Lý Do


Người đăng: i4ms3o25

Ở một nhà trọ sang trọng nào đó trong Thành Đế Lan. Một cô gái trẻ tuổi đang
ngồi nói chuyện với một ông lão.

“Nếu như những gì cháu nói là sự thực, vậy thì kế hoạch kia không thay đổi
không thể được rồi. Không nghĩ là tên nhóc kia lại có thể tu luyện, thật là
khó tin mà”

“Đúng vậy, thưa ông. Cũng không biết làm sao mà tên nhóc đó vượt qua được Lôi
Kiếp nữa. Dù là chính tai cháu nghe được nhưng mà vẫn thấy khó tin vô cùng”
Thực chất chuyện Trần Thiên Minh sẽ dẫn Lôi Kiếp đến nếu tu luyện cũng không
phải là chuyện bí mật gì với những người ở tầng thứ cao như bọn họ.

“Ừm, Vân Liên này, ta nói chỉ để phòng trưởng hợp chúng ta không thắng được
trong thử thách lần này thì… Cháu hiểu chứ?”

“Vâng, cháu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu có thất bại rồi. Ông không cần để ý
đâu ạ. Dù không biết làm sao tên nhóc đó có thể tu luyện, nhưng ít nhất thì nó
cũng đã tu luyện được. Có lẽ đây cũng không phải chuyện xấu gì”

“Ừm, nếu cháu đã nói vậy thì ta cũng không còn gì để nói nữa. Ta sẽ thông báo
gia tộc gây áp lực hơn nữa với Phá gia để họ không có thời gian quản đến
chuyện của chúng ta với Trần gia”

“Vâng. Nếu vậy cháu xin ra ngoài”

“Ừm, mà cháu có chiếm được cái gì ở nơi đó không?”

“Dạ không thưa ông. Tuy vậy, cháu cảm giác bắt được một thứ gì đó nhưng không
rõ là thứ gì cả”

“Vậy ta cũng không làm phiền cháu nữa, cháu về đi”

“Vâng. Vậy cháu xin ra về”

Nhìn bóng lưng cháu gái mình xa dần mà lòng Bạch Thanh Tùng nặng trĩu. Dù rằng
Bạch Vân Liên nói rất bình thản nhưng ông có thể thấy sự không cam lòng trong
lòng cháu gái mình, dù sao thì ai mà không muốn có tự do của riêng mình chứ.
Nhưng tiếc là sinh trong một gia tộc lớn thì phải có trách nhiệm như là một
thành viên của nó và tự do là một thứ gì đó quá xa xôi.

“Nhiều lúc ta thấy thực sự hâm mộ Trần gia bây giờ, haizz” Cùng tiếng thở dài
thì Bạch Thanh Tùng cũng biến mất trong căn phòng.

-----CÓ NHỚ TA KHÔNG? BẢN ĐẠI ANH HÙNG ĐỘC CÔ KẺ NGANG ĐÂY-----

“Cháu biết ta gọi cháu đến đây làm gì không, Thiên Minh?”

“Dạ không thưa ông. Có chuyện gì sao ông?”

“Vậy ta nói luôn. Cháu hẳn là biết Bạch gia đang có một kế hoạch nhắm vào Trần
gia ta phải không?”

“Vâng?” Giọng hơi nghi vấn

“Có phải rất nghi hoặc hay không? Tại sao một quái vật như Bạch gia lại nhắm
vào Trần gia chúng ta phải không? Này phải nói lại cách đây hơn 100,000 năm
khi đó Bạch gia, Trần gia và Phá gia còn là một nhà, cùng chung một tổ chức
gọi chung là Trần Bạch Phá Quân. Khi đó là vào thời điểm Chiến Tranh Chủng Tộc
lần thứ 13, cháu hẳn là biết chứ?”

“Trần Bạch Phá Quân? Vậy chẳng phải là Hủy Diệt Quân Đoàn sao? Vậy thế thì tại
sao?”

“Hừm, chuyện này kể ra thì rất dài nên ta sẽ không kể chi tiết. Như cháu biết,
mọi sinh vật sống đều tồn tại cảm xúc và dục vọng. Và mọi chuyện bắt đầu khi
bỗng một ngày gia chủ Bạch gia lúc bấy giờ nổi lên dục vọng muốn thống trị
hoàn toàn Quân Đoàn và đương nhiên là gây lên sự tức giận của Trần gia và Phá
gia. Vì vậy, Quân Đoàn bị chia cắt ra và bắt đầu chiến tranh trong suốt gần
50,000 năm. Đây cũng là thời kì tồi tệ nhất của ba gia tộc nói riêng và Loài
Người nói chung.

Thời kì đó vì chiến tranh liên miên của ba gia tộc mà làm Loài Người gần như
bị tiêu diệt bởi các tộc khác, may mắn là có người của Học Viện Nguyên Linh ra
tay nếu không ba gia tộc chúng ta chắc chắn là tội nhân thiên cổ của Loài
Người. May mắn là ba gia tộc đã dừng lại lúc cần thiết và cũng vào lúc này thì
ba gia tộc hoàn toàn tách ra làm ba gia tộc riêng biệt. Trong khoảng 30,000
năm tiếp theo thì ba gia tộc đều cố gắng để bù đắp với Loài Người.

Đỉnh điểm là khi cả ba gia tộc bỗng chung sức để chỉ ra sự ghê tởm của Chiến
Tranh Chủng Tộc, nhưng đó cũng là lần cuối ba gia tộc chúng ta kết hợp với
nhau. Sau đó thì cháu biết rồi đấy. Bạch gia bằng nhiều cách đã lên làm Hoàng
Tộc của Đế Quốc Tinh Thần, còn Phá gia làm Hoàng Tộc của Đế Quốc Vương Lan.
Trần gia chúng ta lúc đầu định là sẽ ẩn cư nhưng vài chuyện đã xảy ra khiến
Trần gia chúng ta không thể không gia nhập Đế Quốc Vương Lan, chuyện này nói
sau.

Và trong suốt 10,000 năm này từng có một thời ba gia tộc muốn hợp nhất lại với
nhau nhưng cuối cùng không đi đến đâu cả. Tuy vậy, trong quá trình trên cả ba
gia tộc chúng ta tuy rằng không hợp nhất lại với nhau nhưng lại vẫn giữ một
chút quan hệ trong đó và cụ thể thì một thử thách đã được tạo ra để không ai
trong ba gia tộc quên đi gốc gác của mình.

Một thử thách với những người trẻ tuổi muốn khẳng định bản thân hoặc cũng có
thể là thử thách cho Gia chủ tương lai. Điều kiện hoàn thành thì tùy vào mong
muốn của người tham gia thử thách và gia tộc của họ mà có điều kiện khác nhau.
Và ba gia tộc chúng ta vẫn giữ thử thách đó cho đến hiện tại và lần này là
Bạch gia. Cái này là vì đột nhiên Gia chủ của Bạch gia Bạch Vô Thường “phi
thăng”.

Chuyện này đến vô cùng ngẫu nhiên làm cho cả ba gia tộc đều không kịp hiểu
chuyện gì, nhất là Bạch gia. Và một Gia chủ mới là điều ưu tiên nhất lúc này
của Bạch gia. Mà trong Bạch gia lúc này thì người hợp lý nhất lên làm Gia chủ
là con gái của Bạch Vô Thường, Bạch Vân Liên. Tuy nhiên, có một vài người
không đồng ý vì vậy mà thử thách kia lại được lôi ra.

Thực chất thì thử thách kia là một chỗ Không Gian được tổ tiên của cả ba gia
tộc tìm thấy rất lâu trước kia, trước đó thì nơi đó là khu vực rèn luyện của
Trần Bạch Phá Quân. Tuy nhiên, như cháu biết rồi đó và cho đến cuối cùng thì
nó lại làm nơi thử thách của ba gia tộc”

“Nhưng vậy thì đâu liên quan gì đến Trần gia chúng ta đâu?”

“Đúng vậy, nhưng vấn đề là muốn mở chỗ đó thì cần phải có cả ba gia tộc. Tuy
nhiên, Trần gia chúng ta và Bạch gia lại có mâu thuẫn không thể giải và mâu
thuẫn này bắt nguồn từ chính công pháp, cũng như huyết thống của hai gia tộc
chúng ta. Suy cho cùng thì tổ tiên của Bạch gia và Trần gia từng là một cặp vợ
chồng. Vì vậy, công pháp của hai gia tộc chúng ta ít nhiều đều sẽ liên quan
đến nhau.

Nếu như lần này người tham gia thử thách là một người con trai thì không nói
làm gì nhưng vấn đề là người tham gia thử thách lần này lại là một thiếu nữ.
Vì vậy, vấn đề nảy sinh vì nếu như Bạch Vân Liên mà không có được máu cũng như
Nguyên Khí của cháu xoa dịu thì cô bé đó sẽ không thể tiến vào không gian kia
được.

Và tại sao Trần gia chúng ta không giúp đỡ luôn phải không? Dù sao đó cũng là
chuyện vô cùng đơn giản phải không?

Chuyện này lại nhắc đến mâu thuẫn của hai gia tộc chúng ta. Vì một số lý do mà
tổ tiên từng để lại tổ huấn là không thể đơn giản giúp đỡ Bạch gia được mà
phải kệ Bạch gia tự mình vận động và nếu Bạch gia thất bại thì phải chịu đến
một điều kiện của Trần gia chúng ta”

“Vậy lần này chúng ta ra điều kiện gì vậy ông?”

“Ha ha, nói đến cái này thì cũng là do cháu thôi. Vì trước đó cháu không tu
luyện được nên cha mẹ cháu có chút lo lắng cho tương lai của cháu vì vậy có
bảo ta ra điều kiện là nếu Bạch gia thất bại thì Bạch Vân Liên sẽ phải làm dâu
Trần gia chúng ta, nói cách khác chính là trở thành vợ của cháu”

“CÁI GÌ!!!” Trần Thiên Minh hét to vô cùng

“Hét cái gì mà hét, cháu định làm ông điếc luôn đó hả? Cái này cũng không thể
trách bọn ta được vì trước đó cháu không thể tu luyện được mà Lục Địa Nguyên
Linh này lại lấy lực lượng làm thước đo cho mọi thứ, một người không thể tu
luyện như cháu sẽ gặp vô vàn trắc trở. Và đương nhiên là cha mẹ cháu cũng như
ông bà không thể để như vậy được rồi.

Cũng may là cuối cùng cháu cũng đã tu luyện được, chuyện này có lẽ cũng sẽ
không giấu Bạch gia được bao lâu và có thể Bạch gia sẽ thay đổi kế hoạch, rất
có thể kế hoạch này sẽ là nhằm vào cháu. Vì vậy mà ta mới kể chuyện này cho
cháu để cháu biết mà chuẩn bị trước”

“Nói chung là rất có thể Bạch gia sẽ ra một kế hoạch nào đó để lấy được máu
của cháu phải không ông?”

“Ừm, và cháu nhớ là không được đơn giản đưa máu mình cho người Bạch gia đâu
đó. Đây là tổ huấn của tổ tiên, không thể vi phạm được, cháu hiểu không?”

“Vâng, cháu hiểu rồi. Nếu không còn chuyện gì thì cháu về phòng đây”

“Ừm, vậy cháu về phòng đi”

-----LẠI LÀ TA ĐÂY, ĐƯỜNG KẺ NGANG HUNG TÀN VÔ ĐỊCH THỦ-----

“Haizz, nếu thế này chẳng phải nhiệm vụ sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều sao,
haizz”

“Đệ nghĩ nhiệm vụ của hệ thống dễ ăn như vậy sao, không phải tự nhiên mà hệ
thống ra thời gian hạn chế là 1 năm đâu”

“Vấn đề là hiện tại đệ cũng chẳng biết làm sao để hủy kế hoạch của Bạch gia
nữa. Hơn nữa, nếu hủy hoại kế hoạch của Bạch gia chẳng phải đệ phải cưới Bạch
Vân Liên gì đó sao, đệ không chịu đâu”

“Này, dù sao đệ cũng đã từng làm một thanh niên vì vậy làm ơn đừng nói kiểu
trẻ con như thế được không?”

“Tại sao đệ phải làm vậy? Với một đứa trẻ 5 tuổi thì vẫn nên hành động như một
đứa trẻ 5 tuổi mới đúng chứ. Tỏ vẻ trưởng thành hơn thì được cái gì đâu, đệ
thấy nó khá là vớ vẩn, hơn nữa đệ chỉ trưởng thành khi cần thiết mà thôi”

“Rồi, rồi. Đến bó tay với đệ rồi. Thôi ta đi ngủ, ngủ ngon a”

“Chúc tỷ ngủ ngon” Dứt lời thì cậu thay vào một bộ võ phục mua từ hệ thống mặc
vào người.

“Đến lúc tập luyện rồi. Có lẽ hôm nay tập vung kiếm đi” Cậu cũng không biết
nên gọi thanh Katana kia là đao hay kiếm nữa, nhưng có lẽ là kiếm đi vì dù sao
theo tiếng nhật những người cầm Katana ngoài là một Samurai như thời cổ thì
còn là một Kenshi (Kiếm sĩ) nên có lẽ gọi Katana là kiếm sẽ thuận hơn.

“Nhắc mới nhớ mình còn một viên Năng Tinh Thạch và một hộp quà bí ẩn thì phải.
Nên dùng không nhỉ?” Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, cậu quyết định sử dụng cả
hai. Và Năng Tinh Thạch cậu dùng vào thanh Katana Lôi Vũ của cậu.

“Xác nhận dùng Năng Tinh Thạch với Lôi Vũ? Có – Không” Một cái màn hình giao
diện 3D xuất hiện trước mặt cậu

“Có” Chỉ thấy viên Năng Tinh Thạch bỗng hóa làm một luồng sáng rồi chui vào
Lôi Vũ.

“Chúc mừng Lôi Vũ của chủ nhân nhận được thuộc tính Không Thể Phá Hủy” Một âm
thanh hơi máy móc vang lên, có lẽ là do Niệm Vũ ngủ rồi nên hệ thống lại phải
làm việc đi.

“Hửm, Không Thể Phá Hủy sao, nghe có vẻ rất trâu bò thì phải, để xem nào”


  • Lôi Vũ (Katana) :

  • Đẳng cấp : 0,9

  • Chi tiết : Một thanh Katana sắc bén bình thường.

  • Thuộc tính : Không Thể Phá Hủy.
    +) Không Thể Phá Hủy : Không thể bị hủy hoại bởi bất kì thứ gì.

Nhìn thuộc tính kia mà cậu cảm thấy như có điện giật trong người cậu, thuộc
tính này cũng quá trâu bò đi, vậy mà không thể bị hủy hoại bởi bất kì thứ gì.
Vậy chẳng phải nói, cậu có một thanh kiếm dùng mãi mà không bao giờ sợ hỏng
sao. Cũng tức là cậu đã không cần phải quan tâm đến kẻ địch sau này của cậu
dùng vũ khí gì nữa. Dù cho kẻ đó có dùng một Đế Mệnh Khí đi chăng nữa.

“Xác nhận mở hộp quà thần bí? Có – Không”

“Có”

“Chúc mừng chủ nhân nhận được : một quyển Cơ Sơ Kiếm Thuật, một gốc Kiếm Tinh
Thảo, 1 Vương Nguyên Tệ”

“Hử? Chẳng nhẽ hệ thống còn biết ta cần gì mà cho sao, ha ha. Đúng là gãi đúng
chỗ ngứa mà, ha ha” Tuy rằng chỉ là một quyển Cơ Sở Kiếm Thuật nhưng đối với
cậu hiện tại nó còn hơn đống kiếm thuật cao cấp rất nhiều, dù sao cậu chưa
từng cầm kiếm chứ đừng nói làm sao để luyện kiếm.

“Kiếm Tinh Thảo sao? Mình nhớ không lầm thì nó là một loại thảo dược vô cùng
hiếm có chuyên tăng cường ngộ tính với kiếm thuật thì phải. Haizz, đột nhiên
ta muốn hôn người thế Hệ Thống, ha ha”

Còn 1 Vương Nguyên Tệ kia là tiền tệ của Lục Địa Nguyên Linh. Mà nhân tiện
nhắc đến cái này thì tiền tệ của Lục Đia Nguyên Linh khá đặc biệt, nó không
phải bạc, vàng hay Nguyên Thạch mà là một loại Nguyên Phù chuyên dùng để hấp
thu Nguyên Khí.

Phải biết rằng thứ gì trên đời này đều có giới hạn và cả Nguyên Khí cũng vậy,
nếu cứ hấp thu liên tục thì sớm hay muộn Nguyên Khí cũng sẽ hết vì vậy có kẻ
đã nghĩ ra một cách để hạn chế điều này và kẻ đó đã tạo ra một loại trận pháp
tên là Nghịch Nguyên Trận giúp đảo ngược quá trình thay vì hấp thu thì lại
trao trả lại thiên địa, và chìa khóa của nó chính là Nguyên Tệ, dùng chính
Nguyên Khí của Tu Luyện giả để trả lại cho thiên nhiên.

Vậy làm sao để làm được điều đó cũng như tại sao, phải không? Đơn giản là tất
cả các chủng tộc sinh sống trên Lục Địa đã hợp sức và tạo thành một tổ chức
gọi là Liên Minh Thiên Nguyên, tổ chức này chẳng có tý quyền lực cũng như sức
ảnh hưởng nào cả tuy vậy nó lại là tổ chức vô cùng quan trọng của Lục Địa
Nguyên Linh.

Nó chính là nơi cất giữ Nghịch Nguyên Trận lớn nhất Lục Địa chuyên dùng Nguyên
Phù để cung cấp lại Nguyên Khí cho Thiên Địa cũng như đảm bảo Nguyên Khí sẽ
không giảm sút. Theo một cấp độ nào đó thì nó là cục thu thuế lớn nhất của Lục
Địa. Tuy rằng nó là tổ chức có thể nói là yếu nhất Lục Địa nhưng lại không ai
có thể phủ nhận sự quan trọng của nó và cả sự giàu có của nó cả.

Cũng vì chuyện này mà dần dần tiền tệ vốn có của Lục Địa Nguyên Linh là bạc và
vàng bị thay thế bởi Nguyên Tệ. Và Nguyên Tệ được chia ra làm 5 loại từ thấp
đến cao là : Nguyên Tệ, Linh Nguyên Tệ, Vương Nguyên Tệ, Hoàng Nguyên Tệ, Đế
Nguyên Tệ. Trong đó thì Nguyên Tệ được chia làm 4 cấp độ chất lượng khác nhau
là Hạ, Trung, Thượng, Tuyệt phẩm. Linh Nguyên Tệ thì chỉ chia làm 2 cấp độ
chất lượng là Hạ phẩm và Tinh phẩm. Vương Nguyên Tệ trở lên thì không có chia
ra theo mức độ chất lượng nữa vì cơ bản thì năng lượng trong Vương Nguyên Tệ
là giống nhau, hai loại kia cũng vậy.

Nghe thì có vẻ như nó không quan trọng, điều này cũng không sai nhưng đó là
với những Tu Luyện giả bình thường mà thôi, còn với những gia tộc, thế lực, tổ
chức, tông môn, nói chung là những nơi cần lượng lớn Nguyên Khí cung cấp thì
lại rất quan trọng vì chưa nói nếu ngươi không trả lại đủ số lượng Nguyên Khí
mà ngươi hấp thu trước đó thì không sớm thì muộn Nguyên Khí cũng sẽ cạn kiệt,
hơn nữa ngươi còn phải chịu đến áp lực của toàn bộ chủng tộc Lục Địa Nguyên
Linh vì sự ích kỷ của bản thân.

Nói chung là thế lực càng cao cấp, càng nhiều Tu Luyện giả cao cấp thì thuế họ
phải đóng cho Liên Minh Thiên Nguyên lại càng nhiều vì vậy Nguyên Tệ chưa bao
giờ giảm giá trị cả. Tuy rằng, lúc đầu Nguyên Tệ cũng không thừa thãi nhưng
đến bây giờ thì mọi chuyện cơ bản đã đi đúng đường của nó. Và Nguyên Tệ là một
loại tiền tệ không thể thiếu của Lục Địa Nguyên Linh.

Tuy vậy không sớm thì muộn sẽ có lúc Lục Địa Nguyên Linh không chịu được và sẽ
dẫn tới quá tải, dù sao Tu Luyện giả thì càng ngày càng tăng mà Nguyên Khí thì
lại rất chậm chạp tăng trưởng. Và tất nhiên là có cả đống người đã nghĩ đến
vấn đề này và họ đã nghĩ ra một cách, đó là dùng năng lượng vô tận trong Tinh
Không Vũ Trụ rồi chuyển đổi nó làm Nguyên Khí cung cấp cho Lục Địa Nguyên Linh
dùng.

Nhưng không phải ai cũng hấp thu được năng lượng tồn tại trong Tinh Không Vũ
Trụ mà chỉ có những Tu Luyện giả đã vượt qua Thiên Đế cảnh mới có thể, hay nói
cách khác là những kẻ “phi thăng”. Và cũng nhờ những người này nên Nguyên Khí
tại Lục Địa Nguyên Linh không những không giảm mà còn tăng, đảm bảo cho con
cháu sau này của họ vẫn có thể tu luyện bình thường.

Tuy nhiên, Nguyên Thạch cũng là một loại tiền tệ không thể thay đổi với những
Tu Luyện giả cấp cao vì sự thuần khiết cũng như số lượng Nguyên Khí kinh khủng
bên trong nó. Dù sao kể cả là một Nguyên Thạch Hạ phẩm cũng đủ một Nhân Vương
Cảnh tu luyện cả một tháng. Đó là chưa kể còn có Trung, Thượng, Tuyệt phẩm.
Nhưng nói đi phải nói lại, nó chỉ có tác dụng lớn với cấp cao mà thôi, còn với
cấp thấp thì nó lại không khác tai họa cho lắm.

Nói chung thì Nguyên Tệ là một loại tiền tệ không thể thay đổi của Lục Địa
Nguyên Linh suốt hàng triệu năm nay. Sự quan trọng của nó đã không cần bàn
cãi.

Nhìn 1 Vương Nguyên Tệ trước mặt, cậu cũng không có cảm xúc gì lắm vì đây
không phải lần đầu cậu thấy nó. Trong bảo khố nhà cậu cũng có, tuy rằng không
nhiều nhưng cũng không ít. Cách phân biệt Nguyên Tệ với nhau là thông qua màu
sắc của Nguyên Phù. Phân biệt là trắng, xanh dương, vàng, đỏ và tím. Một Vương
Nguyên Tệ thì Nguyên Phù sẽ có màu vàng, đây cũng là cách phân biệt Nguyên Phù
luôn.

“Xác nhận sử dụng Cơ Sở Kiếm Thuật và Kiếm Tinh Thảo? Có – Không”

“Xác nhận”

“Chúc mừng chủ nhân đã học được Cơ Sở Kiếm Thuật, sử dụng thành công Kiếm Tinh
Thảo, ngộ tính đối với kiếm thuật của chủ nhân tăng lên 20%”

Cung với đó, đột nhiên cậu có một cảm giác lạ lạ ở đâu đó nhưng cụ thể ở đâu
thì cậu không rõ. Không để ý nhiều, cậu bắt đầu buổi tập luyện hôm nay. Nhìn
đống “ảnh động” trong đầu cậu, cậu bắt đầu vung kiếm theo, từng một kiếm một.

Thời gian trôi khá nhanh, cảm giác chỉ như nháy mắt là đã tối vậy. Cảm nhận
không khí hơi tươi mát buổi tối và đôi tay rã rời của mình, cậu không khỏi hơi
cảm thán thời gian trôi qua nhanh, ngay khi cậu thu Lôi Vũ về vỏ kiếm và chuẩn
bị về phòng thì đột nhiên một giọng nói vang lên :

“Tiểu đệ đi chơi một lúc với ta được không?” Cùng với đó cậu bỗng nhiên thấy
hơi đau gáy và ánh nhìn của cậu cũng tối dần, cậu ngất. Nhìn cậu đã ngất kẻ
kia liền mang cậu đi mà không biết rằng đang có một đôi mắt trong bóng tối
quan sát hết thảy.

P/s : Xin lỗi những người đang đọc truyện của mình nhé. Mong các bạn thông
cảm, sau đó mình sẽ cố ra chương đều đều và sẽ cố gắng kìm chế thằng Lười
Biếng. Lần nữa mình xin lỗi các bạn.

P/s 1.1 : Cầu Vote, Cầu Like, Cầu Thanks, Cầu Góp Ý, Cầu Nhận Xét.

Thanks For Reading


Triệu Hồi Sư Vô Địch - Chương #20