Người đăng: i4ms3o25
“Đã hơn một tháng rồi, Thiên Minh chưa về nhà, em lo cho nó quá. Hạo, hay là
anh mau đi tìm nó đi, anh có thể tìm nó thông qua mấy bức thư nó gửi về phải
không?” Đặng Minh Nguyệt lo cho con sắp muốn điên rồi.
Thấy vợ mình như vậy, Trần Thiên Hạo không khỏi đau lòng cùng lo lắng về Trần
Thiên Minh, dù sao lúc đầu con hắn nói chỉ vài ngày sẽ về nhưng bây giờ đã hơn
1 tháng rồi mà vẫn không thấy mặt mũi nó đâu. Nhưng mà nói muốn tìm nó thì
chẳng khác gì mò kim đáy bể cả, bởi vì Rừng Hỗn Nguyên ngoài là khu rừng đông
Nguyên Thú nhất thì cũng là cánh rừng rộng lớn nhất Lục Địa.
Muốn tìm một thằng nhóc 5 tuổi trong đó cơ bản là điều không thể, hơn nữa với
số lượng Nguyên Thú đông đảo trong đó, ngươi may mắn không mất mạng đã là ơn
trời rồi, dù sao không phải Nguyên Thú nào cũng thân thiện. Mà như vợ hắn nói
có thể tìm Trần Thiên Minh qua chút khí tức còn sót lại trên mấy bức thư thì
càng vớ vẩn hơn. Trần Thiên Hạo, hắn đâu phải thánh đâu.
Cười khổ đáp : “Bình tĩnh, bức thư này nó mới chỉ gửi cách đây 3 ngày, hiển
nhiên là nó vẫn bình an, em cần gì lo lắng quá như vậy”
Nghe vậy, Đặng Minh Nguyệt bỗng giận dữ : “Anh thì biết cái gì, một tháng này
không biết thằng bé ăn gì, mặc gì nữa. Có khi nó còn phải nhịn đói nhiều ngày
thì sao? Anh là cái đồ vô lương tâm, tại sao tôi lại lấy anh cơ chứ, tại sao
anh lại có thể để con mình một mình ở một nơi nguy hiểm như vậy chứ, anh mau
biến đi cho tôi. Không tìm được Thiên Minh thì anh đừng có đến gặp tôi” Cô hét
lên
Sau đó thì Trần Thiên Hạo bị buổi ra ngoài một cách “man rợ”. Đã thành vậy rồi
thì hắn còn nói gì được nữa, hắn hiểu lúc này dù có nói gì thì Đặng Minh
Nguyệt cũng sẽ không nghe nên cũng đành kệ vậy. Còn nữa, tuy rằng hắn cũng có
lo lắng cho Trần Thiên Minh nhưng chỉ đôi chút thôi, vì qua bức thư hắn có thể
thấy rằng một tháng này con trai hắn sống rất sung sướng, hơn nữa tu vi hình
như còn có sự tăng trưởng. Mà một đứa trẻ 5 tuổi có thể ung dung sống tại Rừng
Hỗn Nguyên hơn 1 tháng, vậy thì hắn có gì mà phải quá lo lắng.
“Haizz, đúng là phụ nữ mà, cứ dính dáng đến chuyện tình cảm là bộ não của họ
lại giống như biến mất vậy. Cũng không biết vụ kia thế nào rồi, dạo này có vẻ
như Phá gia đang phải chịu áp lực rất lớn từ phía Bạch gia, không biết sao
rồi” Một tháng này, hắn cũng không có ra khỏi nhà, một là để tiếp ứng Trần
Thiên Minh ngay khi cậu về, hai là an ủi vợ. Mặc dù thử thách đúng là quan
trọng nhưng chuyện vợ con của hắn tất nhiên là quan trọng hơn nhiều rồi.
-----TÂY MÔN ĐƯỜNG NGANG, NGƯƠI CHỊU THUA CHƯA HẢ?-----
Trong khi đó vẫn tại hang động kia, Trần Thiên Minh của chúng ta hiện tại đang
vừa huýt sáo vừa nhai singum, rất ung dung, rất vui vẻ, dù sao thì một tháng
qua cậu cũng đã cố gắng rất nhiều và kết quả cũng rất đáng vui mừng. Tuy rằng,
không hoàn toàn đạt được kết quả như cậu mong muốn, nhưng không sao, chuyện gì
cũng phải từ từ a.
“Thôi được rồi, về nhà thôi” Cậu hơi hào hứng tự nói
Sau đó, cậu đứng dậy và bắt đầu di chuyển. Rất nhanh cậu đã đến bìa rừng lúc
trước mà cậu chạy trốn, dù sao thì khoảng cách cũng không quá xa. Đang vui
mừng vì sắp được về nhà thì bỗng một tiếng rống làm cậu giật cả mình.
“Écccc!!”
“Hả? Lợn à” Cùng với đó cậu cảm thấy thứ vừa rống đang chạy nhanh về phía cậu,
vì vậy theo bản năng, cậu xoay người lại và nhìn về phía đó.
“Thật là một con lợn này, ha ha” Ngay khi nhìn thấy thứ đang lao về phía cậu,
thì bỗng chợt cậu cười lên.
Và có vẻ như thứ mà đang tiến tới cậu với tốc độ khá nhanh kia hình như đúng
là một con lợn, bề ngoài nó không khác gì con lợn mà kiếp trước cậu từng thấy
cả, chỉ có duy nhất khác biệt là nó to gấp ba những con lợn ở kiếp trước của
cậu. Thân hình của nó ít nhất cũng phải dài 3m, thân cao tầm 2m. Với kích
thước này thì ít nhất nó cũng đã to lớn bằng một con Voi Châu Á kiếp trước
rồi.
Tuy rằng cười đùa nhưng thực chất cậu đang rất giật mình, dù biết trước là
động vật ở đây khác hoàn toàn với động vật tại kiếp trước của cậu, nhưng mà
một con lợn to bằng một con voi ư? Nếu kiếp trước có người nói với cậu như
vậy, cậu chắc chắn coi kẻ đó là một kẻ không đáng tin cậy, nhưng ở kiếp này có
vẻ như thân hình to lớn là một đặc điểm gần như hiện hữu trong tất cả các loại
Nguyên Thú thì phải.
Có vẻ như vẻ lơ đãng của cậu đã khiến con lợn kia tức giận thì phải, chỉ thấy
mắt nó bỗng đỏ lên một cách kỳ quặc, da từ màu trắng chuyển sang màu đỏ, tốc
độ nó vọt về phía cậu cũng cùng đó tăng nhanh một cách kỳ lạ.
Ngay khi con lợn hoàn toàn biến hóa thì cùng với đó một cảm giác phấn khích kỳ
lạ len lỏi trong từng mỗi tế bào của cậu. Dù sao, đây là lần đầu cậu giáp mặt
một Nguyên Thú, hơn nữa có vẻ còn là một Nguyên Thú không mấy thân thiện cho
lắm. Đây chính là lúc kiểm tra thành quả hơn 1 tháng này rồi. Và cậu làm một
hành động đến chính bản thân cậu cũng sửng sốt, câu lao về phía con lợn.
Và “Uỳnh” một âm thanh thể hiện sự va chạm vang lên. Chỉ thấy bỗng một bóng
hình bị bắn ngược về phía sau và điều đáng ngạc nhiên là cái bóng bay về phía
sau kia lại là con lợn.
“Hả? Làm sao lại là nó bay mà không phải mình bay?” Trần Thiên Minh nghi ngờ
hỏi
“Vậy mà đệ cũng hỏi, tuy rằng con lợn kia có lẽ to hơn những con lợn kiếp
trước đệ nhìn thấy, nhưng ở đây thì kích thước này chỉ là kích thước tầm
thường nhất của một Nguyên Thú mà thôi, có rất nhiều loại Nguyên Thú khi vừa
sinh ra cũng đã to như một ngọn nùi nhỏ rồi. Hơn nữa, hiện tại tuy rằng đệ vẫn
là Luyện Thể bậc 1 nhưng sau chín lần nén ép mỗi tế bào, hiện tại cường độ cơ
thể của đệ ít nhất thì cũng có thể sánh bằng Luyện Thể bậc 9 rồi”
“Hả? Có trâu bò quá không Niệm Vũ tỷ? Làm sao mà lại có thể so được với tận
Luyện Thể bậc 9 chứ? Tỷ có nói quá không vậy?” Giọng hơi đùa cợt
“Không hề, đệ phải biết rằng từ trước đến nay chưa từng ai có thể làm được như
đệ cả, đừng nói là làm, chỉ nghĩ thôi cũng chưa từng ai dám thử nén ép tế bào
cả. Vì tế bào rất nhỏ yếu, đừng nói nén ép mà chỉ cần một sự chấn động hơi cao
trong cơ thể của đệ cũng có thể “giết” đi một số lượng không ít các tế bào
rồi.
Hơn nữa, nén ép tế bào lại chỉ có tác dụng khi ở giai đoạn đặt nền móng, kể cả
có người dám nghĩ như đệ thì cũng hẳn là ở một cấp độ khá cao rồi. Nhưng như
ta nói trước đó, kể cả kẻ đó biết đi chăng nữa thì cũng không thể, vì chỉ cần
tác động nhẹ vào tế bào thôi cũng khiến nó “chết”, chứ đừng nói làm những cái
khác” Hoàn toàn không để ý vẻ trêu đùa của cậu, cô nói với giọng rất nghiêm
túc.
“Vậy tại sao đệ lại làm được?”
“Là do thể chất của đệ, nếu không phải thể chất của đệ đặc biệt thì đệ cũng sẽ
không thể làm được điều này, cũng như tạo ra được lũ Slime kia. Ví dụ, đơn
giản khi mà đệ hấp thu cả tạp chất mà không hề luyện hóa, có lẽ với đệ thì
hoàn toàn không sao vì khi những thứ này vào cơ thể đệ thì sẽ bị đệ kiểm soát
hoàn toàn do đặc tính thứ nhất của Vạn Vật Thể, tuy nhiên nếu là người khác
cũng tính hấp thu như đệ thì ta đảm bảo kẻ đó phế đi là vừa.
Ngoài thể chất duy nhất của đệ ra, không có thể chất nào có thể không cần
luyện hóa Nguyên Khí mà vẫn hấp thu cả. Chưa nói, Nguyên Khí sẽ không tinh
khiết ra thì tiềm lực của kẻ đó cũng đã, đang và sẽ giảm dần cùng với số lượng
tạp chất đang tăng lên trong cơ thể. Bởi vì, một khi tạp chất nhập thể, chúng
sẽ tự động bám cực kì chặt vào những nơi chúng đi qua như kinh mạch hay xương
sống chẳng hạn.
Hơn nữa, sẽ rất dễ dàng để luyện hóa Nguyên Khí và tiêu trừ tạp chất khi nó
chưa thâm nhập vào cơ thể, nhưng một khi nó đã tiến vào cơ thể và bám vào
những nơi quan trọng như lục phủ ngũ tạng, hay bé nhỏ như các tế bào. Vậy đệ
nghĩ lúc này còn có thể tiêu trừ tạp chất kia đi sao? Không thể phải không?”
“Ừm, đệ hiể…”Chỉ là cậu chưa nói hết câu thì bỗng cậu nghe thấy một loạt các
âm thanh “rầm, rầm” như có một thứ gì đó to lớn vô cùng đang tiến về phía cậu
cùng với đó, bầu trời bỗng như tối hẳn lại vậy. Cậu hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên
nhìn vì hiện tại vẫn còn là ban ngày mà, làm sao lại đột nhiên tối được. Chỉ
là không nhìn thì thôi, vừa nhìn lông tóc cậu đã dựng đứng hết lên.
Trước mặt cậu là một con vật gì đó vô cùng khổng lồ, và điều làm lông tóc cậu
dựng thẳng lên là do cậu biết con vật kia là loài gì, một con Thánh Long Trư,
một loại Nguyên Thú vô cùng kinh khủng, và đáng sợ. Dù rằng mọi người đều
không biết loại Nguyên Thú này cụ thể nguy hiểm cỡ nào nhưng có một điều mà
tất cả mọi chủng tộc đều biết là những kẻ từng đối mặt với loại Nguyên Thú này
cơ bản thì đều chết rồi. Hơn nữa, theo kích thước này thì con Thánh Long Trư
này có khi đã đạt đến Nhân Vương cảnh.
“Chẳng lẽ, ta phải chết ở đây sao? Nếu vậy… con xin lỗi mọi người” Cùng với
đó, cậu liền nhắm mắt lại và chờ đợi.
Chỉ là, chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy gì nên cậu lại mở mắt ra, chỉ là
ngay lúc mở mắt ra thì hình ảnh cậu thấy còn rợn tóc gáy hơn lúc trước. Con
Thánh Long Trư kia đang dùng đôi mắt đỏ rực sáng đầy nguy hiểm và to lớn vô
cùng kia nhìn cậu.
Cậu thấy cơ thể mình đột nhiên hoàn toàn không cử động được, cùng với một cảm
giác rét lạnh lan tỏa khắp mọi nơi trong người cậu. Đang lúc tuyệt vọng tập 2
thì bỗng con Thánh Long Trư trước mặt cậu lại đột nhiên mở cái miệng to như
nửa ngọn núi kia ra và thốt lên một câu :
“Thằng nhóc này có vấn đề về thần kinh hay sao ta? Cứ đừng im một chỗ suốt từ
nãy đến giờ” Giọng không hề che dấu sự nghi ngờ
“Có cả nhà ngươi thần kinh thì có” Tất nhiên là cậu chỉ dám nói trong đầu mà
thôi.
“Ngươi có thấy thằng nhóc nhà ta ở đâu không, lúc nãy ta nghe thấy tiếng kêu
của nó nên đến đây xem sao. Nhưng mà hoàn toàn không thấy nó đâu cả. Ngươi có
thấy nó không, loài người bé nhỏ” Đột nhiên con Thánh Long Trư kia lên tiếng,
làm cậu giật nảy cả mình vì vậy cậu buột miệng nói :
“Một con lợn màu trắng phải không?” Chỉ là lời vừa ra thì cậu đã hối hận rồi.
“Hả? Lợn màu trắng? … À đúng vậy, là một con lợn màu trắng dài tầm 3m, cao tầm
2m, có thể biến màu da nữa. Ngươi có thấy không?” Giọng hơi vui vẻ
“Có phải con lợn nằm ở kia không?” Nói rồi cậu chỉ về phía con lợn kia lúc nãy
bị đánh bay đi. Không biết có phải là do lúc nãy cậu va vào đầu nó hay không
mà hiện tại có vẻ như nó vẫn còn đang ngất ngây con gà tây.
“Hả?” Hơi nghi hoặc nhìn về phía cậu chỉ, ngay khi nhìn thấy con lợn kia, bỗng
đột nhiên thân thể con Thánh Long Trư kia phát ra những ánh sáng màu đỏ kì lạ,
cùng với đó, cậu cảm thấy một áp lực kinh khủng đang nhằm về phía cậu.
“Nói, tại sao con ta lại như vậy. Nói hoặc chết” Bỗng nó gầm rống lên và cậu
không thể làm gì khác hơn là che đi lỗ tai của mình, dù rằng không mấy hiệu
quả cho lắm.
Đang lúc cậu không biết nên giải thích như nào thì con lợn kia lại đột nhiên
hơi cử động, sau đó nó dùng một biểu cảm rất nhân tính hóa thể hiện sự nghi
hoặc của mình nhìn về phía cậu và con Thánh Long Trư kia, sau đó giống như là
nói chuyện, nó kêu lên vài tiếng “éc, éc”
Mà con Thánh Long Trư kia đang tức giận bỗng nghe thấy tiếng kêu thì quay lại
nhìn, có vẻ như vì thấy con mình không sao nên áp lực lúc nãy mà cậu cảm nhận
được đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện vậy, nếu không phải mặt đất
nơi cậu đứng đã rạn nứt thì cậu cũng sẽ coi đó là ảo giác.
“Con trai, con có làm sao không. Tại sao con lại nằm đây” Giọng con Thánh Long
Trư kia bỗng dịu dàng một cách kì lạ.
“Éc, éc. Éc éc éc, éc éc” Liên tiếp những tiếng éc éc phát ra, cùng với đó
thỉnh thoáng nó còn nhìn về phía cậu. Và…sau một hồi lâu nghe éc éc, thì bỗng
nhiên con Thánh Long Trư kia quay đầu lại nhìn về phía cậu và nói :
“Ta thay mặt con trai ta xin lỗi ngươi về hành động trước đó của nó, con người
bé nhỏ. Chỉ là không nghĩ ra, một con người bé nhỏ như ngươi lại có thể húc
bay con trai ta đó” Giọng đầy xin lỗi và ngập tràn nghi hoặc.
“Ha ha” Cậu cười gượng “Nếu như không còn việc gì vậy thì tôi có thể đi… chứ?”
Cùng với đó cậu quay người và bước đi, chẳng qua vừa đi được vài bước thì con
lợn “con” kia lại đột nhiên kêu.
“Éc, éc, éc éc éc. Éc éc”
“Hử? Con thật sự muốn như vậy sao, con trai. Con phải biết rằng nếu như vậy,
có thể con sẽ gặp nhiều nguy hiểm đó”
“Éc éc”
“Vậy sao. Nếu con đã lựa chọn, vậy ta còn có thể làm gì khác ngoài chấp nhận
đây. Này, con người kia, ta muốn ngươi chăm sóc con trai ta một thời gian,
giúp nó hiểu biết về thế giới bên ngoài hơn” Giọng điệu ra lệnh
“... Cái gì? Ngươi muốn ta chăm sóc nó sao, đừng nói những vấn đề khác, chỉ
riêng giao tiếp đã là cả một vấn đề rồi a. Hay là ngươi nên tìm một kẻ khác
đi”
“Rất tiếc là không được đâu, loài người. Vấn đề giao tiếp thì ngươi không phải
lo lắng” Cùng với đó 1 tia sáng bắn ra từ người con Thánh Long Trư như một mũi
tên bay về phía cậu. Ngay khi nó đến gần cậu thì đột ngột dừng lại và cậu có
thể thấy rõ nó là thứ gì.
“Đây là Thánh Long Ngọc Giản, bên trong nó chứa đựng cách giao tiếp với tộc ta
cũng như lịch sử rồi cả một vài công pháp. Hơn nữa nó còn có chứa đựng một vài
Trận Đồ, Nguyên Thư, Khí Văn, Dược Phương, ta nghĩ nó sẽ có ích cho ngươi. Cứ
coi đó như là tiền đặt cọc đi. Và nên nhớ không được để con trai ta gặp tổn
thương, nếu không… ngươi hiểu chứ?” Dứt lời thì thân hình khủng lồ kia đột
nhiên biến mất, không sai hơn nữa còn là hoàn toàn biến mất.
Cậu còn định nói, nhưng khi thấy vậy thì chỉ đành câm nín. Nhìn về phía con
lợn kia, cậu không biết làm sao bây giờ.
Thanks For Reading