Tình Thân


Người đăng: i4ms3o25

"Ở đâu? Con ta ở đâu? Nguyệt nhi đâu? Con ta, nó có sao không? Nguyệt Nhi, em
có sao không?" Liên tiếp những câu hỏi được bắn ra từ miệng Trần Thiên Hạo.
Điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến ngay khi tỉnh lại chính là vợ và con của hắn.
Hắn chỉ sợ những hình ảnh trước đó là mơ và con hắn đã thật sự ra đi.

"Hạo, con không sao chứ?" Hắn nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của mẹ hắn Lan
Nguyệt Như và cả giọng của cha hắn Trần Phá Quân : "Cái đờ mờ, vậy mà không
chết. Mày sống dai như bố mày vậy. Quả không hổ là con của bố mày". Dù cha hắn
có cố che dấu nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng sự run rẩy trong từng câu
nói của ông. Hắn chợt thấy lòng mình bỗng nhẹ nhàng hơn.

Nhìn cha, mẹ hắn run giọng nói : "Con không sao. Nguyệt nhi và đứa bé có sao
không mẹ?"

Khi nghe được câu hỏi của hắn. Mẹ hắn cười và nói : " Không sao. Cả hai đều
không sao. Chỉ là..."

"Chỉ là sao hả mẹ? Hai người họ có ổn thật không, mẹ?" Giọng hắn bỗng gấp gáp
lên.

Thấy vậy, mẹ hắn nói tiếp : "Chỉ là thằng bé chưa có tên. Nên mẹ đang nghĩ xem
đặt nó tên gì."

"Không sao là tốt rồi". Mà chờ đã, thằng bé. "Vậy là..nó là..con trai sao mẹ?"

"Ừ..nó là con trai" mẹ hắn đáp.

"Ha ha, nó là con trai. Ta Trần Thiên Hạo có con trai. Ha ha. Ta làm cha rồi.
Ha ha" Hắn vừa cười vừa khóc như một đứa trẻ.

"Mày có vấn đề à. Im để tao còn nghĩ xem nên đặt tên cháu trai tao là gì đây."
Trần Phá Quân lên tiếng.

"Mẹ nghĩ nên đặt tên nó là Vẫn Thiên hoặc Phá Thiên. Con xem thế nào".

"Diệt Thiên thì sao, thằng con".

"Mẹ thấy hay là cứ đặt Phá Thiên đi". "Tôi thấy Diệt Thiên hay hơn"

"Phá Thiên" "Diệt Thiên" "Phá Thiên" "Diệt Thiên"

"Tên con trai con sẽ là : Trần Thiên Minh. Cái tên này là cái tên mà hai vợ
chồng con đã nghĩ trước đó rất kỹ rồi. Ngụ ý là dù bầu trời này có tăm tối đến
đâu, con của con vẫn sẽ "sáng", vẫn sẽ mãi là nó mà không bị bầu trời kia che
lấp, đồng hóa hay biến đổi".

"Nếu vợ chồng con đã quyết định trước rồi. Vậy thì thôi. Con mau đi thăm hai
mẹ con nó đi."

Nghe vậy, hắn chào hai người rồi đi đến chỗ vợ con hắn. Nhưng hắn vẫn nghe
thấy giọng cha hắn thoang thoảng : "Diệt Thiên, nghe hay như vậy mà không
chọn. Đúng là mẹ con giống nhau" Và tất nhiên là cả tiếng quát mắng của mẹ
hắn.

Đứng trước căn phòng, hắn lại đột nhiên thấy căng thẳng nhưng rất nhanh lấy
lại bình tĩnh. Hắn mở cửa và bước vào. Hắn thấy vợ hắn Đặng Minh Nguyệt đang
bế Thiên Minh, con trai hắn. Và kỳ diệu làm sao người thằng bé không có một
vết xước nào chứ đừng nói là vết thương. "Thật kỳ lạ". Hắn nghĩ. Thấy hắn đến,
vợ hắn liền lên tiếng :
"Anh có sao không?" Hắn thấy thế liền yên tâm.

"Ha ha, em nghĩ anh là ai. Anh làm sao có thể bị thương được".

"Nói nhỏ thôi cho thằng bé nó ngủ. Vừa ra đời mà đã phải chịu chuyện như vậy
mong là sẽ không có vấn đề gì".

"Nó sẽ không sao đâu. Dù sao nó cũng là con trai anh mà".

"Con trai em mà không phải của anh. Anh đâu có đẻ ra nó".

"Ế, không có anh tham gia cùng làm sao có nó được. Hay là mình làm thêm đứa
nữa đi. Hề hề".

"Chết đi. Cái đồ biến thái".

"Hé hé. Anh mà là biến thái thì em là .."

"Im miệng. Tên khốn kiếp, sao tôi lại lấy anh cơ chứ." (Ai đó đỏ mặt mắng)

"Hụ hụ" Tiếng ho khan của Đặng Minh Nguyệt

"Em không sao chứ. Có đau đâu không?". Trần Thiên Hạo gấp lên

"Không sao". Cô lắc đầu. "Anh có muốn bế nó không?" nói xong liền đưa thằng bé
cho Trần Thiên Hạo. (Người nào đó đầu nổi gân đen)

"Ui, bé cưng của anh có khác. Đẹp trai không khác gì cha nó. Cái mũi này giống
thôi rồi. Lại còn cái lông mi này, à cặp lông mày cũng giống này. À khoan cái
gì nó cũng giống mình thế này. Làm sao giờ". Tên nào đó tự sướng.

"Em. Anh thấy một vấn đề rất lớn ở đây".
"Vấn đề lớn??? Vấn đề gì?"
"Thiên Minh nó giống anh quá. Làm sao cứ giống như anh tự đẻ nó ra ý nhỉ".
"Ha ha, anh giỏi đẻ cho tôi xem".
"Ấy ấy, anh nói đùa thôi mà. Em xem này, thằng bé giống không khác gì mẹ nó.
Đúng là mẹ con có khác."
"Anh bị ngớ ngẩn hả"
"Anh chỉ hơi hơi thôi".(Người nào đó bó tay)

"Anh nghĩ chuyện lúc đó là sao?" Đột nhiên, Đặng Minh Nguyệt lên tiếng.
"Anh cũng không biết. Lúc đó đột nhiên trời tối sầm lại rồi một tia sét lao
nhanh xuống. Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều như vậy".
"Anh có nghĩ chúng đứng sau vụ này không?"
"Không thể"
"Vậy sao".

"Thôi em đi nghỉ đi"
"Ừm"

Hai người không biết cuộc đối thoại này ngoài hai người đã bị một kẻ khác nghe
được.

---Dòng kẻ ngang huyền thoại trở lại---

"Đứng lại, thằng nhóc kia. Mày mà không đứng lại đừng trách tao mách mẹ mày"

"Cha có giỏi thì đi mách mẹ đi. Con đây không sợ"

"Thằng này giỏi, mày có đứng lại không thì bảo. Mày mà không đứng lại. Tao từ
mai không cho mày đi thư viện lấy sách nữa" (Tao không tin mày không cắn câu)
(Quả nhiên)
"Thế nào, sao không chạy nữa đi. Mày chạy nhanh lắm cơ mà. Chạy tiếp đi"

"Cha, con sai rồi. Lần sau con không thế nữa" (Đồ đểu, lần nào cũng cái cớ
này. Nhưng mà không chống lại được ah. Haizz)

"Biết sai rồi phải không. Vậy thì mau mau đưa chỗ đồ ăn vặt mày vừa lấy được
từ chỗ Ông ra đây cho tao" (Hừ, lại còn không bị mình trị. Phải xem thằng nào
đẻ ra mày chứ)

"Dạ"
"Có vậy thôi hả?"
"Vâng, ông đưa con ngần đấy"
"Ừm, không sai. Biết nghe lời là ngoan. Mau đưa nốt ra đây"
"Hết rồi thật mà"
"Mau lên. Đọc sách hay nghỉ"
"Lần này hết thật rồi chứ"
"Hết thật rồi"
"Ừm, lần sau thấy tao là phải tự đưa, hiểu không?"
"Vâng"
"Ừm, thế mới tốt. Mau đi đọc sách đi. Không mẹ lại mắng cho. Con ngoan phải cố
gắng nha".
"Vâng, con sẽ CỐ" Tên nào đó cắn răng nói.
"Ừm, đi đi con" Hoàn toàn không để ý. "Có đống đan dược này, kiểu gì ta cũng
sẽ đột phá. Ha ha, ta đúng là thiên tài mà" Tự nói rồi tự đi luôn. Để lại
thằng nhóc 3 tuổi ủy khuất ở đó.

Không sai, Trần Thiên Minh - nvc của chúng ta đã 3 tuổi. Đã 3 năm trôi qua kể
từ ngày đó. Không ai nhắc lại chuyện đó cả. Mọi thứ sẽ hoàn hảo nếu như mọi
người trong Trần gia không phát hiện ra rằng, chỉ cần cơ thể Trần Thiên Minh
có Nguyên Khí - tên của nguồn năng lượng mà tu luyện giả hấp thu, dù là của ai
hay của cái gì. Chỉ cần cơ thể Trần Thiên Minh có nguyên khí thì đi cùng với
đó là Lôi Kiếp. Không sai, chính là Lôi Kiếp. Và điều này làm mọi người trong
Trần gia, nhất là người thân của hắn cực kỳ tuyệt vọng vì chỉ cần Trần Thiên
Minh tu luyện hay có người truyền Nguyên Khí vào người đều có thể dẫn cậu đến
cái chết.

Và dù mọi người trong Trần gia đều biết cậu là thiên tài, hơn nữa còn là siêu
cấp thiên tài. Chỉ mất 9 tháng để đi. 1 năm để có thể nói chuyện, 2 tuổi biết
đọc chữ và gần như thông thạo mọi loại Cổ Ngữ. Đọc qua là sẽ nhớ. Không những
thế, chỉ mới 3 tuổi nhưng những kiến thức địa lý, lịch sử, dược thảo, khoáng
thạch hay nguyên thú đều hơn hẳn những bậc học sĩ tại Đế Lan Thành. Mà thiên
phú của cậu càng làm mọi người khiếp sợ khi đọc 1 nhưng hiểu 10 giải thích lên
đến 20. Gần như mọi công pháp bậc thấp và bậc trung chỉ cần đọc qua 1 lần là
hiểu được tinh túy của nó. Hơn nữa, ngay lần đầu thử cảm nhận sự tồn tại
Nguyên Khí cũng chính là bước đầu tiên xem một người có thiên phú tu luyện hay
không. Chỉ vừa ngồi xuống cậu đã có thể hơi chút "sai khiến" được Nguyên Khí.

Nên biết bước đầu này cũng được chia ra làm mấy loại : Hơi Cảm Nhận Được, Cảm
Nhận Được, Cảm Thấy Được và Chạm Vào Được. Mà cấp độ Hơi Cảm Nhận Được thì
cũng như tên chính là hơi cảm nhận được rằng xung quanh có sự tồn tại của
Nguyên Khí - cấp độ này là cấp độ thấp nhất chỉ thể hiện người này có thiên
phú tu luyện. Cấp độ Cảm Nhận Được thì cao cấp hơn một chút, thay vì chỉ "hơi"
thì ở cấp độ thiên phú này có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Nguyên Khí
nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Tuy vậy những người ngay lần đầu có thể đạt đến
cấp độ này cũng coi như là một Thiên Tài. Mà cấp độ Cảm Thấy Được thì không
chỉ dừng lại ở cảm nhận được sự tồn tại mà còn có thể "nhìn" thấy được Nguyên
Khí. Lần đầu mà làm được điều này, xin chúc mừng bạn là một Siêu Cấp Thiên
Tài. Còn về cấp độ cuối cùng Chạm Vào Được thì chính là vừa có thể cảm nhận
được sự tồn tại, vừa nhìn thấy được mà hơn nữa còn có thể "chạm" vào Nguyên
Khí. Mà biểu hiện rõ nhất khi có người đạt được cấp độ thiên phú này chính là
có thể hơi chút "sai khiến" Nguyên Khí. Và không còn gì bàn cãi những kẻ lần
đầu đạt được cấp độ này đều sẽ là những nhân vật ghê gớm sau này.

Tất nhiên là không chỉ có 4 cấp độ trên. Còn một cấp độ thiên phú mà chỉ có
tồn tại trong truyền thuyết chính là Nói Chuyện Được. Mọi sự vật tồn tại trên
đời này đều có "Linh" và Nguyên Khí cũng vậy. Kẻ nào lần đầu thử cảm nhận có
thể nói chuyện hay giao tiếp với Nguyên Khí được, không nghi ngờ gì sinh cùng
thời đại với kẻ đó là một nỗi bi ai. Vì lịch sử cũng đã chứng mình điều này.
Nhưng cũng rất may mắn là tỷ lệ nhưng kẻ như thế xuất hiện còn thấp hơn cả tỷ
lệ Tận Thế xảy ra. Vì trong lịch sử được ghi chép lại của Lục Địa Nguyên Linh
mới chỉ có 2 người mà thôi.

Và nhân vật chính của chúng ta chính là kẻ thứ ba, nhưng không ai biết điều
này và cả chính nvc cũng không biết. Cậu chỉ nghĩ đó là chuyện bình thường vì
theo cậu ai cũng có thể giao tiếp với Nguyên Khí. Vì sao Trần Thiên Minh gần
như biết mọi chuyện mà lại không biết cái này ư. Mọi người đừng quên, cậu từng
là một thanh niên trưởng thành và cũng vì thế cậu biết mọi người xung quanh
cậu luôn luôn lảng tránh những câu hỏi về vấn đề tu luyện của cậu. Và một
người từng trải như cậu hiểu rằng họ không phải không muốn mà là không thể. Họ
không thể hại cậu. Bởi vì gần như mỗi lần cậu hơi chút "sai khiến" Nguyên Khí,
mọi người đều lộ ra một khuôn mặt đầy tiếc hận và nó không phải giả dối. Lúc
đầu cậu không hiểu nhưng trong một lần tình cờ nghe lỏm được cha mẹ cậu nói
chuyện. Dù không nghe được nhiều nhưng cậu vẫn biết được rằng chỉ cần cậu tu
luyện hay ăn đan dược hoặc làm bất kỳ một cái gì đó khiến cơ thể cậu có Nguyên
Khí, cậu sẽ chết. Và đó cũng là lý do dù biết gần như mọi thứ nhưng những vấn
đề cơ bản về tu luyện cậu không biết một chút gì cả. Quay lại câu chuyện.

Sau khi bị bắt chẹt, cậu lại giống như mọi ngày đến tố cáo tội ác của lão Cha
cho mẹ hắn. Rồi lại giống như mỗi ngày nghe mẹ hắn an ủi rồi dỗ dành. Vì kiếp
trước là trẻ mồ côi chưa một lần cảm nhận tình cảm gia đình. Cậu rất quý trọng
nó và muốn chìm đắm trong nó nên dù tâm lý là một thanh niên nhưng vẫn làm
nũng như những đứa trẻ bình thường. Tất nhiên không phải một đứa 3 tuổi bình
thường. Và vụ việc bắt chẹt này hay mọi thứ liên quan đều là cách mấy người
nhà hắn biểu hiện tình cảm mà thôi. À mà lão Cha nào đó chính là kẻ lên cái kế
hoạch này. Vì sao ư, vì đan dược chứ còn vì sao. Miễn phí mà, ngu sao mà không
lấy.

"Mẹ ơi, con muốn có em. Được không mẹ? Chơi một mình chán lắm" Vì không tính
người làm tại nhà hắn thì cả nhà hắn có 5 người. Ông bà hắn, cha mẹ hắn và
hắn. Mà người làm thì lấy đâu trẻ con.

"HẢ!!! Con muốn có em để chơi cùng sao"
"Vâng. Được không mẹ?"
"Cái này phải hỏi cha con?"
"Cha con, hỏi cha làm gì? Cha là đàn ông sao đẻ con được mẹ?"(Kiếp trước mồ
côi, được một Cha xứ bên Công Giáo nuôi dạy. Được nuôi dạy rất tốt nhưng vì là
Cha xứ thế nên ông không thể dạy cậu những gì quá nhạy cảm và vì vậy... Nhưng
tất nhiên cậu biết những cái bình thường như đàn ông không thể sinh con)
"Cái này..."(Bà mẹ nào đó đỏ mặt)
"Thế con có muốn có em để chơi cùng không?"
"Tất nhiên là có chứ ạ. Chơi một mình chán lắm"
"Vậy thì nghe lời mẹ đi nói với cha con rằng con muốn có em là được, hiểu
không?" Nói rồi liền chạy đi.

Trần Thiên Minh đầu toàn ??? vì cậu hoàn toàn không hiểu và càng khó hiểu với
cái biểu hiện lúc cuối của mẹ mình. Mang theo đầu đầy chấm hỏi đi tìm lão Cha
của mình. Và nói y lại ý muốn của mình nhưng khác với mẹ hắn đỏ mặt rồi bỏ
chạy đi đâu không biết thì cha hắn hú lên nhưng tiếng hú kỳ lạ, rồi còn cười
một cách man rợ và kinh tởm. Ừm, rất kinh tởm.

"Làm tốt lắm con trai. Cha sẽ cố gắng mau mau cho con một đứa em để nó chơi
với con. Rồi con sẽ không cô đơn nữa" Người nói vô ý, người nghe hữu ý. Trần
Thiên Minh hiện đang cảm động rối tinh rối mù mà không biết hắn vừa thả một
con sói đói ra khỏi chuồng.

Ý muốn đã đạt được và cũng đã chiều muộn nên hắn quyết định đến thư viện lấy
vài quyển sách chưa đọc về đọc rồi ngủ. (Một chi tiết nhỏ, vì để bù đắp cũng
như thỏa mãn nhu cầu về sách vở cho nvc, Trần gia gần như mua tất cả các loại
sách về - tất nhiên có chọn lọc, về cho nvc. Thế nên sẽ không bao giờ thiếu
sách cho nvc).

Trần Thiên Minh không biết rằng sau khi về phòng và đọc sách. Con "Sói" mà hắn
vừa thả ra đã nhanh chóng tìm đến mẹ hắn và không nghi ngờ gì mẹ hắn bị con
"Sói" đói kia nhanh chóng "ăn thịt". Bắt đầu từ trên xuống dưới, không chỗ nào
con "Sói" kia chịu bỏ qua. Tất nhiên con "Sói" không quên "nhiệm vụ" con trai
hắn giao cho. Sau khi "nếm" đủ, con "Sói" bắt đầu khủng bố tinh thần "con mồi"
bằng những lời nói "ghê tởm" và rất nhanh tinh thần "con mồi" bị suy giảm một
cách không thể nhanh hơn. Tự động dâng "thịt" cho con "Sói" ăn...Lược bỏ 6969
chữ. Sau một quá trình "nhai nuốt", và "tiêu hóa" cụ thể là gần 4 tiếng. Cả
hai và cụ thể là con mồi "Sói" và thợ săn "giả nai" đang quấn quýt bên nhau.
(Tình tiết thêm thắt cho sôi động)

"Em vẫn chưa thấy đủ sao?" Con mồi nói một cách hổn hển.
"Đủ làm sao được. Nếu không phải anh không được. Hừ! Thì phải vài lần nữa."
Thợ săn lên tiếng.
"Bà xã đại nhân đúng là quá "dũng mãnh" mà" Con mồi khâm phục nói.
"Hừ! Càng ngày tôi càng nghi ngờ anh có phải đàn ông hay không nữa" Thợ săn
đắc ý trả lời.
"Em nghĩ "trúng" không?" Con mồi lại lên tiếng hỏi.
"Tôi biết làm sao được" Thợ săn bực mình trả lời.

Con mồi lầm bầm cái gì đó trong mồm. Song quay sang nói với thợ săn : "Vậy
thôi ngủ đi. Mai tính tiếp". Câu nói vừa dứt mồm là con mồi thấy hối hận rồi
đang định sửa lại thì hắn thấy thợ săn đang nhìn hắn bằng ánh mắt tỏa nắng và
không để con mồi lên tiếng lần nữa. Người thợ săn nói : "Hi hi, đúng là ông xã
của em có khác. Thôi đi ngủ. Mai tính tiếp" Câu cuối người thợ săn còn đặc
biệt đổi giọng thật nhẹ nhàng và dịu dàng. Sau đó liền nhắm mắt ngủ luôn. Để
lại con mồi "Sói" đang tràn đầy hối hận. Không có thuốc hối hận nên con "Sói"
đành nhắm mắt và cố gắng ngủ trong vô vọng.

Không hề biết đến "tội lỗi" mà mình vừa gây ra. Trần Thiên Minh vẫn đang đọc
sách, một cuốn sách tên là "Triệu Hồi Sư - Sơ Ngộ".

P/s: Chương này hơi giải thích cho mọi người hiểu một số điều để đỡ thắc mắc
mà không hiểu thì mình cũng chịu.

Thanks For Reading


Triệu Hồi Sư Vô Địch - Chương #3