng hô 180 độ luôn

(Này, thay đổi cũng nhanh quà đi mà tiểu đệ đệ cái gì, sao nghe mà mình cứ
thấy rùng mình là sao ta) Ai đó ngay khi vừa nghe người nào đó gọi mình là
tiểu đệ đệ đột nhiên thấy rùng mình và hơi suy nghĩ. Nhưng rất nhanh lại hoàn
toàn không thèm để ý.

“Vậy đệ cần chuẩn bị như nào, Niệm Vũ tỷ”

“Ừm nghe đệ gọi ta cảm thấy rất vui vẻ vì vậy nên ta sẽ nói cho đệ biết nên
chuẩn bị những gì a”

Trần Thiên Minh rất nghiêm túc nghe chỉ là rất nhanh hắn có chút mất tự nhiên
rồi. Vì sao ư vì Niệm Vũ cô nàng này nói :

“Hừm.. Trước hết đệ cần có một cơ thể khỏe mạnh nhất và là bộ phận kia” Dứt
lời còn bonus cho thêm một hình ảnh minh họa trong đầu Trần Thiên Minh.

Nhìn cái hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu làm cậu không biết nên nói
gì. “Một cơ thể khỏe mạnh với ‘người anh em’ của đệ thì liên quan gì đến
nhau”.

Niệm Vũ không chút đắn đo nói : “Đương nhiên là có liên quan rồi, cơ thể khỏe
mạnh cái đó cũng sẽ khỏe mạnh mà cái đó khỏe mạnh tất nhiên là cơ thể khỏe
mạnh rồi a”.

Người nào đó bó tay nói : “Tỷ lấy đâu ra cái câu đó vậy, đừng nói là trong kho
kiên thức của tỷ”.

“Đương nhiên là vậy rồi, chứ đệ nghĩ ta lấy ở đâu ra”

“Tại sao đệ cảm thấy tỷ muốn đùa cợt đệ nhỉ. Tại sao taaaaa” Cố tình kéo dài
từ cuối.

“Hì hì, tất nhiên là trêu đệ thôi. Hì hì, ta chỉ muốn đệ bớt căng thẳng mà
thôi. Vào vấn đề chính luôn, vì đệ lần này phải trải qua 2 lần Lôi Kiếp vì thế
nên cái đệ cần là ngay lập tức tu luyện Thiên Lôi Luyện Thể Quyết nhưng để có
hiệu quả tốt nhất là phải có một chỗ yên tĩnh và có nước hơn nữa phải là nước
tinh khiết không chút tạp chất nào vì nó sẽ giúp đệ ngăn lại 1/3 Lôi Kiếp.

Thứ hai là cần yên tĩnh vì khi lần đầu tu luyện Thiên Lôi Luyện Thể Quyết đệ
cần phải tiến vào một thế giới ngập tràn Sấm Sét mà với linh hồn hiện tại của
đệ chỉ cần mất tập chung một chút thôi thì cũng sẽ bị Sấm Sét trong đó tiêu
diệt. Tu luyện thành công Thiên Lôi Luyện Thể Quyết là con đường duy nhất hiện
tại và sau này đệ có thể đi vì không giống người khác phải đến cảnh giới nhất
định mới chịu đến Lôi Kiếp, đệ mỗi lần đột phá đều phải trải qua Lôi Kiếp mà
càng về sau nó sẽ chỉ càng khủng khiếp hơn mà thôi.

Vì vậy, bước đầu cảm ngộ Thế Giới Sấm Sét là một bước vô cùng quan trọng vì
vậy đệ cần phải tìm một nơi thực sự yên tĩnh. Nếu thành công cảm ngộ được chút
gì đó từ Thế Giới Sấm Sét vậy thì con đường sau này đệ phải đi sẽ ít gập ghềnh
hơn rất rất nhiều. Mà cái này thì tỷ không giúp được gì đâu, vì thế nên đệ cần
tự mình đi tìm”

“Làm như đệ phải cần tỷ giúp ý”.

“À giỏi lại giám lên giọng với tỷ có tin tỷ để cho đệ khỏi sinh hoạt luôn
không” Cùng với đó là hàng tá hình ảnh được bonus cho cái đầu bé nhỏ của Trần
Thiên Minh.

“Dừng, dừng đệ biết lỗi rồi mà xin tỷ dừng ngay việc ‘upload’ ảnh của tỷ lại
ngay đi. Đệ không chịu nổi mất. Tỷ phải thương xót cho cái đầu nhỏ bé của em
chứ”. (Đ.m, không biết tỷ ý kiếm đâu cái đống ảnh này. Thật là ám ảnh mà”

“Hừ! Lần sau mà còn dám lên giọng nữa ta còn ‘upload’ thêm cả ‘video’ cho đệ
xem luôn. Hừ hừ”

Trần Thiên Minh không dám tưởng tượng đột nhiên trong đầu xuất hiện một đống
‘video’ như vậy cậu sẽ thế nào nữa. Không biết có bị thần kinh luôn không.

“Đinh Quyền thì sau khi Thiên Lôi Luyện Thể Quyết có chút thành tựu thì mới
nên tu luyện vì Đinh Quyền gần như là hoàn toàn dựa vào sức mạnh của cơ thể để
ra đòn. Lúc này đệ mà luyện nó sẽ để lại ẩn thương trong người, sẽ ảnh hưởng
đến nền móng mà đệ biết nền móng của một Tu Luyện Giả quan trọng như nào rồi
đó. Thôi ta đi ngủ, có chuyện thì gọi ta. Còn không thì đừng gọi” Nói xong
liền im lặng, chắc đi ngủ a.

“Vâng, Niệm Vũ tỷ cứ đi nghỉ đi. Chúc tỷ có một giấc mơ đẹp” (“Tốt nhất là tỷ
nên mơ thấy ác mộng đi”) Trần Thiên Minh xấu bụng nghĩ. Hắn không biết là Niệm
Vũ đi ngủ đúng là gặp “ác mộng” thật nhưng “ác mộng” này có vẻ hơi hạnh phúc
thì phải. Cậu mà biết Niệm Vũ mơ gì chắc chắn không bao giờ dám cãi lại hay
nghĩ thầm linh tinh về Niệm Vũ nữa. Rất tiếc giấc mơ này chỉ có hai người
biết.

Bỏ mấy thứ linh tinh ra khỏi đầu, cậu bắt đầu lấy Thiên Lôi Luyện Thể Quyết ra
đọc. Vừa đọc cậu liền hiểu luôn cách vận hành cũng như làm sao để tu luyện
công pháp này. Không phải cậu Thiên Phú nghịch thiên mà là do công pháp này
quá đơn giản, đơn giản đến méo thể tin được. Còn đơn giản hơn cả công pháp
luyện thể cúi bắp nhất Lục Địa Nguyên Linh này.

Nhưng nó đơn giản không có nghĩa nó dễ tu luyện cũng như không đủ cao thâm mà
chính cái đơn giản này mới làm nó cao thâm, có thể nói mọi công pháp cậu từng
đọc đều chỉ đáng xách dép có khi còn không đủ tư cách xách dép cho nó. Bởi vì
mỗi lần đọc một chữ của Thiên Lôi Luyện Thể Quyết cậu đều nghe thấy một tiếng
sấm bên tai, nghe rất chân thật. Hay như nhìn những động tác luyện thể trong
đó, trong đầu cậu chợt xuất hiện một người giống y hệt đang làm động tác đó
hơn nữa còn là cực kỳ hoàn mỹ. Cậu hoàn toàn không biết đây là do hệ thống trợ
giúp hay vốn dĩ công pháp này nó như vậy nữa.

Sau khi biết mình cần phải làm gì xong, cậu liền đến Thư Viện của gia đình để
tìm một nơi thực sự yên tĩnh và có nước tinh khiết nữa. Mà một lần tìm hiểu
này liền kéo dài đến gần 1 tháng. Mà 1 tháng là còn rất nhanh vì có Niệm Vũ
giúp đỡ nếu không có thể phải cần đến cả năm chưa biết chừng.

Mà nơi cậu tìm được nơi đáp ứng được cả hai yêu cầu cũng không xa Đế Lan Thành
lắm. Tuy không xa lắm nhưng với một đứa trẻ 5 tuổi bình thường như cậu thì nó
lại rất mất thời gian để có thể đến được đó.

“Chắc phải mất mấy tiếng để đến đó. Lại còn phải tìm cách để người nhà không
phát hiện nếu không thì mình chỉ có thể ở nhà” Vì sao ư vì nơi cậu định đến là
Rừng Hỗn Nguyên, khu rừng với số lượng Ma Thú, Yêu Thú, Man Thú, Hung Thú, Cự
Thú phải nói là nhiều như lá rụng mùa thu. Và không thiếu những thứ đáng sợ
khác. Vì sao Đế Lan Thành ngay gần nó mà vẫn không sao ư. Cái này lại phải nói
về Đế Lan Thành là thủ đô của Đế Quốc Vương Lan, 1 trong 3 Đế Quốc hùng mạnh
của Loài Người.

Nhân tiện đây thì Bắc Địa không chỉ có con người mà còn rất nhiều giống loài
khác và con người cũng không phải là giống loài hùng mạnh nhất ở đây nhưng con
người vẫn chiếm được vị trí nhất định tại Bắc Địa cũng như cả Lục Địa Nguyên
Linh vì Loài Người có đến 6 thế lực Siêu Đẳng tại đây. Được chia làm Một Viện,
Hai Tông và Ba Quốc.

Một Viện là nói về Học Viện Nguyên Linh nơi gần như tập chung mọi loài sinh
vật sống của Bắc Địa cũng như Nam Hải. Tại sao nói nó là thế lực của Loài
Người ư? Vì người sáng lập lên nó là con người, người điều hành nó là con
người và nó luôn đại diện cho Loài Người.

Hai Tông là Vô Cực Tông và Tạo Hóa Tông cũng tập chung rất nhiều giống loài
khác nhau nhưng cũng như Học Viện Nguyên Linh nó được thành lập bởi con người.
Ba Quốc là ba Đế Quốc phân biệt là Vương Lan, Tinh Thần và Pháp Bộc.

Trong đó Đế Quốc Tinh Thần là mạnh nhất rồi đến Vương Lan và cuối cùng là Pháp
Bộc. Tất nhiên là ba đế quốc đều có giống loài khác mà hiện tại Lục Địa Nguyên
Linh này gần như là không có một thế lực nào chỉ bao gồm một giống loài nữa
chỉ trừ một vài chủng tộc quá mạnh mẽ và không thích kết giao như Tộc Rồng hay
Tộc Người Khổng Lồ. Vì thể hình của hai tộc này đều to lớn một cách kỳ cục, mà
trước khi đến Nhân Vương Cảnh thì hai tộc này đều không thể thu nhỏ thân hình
lại được.

Điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến những giống loài khác, ví dụ như Người
Khổng Lồ sau khi trưởng thành có thể đạt đến 300m và một người như vậy đang đi
trong một thành phố đông dân cư. Cứ thử tượng tượng tháp Eiffel đi giữa thành
phố Paris là bạn sẽ biết một Người Khổng Lồ trưởng thành đi giữa một thành phố
đông dân ra sao. Đó là còn chưa nói tới một con Rồng trưởng thành cao lên tới
500m hay một Cự Thú trưởng thành lên đến 1000m còn cả những con quái vật dưới
đáy đại dương hay còn gọi là Thâm Hải Cự Thú, một con trưởng thành có khi phải
cao lên đến 4000m. So với chúng thì những loài có thân hình bé nhỏ như con
người thực sự là không có khác gì con kiến.

Lý do cao hơn cả tất cả những lý do trên là vì hiện tại các chủng tộc trên Lục
Địa đều sống hòa bình với nhau và đây là kết quả của hàng ngàn các cuộc Chiến
Tranh Chủng Tộc mà không giải quyết được cái gì. Nhưng tuy là hòa bình nhưng
cũng như có người tốt, người xấu thì cũng có thú tốt, thú xấu – cái này thì
không phải chiến tranh hay hòa bình có thể giải quyết vì tốt hay xấu hoàn toàn
dựa trên từng chủ thể đơn lẻ khác nhau. Và sẽ không vui vẻ gì nếu gặp phải mấy
sinh vật xấu xa đó. Thế nên dù muốn hay không cậu đều phải tìm cách trốn khỏi
nhà mà không bị ai phát hiện.

Sau một quá trính đầy công phu và tỉ mỉ cuối cùng cậu cũng trốn được khỏi nhà
mà không bị ai phát hiện. Hiện tại cậu đang dùng tốc độ nhanh nhất có thể của
mình để đến chỗ cần tìm.

“Niệm Vũ tỷ, tỷ biết những ký tự này là gì không?” Bỗng Trần Thiên Minh lên
tiếng, nói xong rồi cậu lôi những tờ giấy với những ký tự kỳ lạ trên đó ra.
Chính là 72 ký tự cậu tìm được trong cuốn “Triệu Hồi Sư – Sơ Ngộ”.

“Hừm, để tỷ xem nào. Đây là … ký tự của Thần và nếu như tỷ không nhầm thì nó
giống như một khế ước nào đó. Đệ tìm đâu ra thứ này vậy?”

“Ký tự của Thần sao. Đệ lấy chúng ra từ cuốn sách này” Nói xong cậu lấy cuốn
sách ra khỏi Túi Chứa Đồ và giơ lên trước mặt. Vì Niệm Vũ cần thông qua mắt
của cậu mới có thể nhìn ra bên ngoài.

“Hừm, lạ à nha. Sao tỷ không thấy mấy ký tự này trong cuốn sách vậy. Đệ nói
dối tỷ sao, định nhìn ‘video’ tiếp à” Đe dọa nói

“Haizz, thật uổng khi tỷ có được kho kiến thức của Vũ Trụ mà. Để đệ giải thích
cho mà nghe. Tại trang này chị có thấy cái chữ kia không, nó được người viết
cố tình thiếu một nét. Rồi tỷ nhìn chữ này, chữ này nữa và chữ kia tỷ có thấy
chúng đều bị người viết cố tình viết thiếu nét và sau khi sắp xếp chúng theo
thứ tự thì ta được cái ký tự này và 71 ký tự khác cũng vậy”

“Tỷ không thể không công nhận đệ quá không bình thường rồi. Nào có ai đọc sách
mà còn để ý từng chữ như đệ. Ta cũng chẳng hiểu nổi cách nghĩ của đệ nữa”

“Ha ha, tỷ quá khen. Đệ cũng chỉ thường thôi, Ha ha” Không chút che dấu vẻ đắc
ý của mình, Trần Thiên Minh cười thật to.

“Hừ! Vậy đệ biết làm sao sắp xếp 72 ký tự lại với nhau không?” (“Hừ, không tin
là cái này đệ cũng biết. Phải biết ta có cả một kho chuyên về Ngôn Ngữ của
Thần a”)

“Sau một tháng này vừa tìm hiểu về nơi kia thì đệ cũng có tìm hiểu khá nhiều
về những ký tự này. Dù chưa biết đúng sai nhưng đệ đã định hình ra làm sao sắp
xếp 72 ký tự này lại rồi”

“Lại chém, tỷ là tỷ không tin đệ có thể sắp xếp 72 cái ký tự này thành công”

“Cược không?”

“Cược, tỷ mà thèm sợ đệ sao. Muốn cược cái gì?”

“Cược 10 Vũ Trụ điểm, như thế nào?”

“Đệ chắc không, phải biết hiện tại đệ cũng chỉ có 10 Vũ Trụ điểm mà thôi nếu
thua là mất hết đó”

“Ha ha, cái này tỷ không cần phải lo. Đệ chắc chắn làm được”

“Hừ! Ta cũng không tin”

“Ha ha, tỷ cứ chờ đấy”

“Sắp đến nơi rồi, tỷ sẽ ngăn cách hơi thở cũng như mùi của đệ với môi trường
xung quanh để không bị những Tu Luyện giả cũng như Nguyên Thú phát hiện đệ, đệ
chờ một lát. Xong rồi đó, đi thôi”. (Nguyên Thú là tên gọi chung cho Ma Thú,
Yêu Thú, Man Thú, Hung Thú, Cự Thú nói chung Nguyên Thú là tên gọi chung cho
hầu hết các loài thú)

Nếu như lúc này mà có người bên cạnh Trần Thiên Minh sẽ hết sức khiếp sợ vì
đột nhiên hơi thở sự sống trên người cậu hoàn toàn biến mất như là người chết
vậy. Phải biết dù có mạnh đến đâu đi nữa thì dù ít dù nhiều Tu Luyện giả cũng
được mà người bình thường cũng được đều sẽ tiết lộ một chút khí tức nhưng hiện
tại Trần Thiên Minh không phát ra một chút khí tức nào như thể cậu hoàn toàn
không tồn tại trên thế giới này vậy.

Cảm nhận thay đổi trên người mình. Trần Thiên Minh không khỏi vui vẻ, như vậy
thì chỉ cần cậu cẩn thận đôi chút thì đến chỗ đó sẽ cực kỳ an toàn. Nghĩ vậy,
cậu liền bình tĩnh đi tiếp.

Sau gần 2 tiếng chạy, núp, bò các kiểu con đà điểu cuối cùng thì cậu cũng đến
nơi mà cậu cần đến. Một nơi yên tĩnh với một suối nước tinh khiết. Chỉ là khi
đến gần cậu nhận thấy không đúng bởi vì có khói bay ra từ con suối này. Sau
khi đến gần hơn cậu mới thấy rõ nó không chỉ là một dòng suối với nguồn nước
tinh khiết mà còn là một cái suối nước nóng tự nhiên.

Nhớ đến kiếp trước chưa đi tắm suối nước nóng lần nào, sau một hồi đắn đo cậu
quyết định phải tắm thử một lần mới được. Những việc khác để sau. Nghĩ là làm,
cậu liền cởi sạch sẽ xong nhảy thẳng vào một cái hố nước tự nhiên ở gần đó.
Cậu không biết rằng khi cậu cởi sạch trong đầu cậu đang có một vị tỷ tỷ nào đó
lẩm bẩm : “Hình như lại lớn hơn trước rồi, cứ thế này thì đến khi nó thật sự
trưởng thành thì không biết sẽ như nào a. Thật mong chờ mà, Hi hi”.

Bởi vì là suối nước nóng thuần chất tự nhiên nên nằm trong nước cực kỳ thoải
mái vì vậy mà Trần Thiên Minh ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì bên tai
cậu lại đột nhiên xuất hiện những tiếng “xột xoạt” như có người đang cởi quần
áo ra. Cậu thầm nghĩ : “Chẳng lẽ có người khác cũng biết chỗ này”. Sau đó cậu
nhìn về phía phát ra âm thanh đó thì cậu không khỏi sửng sốt.

Trước mặt cậu là một thiếu nữ tầm 15, 16 tuổi xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, cậu
đột nhiên cảm thấy kiến thức của mình thật sự thiếu vì cậu không biết dùng từ
gì có thể tả lại vẻ đẹp của thiếu nữ trước mắt. Một vẻ đẹp không nên tồn tại
trên thế giới này. Cái gì Tiên Nữ, Thần Nữ chẳng là gì so với vẻ đẹp của nàng.
Trong phút chốc cậu dường như bị câu mất linh hồn nhưng rồi rất nhanh lại bình
thường vì dù kiếp trước đã 20 nhưng thân thể hiện tại của cậu cũng chỉ 5 tuổi
và với một đứa trẻ 5 tuổi thì mẹ của nó mới là người đẹp nhất thế gian và cậu
cũng vậy. Trong tâm chí của cậu mẹ cậu là người đẹp nhất thế gian này, không
ai sánh bằng. Còn cha cậu là người vĩ đại nhất thế giới này. Trần Thiện Hạo mà
biết lão trong tâm chí của Trần Thiên Minh lại to lớn như thế chắc chắn sẽ lăn
ra khóc cho mà coi.

Thay vì lúc đầu sửng sốt thì hiện tại cậu lại có cảm giác rất là thưởng thức
vì trước mắt cậu là một bức tranh tuyệt đẹp, chân thật và sống động. “Ừm,
khuôn mặt so Tiên Nữ còn đẹp hơn, thân thể so với Mị Ma còn quyến rũ, gợi cảm
hơn. Làn da còn trắng hơn cả Nguyệt tộc và trông có vẻ rất mềm mại a. Ừm, tóc
còn mượt hơn cả Thần Tộc. Đúng là một người đẹp từ chân đến đầu, từ tóc cho
đến lông chân. Ước gì có thể ngắm vậy mỗi ngày, He he” Không những chỉ nhìn mà
cậu còn bắt đầu nghĩ linh tinh nhưng tất nhiên là không 18+ (Đến hiện tại cậu
vẫn không biết chút gì về mấy vấn đề giới tính. Với cậu con gái chỉ khác con
trai ở chỗ đi tiểu ngồi mà thôi. Và cậu cũng không hiểu tại sao con gái lại
phải đi tiểu ngồi chứ đừng nói đến những thứ khác. Một chàng trai 20 trong
trắng đến có phần hơi thái quá).

Và vì một lý do ngớ ngẩn nào đó, thanh niên trong sáng của chúng ta đột nhiên
lên tiếng :

“Vị tỷ tỷ đằng kia, tỷ không nên tắm ở đây đâu”.

Thanks For Reading


Triệu Hồi Sư Vô Địch - Chương #6