Hành Trình Bắt Đầu


Người đăng: i4ms3o25

Nghe thấy câu hỏi của Niệm Vũ thì cậu không khỏi hơi nghi hoặc một vấn đề. Do
vậy cậu không có trả lời luôn mà hỏi lại :

“Tỷ không biết sao? Đệ tưởng là hệ thống là gắn liền với đệ thì mọi chuyện của
đệ, tỷ đều phải biết mới đúng chứ?”

“À, chuyện này à. Nó vừa đúng mà cũng lại vừa sai. Hệ thống gắn liền với đệ
thì không sai, nhưng ta thì không có như vậy. Đệ cứ tưởng tượng hệ thống là
một ngôi nhà còn ta chỉ là chủ trên danh nghĩa của nó vậy, mà ngôi nhà này nằm
trong đầu của đệ và sẽ mãi nằm ở đấy nhưng ta thì không như vậy được, vì tỷ
chỉ có thể giao tiếp với đệ thông qua linh hồn của đệ mà không phải cơ thể vật
chất của đệ. Hiểu không?”

“Cũng tức là tỷ tuy có thân thể nhưng chỉ là linh hồn thể phải không? Tỷ không
có một cơ thể vật chất nên chỉ khi linh hồn của đệ có đầy đủ lực lượng thì
chúng ta mới có thể giao tiếp được với nhau phải không? Hay nói cách khác thì
chỉ cần Linh Hồn Lực của đệ thấp đến một mức độ nào đó thì hai ta sẽ mất liên
kết và tỷ không thể thông qua linh hồn của đệ để biết những gì đang xảy ra bên
ngoài sao? Nhưng nếu vậy thì đáng nhẽ tỷ vẫn phải biết được chuyện gì đã xảy
ra nhờ đọc ký ức của linh hồn đệ mới đúng chứ?”

“Mấy cái trên đệ nói đều đúng, chỉ có cái cuối là không phải. Tỷ chỉ có thể
đọc ký ức của đệ cũng như tác động vào nó như gửi cho đệ một hình ảnh hay một
loạt hành động nào đó khi mà liên kết của hai ta vẫn còn thôi. Lúc mà liên kết
kia bị gián đoạn thì tỷ không còn có thể tác động đến linh hồn, cũng như đọc
ký ức của đệ được nữa. Suy cho cùng, đệ có linh hồn của bản thân và tỷ cũng
vậy. Hai chúng ta là hai cá thể hoàn toàn khác nhau, hiểu rồi chứ? Vậy kể ta
nghe xem đệ đã gặp gì khi bị hút vào đó đi”

Nghe lời Niệm Vũ giải thích thì cậu cũng đã hiểu, cơ bản thì chỉ cần Linh Hồn
Lực của cậu đủ mạnh thì liên kết của hai người sẽ không bị gián đoạn. Nói
chung tất cả là do Linh Hồn Lực của cậu hiện tại vẫn còn quá yếu để có thể giữ
được liên kết khi mà cậu bị “tóm” đi.

Cái này cũng không thể trách cậu, có thể là linh hồn của cậu sẽ lớn mạnh hơn
những người cùng tuổi cậu do hai kiếp làm người, nhưng lực lượng hay sức mạnh
linh hồn của cậu thì lại không khác những người cùng tuổi quá nhiều vì với độ
tuổi, cơ thể cũng như tu vi của cậu vẫn là thuộc về một đứa trẻ 5 tuổi mà
thôi. Dù đã trải qua hai lần Lôi Kiếp nhưng nó cũng chỉ có giúp cơ thể cũng
như linh hồn của cậu trở lên tinh khiết hơn mà thôi. Dù sao thì Lôi Kiếp cũng
không phải là dùng để tăng Linh Hồn Lực hay Nguyên Khí.

Tất nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ. Ví như vì cậu tu luyện Thiên Lôi Luyện
Thể Quyết nên cậu có thể dùng các loại sấm sét để rèn luyện cơ thể cũng như
tăng tu vi. Nếu mà không có nó thì muốn hấp thụ Lôi Kiếp đối với một đứa trẻ 5
tuổi như cậu chẳng khác gì tự sát cả.

Dứt bỏ những ý nghĩ khác trong đầu, cậu bắt đầu kể lại mọi chuyện cậu gặp phải
tại nơi ở của Asmodeus và cả cuộc gặp gỡ của cậu và cô cho Niệm Vũ. Chỉ là sau
khi nghe xong lời kể của cậu, câu đầu tiên Niệm Vũ nói là :

“Đệ đúng là biến thái, lần trước thì ‘va chạm’ bánh bao của Thần Tiểu Vũ, lần
này thì lại hẳn là một vị Thần, hơn nữa còn là Nữ Thần được cho là trong trắng
nhất thế gian nữa. Không biết lần sau là ai đây, hay là một vị Ma Thần nào đó
chăng? Hi hi”

“Có tỷ mới biến thái đó, chỉ là vô tình chứ có phải đệ muốn như vậy đâu. Mà tỷ
nói cái gì cơ, Asmodeus là Nữ Thần được cho là trong trắng nhất thế gian ư? Tỷ
có bị làm sao không vậy? Cô ta chính là đại diện cho tội sắc dục, một trong
bảy đại tội đó”

“Ha ha, đó là do đệ thiếu kiến thức mới nói vậy mà thôi. Không sai, Asmodeus
là tượng trưng cho tội sắc dục nhưng cũng vì vậy mà cô ta là người coi trọng
trinh tiết nhất thế gian này. Hơn nữa, Nữ Thần Sắc Dục chỉ là một trong các
danh hiệu của cô ta mà thôi, mỗi thời đại cô ta sẽ lại có một cái tên cũng như
một danh hiệu khác nhau. Nhưng có vẻ như cô ta thích cái tên Asmodeus nhất nên
vẫn giữ nó cho đến tận bây giờ.

Và vì là Nữ Thần của Dục Vọng nên cô ta có thể hoàn toàn kiểm soát được nó vì
vậy những thứ mà đệ tưởng tượng về Asmodeus như là một người phụ nữ ‘dam dang’
thì đệ đã sai rồi đó. Nhưng sẽ có một vài tình huống ngoại lệ, đó là khi cô ta
mất bình tĩnh thì khả năng kiểm soát sẽ giảm đi đáng kể và đấy cũng là lý do
mà cô ta bị ‘đông cứng’ như lời đệ nói.

Thực chất thì ‘đông cứng’ là một trạng thái tái kiểm soát của cô ta tự đặt ra
cho mình, để chính bản thân cô ta không bị Dục Vọng lấn áp. Hơn nữa, đệ đừng
áp dụng tín ngưỡng của đệ lên những vị Thần, đừng quên rằng chính các vị thần
là người giao tín ngưỡng cho con người. Có nhiều lúc sự thật không phải sự
thật, dối trá lại không phải dối trá, thế giới này rất phức tạp, nó phức tạp
hơn những gì đệ từng nghĩ rất nhiều đó”

“Ừm, đệ biết rồi. Mà tỷ biết rõ ràng về 3 cấp độ của Khế Ước không?”

“Đệ hỏi đúng người rồi đó, ta có thể đảm bảo không ai tồn tại trên thế gian
này biết về nó nhiều hơn ta cả. Để cho dễ hiểu thì ta sẽ nói khái quát về 3
cấp độ này cho đệ. Đầu tiên thì cấp độ Bình Thường được gọi như vậy không phải
do nó bình thường mà là do sự ràng buộc của nó rất là bình thường so với 2 cấp
độ sau đó. Cũng tức là, cấp độ Bình Thường thì ràng buộc cũng bình thường, có
rất nhiều cách để phá bỏ nó.

Nhưng cấp độ Thế Giới thì không chỉ ràng buộc mạnh mẽ hơn cấp độ Bình Thường
rất nhiều mà cũng lại rất khó để phá bỏ nó, các Khế Ước cấp độ Thế Giới thường
mang theo sự bình đẳng nhiều hơn là trao đổi như cấp độ Bình Thường, hay sự ép
buộc của cấp độ Vũ Trụ. Tuy rằng Khế Ước cấp độ Vũ Trụ rất kinh khủng nhưng mà
lại không phải ai muốn cũng được vì nó cần có sự cho phép của Vũ Trụ. Một Khế
Ước sẽ vô tác dụng nếu không được Vũ Trụ cho phép.

Tuy nhiên, Vũ Trụ cũng không rảnh rỗi đến lỗi đi xem xét từng một Khế Ước, do
vậy gần như mọi Khế Ước đều là do Thiên Đạo kiểm tra và xem xét vì vậy Khế Ước
cấp độ Vũ Trụ rất ít khi xuất hiện. Khác với hai loại trước phụ thuộc vào nội
dung để xác định cấp độ thì cấp độ Vũ Trụ mang tính chất may rủi rất cao. Tuy
nhiên, tỷ lệ cực kì thấp, gần như bằng 0 vậy.

Nói thêm thì Khế Ước cấp độ Bình Thường là dễ phá bỏ cũng như lách luật nhất
vì sự ràng buộc của nó không lớn lắm, còn cấp độ Thế Giới thì duy nhất có một
cách là hoàn thành điều kiện đã được ghi trong Khế Ước. Còn về cấp độ Vũ Trụ
thì vô cùng xin lỗi là không có cách nào để giải trừ cả. À, có một cách đó
chính là cái chết.

Nghe tỷ nói như vậy, có phải đệ cảm thấy Khế Ước vô cùng đơn giản không? Thực
chất thì nó vốn dĩ là như vậy vì nó được sinh ra để như vậy. Khế Ước không
phải cái gì đó vĩ đại như đệ nghĩ đâu. Khế Ước đơn giản chỉ là bản hợp đồng
của hai hay nhiều người với nhau, và do Thiên Đạo hoặc Vũ Trụ làm chứng để đảm
bảo công bằng mà thôi.

Một điều nữa là cấp độ Vũ Trụ giống như là phần thưởng của Vũ Trụ dành cho một
cá thể nào đó hơn là một Khế Ước đơn giản, vì không cần biết nội dung một Khế
Ước cấp độ Vũ Trụ là gì, kẻ bị Khế Ước sẽ phải hoàn toàn chịu ràng buộc bởi kẻ
Khế Ước do Vũ Trụ ép buộc. Nó giống như một bản Khế Ước Nô Lệ thông thường
vậy, chỉ là không có cách để phá giải thôi. Kể cả đệ có chủ động giải trừ cũng
không được vì không có sự cho phép của Vũ Trụ.

Đây cũng là điểm tối của Khế Ước cấp độ này, vì muốn đạt được một Khế Ước cấp
độ này thì cần sự cho phép của Vũ Trụ mà muốn giải trừ cũng cần sự cho phép
của Vũ Trụ. Cũng vì vậy, Khế Ước cấp độ Vũ Trụ còn được gọi là Sự Gán Ghép của
Vũ Trụ. Không có cách nào khác để giải trừ nó cả.

Cũng tức là, ngày mà kẻ Khế Ước ký vào nó thì cuộc sống của ngươi này đã không
chỉ đơn giản là của riêng mình nữa mà còn thuộc về kẻ bị Khế Ước nữa, và ngược
lại. Nói chung là một kẻ chết, kẻ kia cũng chết theo. Không có vụ kẻ bị Khế
Ước chết mà kẻ Khế Ước lại vẫn sống nhăn răng được. Đây là sự khác biệt cơ bản
với 2 cấp độ kia”

“Sao tỷ nói nhiều về cấp độ Vũ Trụ vậy? Còn cấp độ Thế Giới thì tỷ lại chỉ nói
qua qua là sao?”

“Vì sao ư? Vì nếu như những gì đệ kể cho tỷ là không sai thì Khế Ước mà đệ đã
ký với Asmodeus chính là một bản với cấp độ Vũ Trụ. Cũng tức là hiện tại, mạng
sống của đệ đã là của cô ta và sinh mệnh của cô ta cũng lại thuộc về đệ”

“Thế chẳng phải …” Chưa nói xong thì Niệm Vũ đã lại lên tiếng

“Đúng vậy, đệ hiện tại là Chủ Nhân của cô ta”

“… đệ hiện tại là nô lệ của cô ta sao, hả? Chủ nhân? Chủ nhân gì?”

“Đệ không nghe ta nói về cấp độ Vũ Trụ sao?” Có chút bực tức

“Thì tỷ nói mạng sống của đệ giờ là của cô ta và mạng sống của cô ta là của đệ
còn gì. Nhưng mà cô ta là một vị Thần a. Đệ là ai? Là một tên Luyện Thể bậc 1
a”

“Ta cũng đến chết với đệ. Ta chỉ muốn nói là mạng sống của hai người đã không
còn là của riêng mình nữa, chứ có nói ai mạnh hơn kẻ đó làm Chủ Nhân đâu. Vì
đệ là kẻ Khế Ước, do vậy đương nhiên đệ là Chủ Nhân rồi. Làm gì có chuyện kẻ
bị Khế Ước đảo chính lên làm Chủ bao giờ cơ chứ. Ta nhắc lại là chỉ có mạng
sống hai người không còn là của riêng mình ra thì kẻ Khế Ước là người nắm chủ
động. Có cần ta nhắc lại lần nữa không, THẰNG NHÓC NGU NGỐC NÀY” Câu cuối gần
như hét lên.

“Rồi rồi, đệ biết rồi. Tỷ đang hét trong đầu đệ đó, phải thương xót cho bản
thân đệ một chút chứ. Mà chuyện Chủ Nhân gì đó, tỷ không cần nhắc lại. Đệ thực
sự không quan tâm vấn đề này cho lắm”

“Đó là một vị Thần ĐÓ, hơn nữa còn là một trong những vị Thần hùng mạnh nhất
từng tồn tại qua nhiều thời đại. Vậy mà đệ nói nhẹ như không”

“Thì không phải đệ cũng là Chủ Nhân của tỷ sao?”

Niệm Vũ : “…” Tịt luôn.

“Đệ giỏi, ta chịu thua được chưa” Tuy nói vậy nhưng cậu hình như vẫn nghe thấy
giọng cô nàng này lẩm bẩm trong đầu cậu “Một vị thần a. Đúng là thằng ngốc”.
Vì hơn ai cả cô biết tính cách của cậu như nào, nếu như cậu đã nói vậy thì
cũng tức là sẽ không lợi dụng sức mạnh khủng bố của một vị Thần vì sự ích kỷ
của cá nhân cậu.

“Đúng là một kẻ ngốc đáng yếu mà. Quả nhiên không hổ là Chủ Nhân của Niệm Vũ
ta” Niệm Vũ thầm nghĩ. Đơn giản không phải kẻ nào cũng có thể chống lại sự cám
dỗ của chữ Thần cả, trên đời này có ai không muốn mình là một vị Thần chứ?

“Tỷ chuyển 10 Vũ Trụ điểm vào cho đệ rồi đó. Kiểm tra đi”

“Ừm,… đệ thấy rồi. Còn tưởng tỷ quên rồi đây, Ha ha”

“Đệ cười kiểu đó là sao. Muốn ăn đòn à”

“Ha ha, có giỏi tỷ đánh đệ thử xem”

“À giỏi. Vậy đỡ lấy Video thần công của ta đây” Cùng đó cô gửi một loạt
“Video” cô tự “edit” vào đầu cậu

“A, tỷ làm cái gì vậy. Mau xóa đống video đó đi. Làm sao tỷ có thể làm vậy
được chứ” Tên nào đó đỏ mặt hét lên. (Video gì ư? Bí mật. Ha ha)

“Chết này, lại dám trêu chị mày à. Không cho chú mày biết sự lợi hại của chị
đây thì làm sao chú có thể nhớ sự kinh khủng của ta được. Đỡ này.”

“Đệ xin chừa không dám nữa mà. Làm ơn tỷ dừng lại đi”

“Hừ, biết tội chưa?”

“Rồi mà. Làm ơn tha cho đệ”

Sau một lúc lâu, hét lên trong vô vọng (đương nhiên là hét lên trong đầu),
thấy rằng không có khả năng Niệm Vũ sẽ dừng vì vậy thay vì tránh né lúc đầu,
cậu đành “thưởng thức” đống video đó. Càng xem mặt cậu càng đỏ.

Không biết có phải do xem nhiều quá không, nên cậu lại thấy buồn ngủ. Trước
khi chìm vào giấc ngủ, giọng nói Niệm Vũ lại vang lên :

“Đừng trách tỷ đã cho đệ xem đống Video này, tỷ chỉ muốn đệ hiểu rõ hơn về nó
mà thôi. Nó là rất cần thiết cho đệ sau này đó” Chỉ là cậu không nghe được câu
nói phía sau nữa của Niệm Vũ vì đã chìm vào giấc ngủ.

“Hừm, vụ thôi miên này cũng đơn giản nhỉ. He he, mình thật mong chờ ngày mà
Chủ Nhân trưởng thành mà, He he” Cười rất ừm,… rất “ghê tởm”

-----LẠI LÀ TA ĐÂY, ĐƯỜNG KẺ NGANG VÔ ĐỊCH THÍCH ĐỨNG ĐƯỜNG-----

“Con nói, Tiểu Minh có thể tu luyện sao? Có thật không?” Trần Phá Quân hơi lo
sợ và vui mừng hỏi con trai mình.

“Đúng vậy, thưa cha. Hơn nữa, tố chất thân thể nó cực kì tốt thưa cha. Cộng
với Thiên Phú của nó, con tin rằng nó hoàn toàn có thể tu luyện được nó” Nhắc
đến nó, Trần Thiên Hạo cũng có run rẩy đôi chút.

“Tốt, tốt, tốt. Quả nhiên không hổ là cháu của ta mà, Ha ha ha” Trần Phá Quân
không thể giữ được mà cười lên thật to. May mắn hai người đang ở một căn phòng
đặc biệt, nếu không với tiếng cười này của ông thì cả Đế Lan Thành cũng sẽ
nghe thấy được mất.

“Có những ai biết chuyện này rồi?”

“Có vợ chồng con và giờ là cha nữa”

“Vậy à. Giờ ta mới thấy, nhà ít người cũng có cái tốt của nó a”

“Vậy kế hoạch kia …”

“Ta hiểu, hiện tại Tiểu Minh đã có thể tu luyện vậy thì kế hoạch kia không cần
thực hiện nữa. Lần này, chúng ta thắng chắc rồi. Ha ha ha”

“Vậy con xin lui”

“Ừm, đi đi. Cố gắng tỏ ra bình thường đừng để Bạch gia phát hiện ra cái gì. Ta
phải để bọn chúng thua đến không còn mặt mũi nữa thì mới thôi”

-----VẪN LÀ TA ĐÂY, ĐƯỜNG KẺ NGANG VÔ ĐỊCH THIÊN HẠ ĐÂY-----

“Đệ tỉnh rồi chứ?”

“Vâng, sáng rồi sao, Niệm Vũ tỷ?”

“Đúng vậy, và ta nghĩ đã đến lúc đệ bắt đầu hành trình tu luyện của mình được
rồi đó”

“Không phải đệ vẫn đang làm nó sao?”

“Không, tu luyện không chỉ là về thân thể, cường độ tinh khiết của Nguyên Khí
hay tạp chất trong cơ thể mà còn là tu tâm nữa. Chỉ có một căn cơ về thân thể
hoàn hảo là chưa đủ, đệ con cần phải có một trái tim cứng rắn, sẵn sãng tiến
lên phía trước, dũng cảm đối mặt với thất bại, thử thách mới được. Và thứ đệ
cần nhất hiện tại là sự kiên nhẫn. Kiên nhẫn là bước ngoặc đầu tiên trên con
đường tu tâm của đệ. Vì vốn dĩ tu luyện không phải một thứ gì đó gây kích
thích, hay hứng phấn cho Tu Luyện giả cả. Nó là một chẵng đường dài vô tận,
nếu không đủ kiên nhẫn thì đệ sẽ không thể tiến xa hơn được”

“Vậy đệ phải làm gì bây giờ”

“Sao lại hỏi ta. Ta chỉ là người hỗ trợ mà thôi, mọi chuyện đệ phải tự nghĩ
chứ. Đệ mới là người cần tu luyện mà không phải ta a. Đừng hiểu nhầm ý của ta,
ta chỉ muốn tốt cho đệ thôi”

“Đệ biết, hì hì. Vậy, để đệ xem nào… Hừm, ĐÚNG RỒI, làm sao mà mình lại quên
mất nó chứ” Nói rồi cậu lấy một quyển sách trong Túi Chứa Đồ ra. Chỉ thấy, nó
ghi hai chữ “Đinh Quyền”.

“Hửm? Đệ thông minh đó. Cách tốt nhất hiện tại cho đệ để có được sự kiên nhẫn
nhất định chính là tu luyện Võ Kỹ vì muốn tu luyện thành công một Võ Kỹ nào đó
thì đều cần hàng nghìn cũng như hàng triệu lần tập đi tập lại để thành thục.
Hoàn toàn khác với Nguyên Kỹ chỉ cần Ngộ Tính đầy đủ là có thể tu luyện. Nếu
đệ đã có quyết định, vậy thì bắt đầu luôn đi. Tu luyện là không được chần chừ
cùng lười biếng”

“Vâng”.

Mở quyển “Đinh Quyền” ra, sau khi đọc xong thì cậu cũng đã hiểu vì sao nó được
gọi như vậy. Đinh Quyền không có chiêu thức cụ thể, nó chỉ viết làm sao để có
thể dồn lực vào một điểm, làm sao để chồng chúng lên rồi làm sao để tung nó ra
và cả làm sao để nó đúng như tên gọi của nó - Đinh Quyền, mỗi quyền đều như
đóng đinh.

Và đầu tiên của một bài quyền đều sẽ là làm sao để dùng quyền cho đúng, cho
chuẩn. Cái này thì trong quyển sách này viết rất kỹ. Bí quyết duy nhất là
không lười biếng, tung quyền đến khi không thể nữa thì mới thôi. Cho đến khi
không cần nghĩ mà cơ thể đã tự động ra quyền thì đã có thể bắt đầu chân chính
tu luyện Đinh Quyền.

Đóng quyển sách lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ để lấy bình tĩnh.
Cậu bắt đầu bằng khởi động để đảm bảo mọi hoạt động của cơ thể cậu đều linh
hoạt. Sau đó, là đứng tấn và bắt đầu ĐẤM.

Cậu không biết, có một người mặc áo đen đang ở xa nhìn về phía cậu. Chỉ thấy
người đó lẩm bẩm :

“Sao tên nhóc này lại đi tập quyền làm gì? Không phải nó không thể tu luyện
sao? Chẳng nhẽ …” Giống như nghĩ đến điều gì, người áo đen bí mật đến gần Trần
Thiên Minh hơn, quan sát cậu. Người này không biết rằng cũng đang có một người
đang quan sát hắn và cả Trần Thiên Minh nữa.

“Bắt đầu rồi sao? Ta thực sự mong chờ vào tương lai sau này của con, con trai
à”

P/s : Vậy là cuối cùng Trần Thiên Minh cũng bắt đầu bước đầu tiên trên con
đường tu luyện của mình.
P/s 1.1 : Cầu Vote, cầu thanks :D cầu động viên :v

Thanks For Reading


Triệu Hồi Sư Vô Địch - Chương #18