Khế Ước Đầu Tiên


Người đăng: i4ms3o25

Nhìn 72 ký tự trước mặt, biểu hiện của cậu cũng dần dần chuyển sang nghiêm túc
hơn, không phải vì nó khó mà là cậu không biết sẽ có chuyện gì nếu cậu ghép 72
ký tự này lại với nhau. Còn về hình dạng sau khi chúng kết hợp với nhau thì
trước đó cậu cũng đã tưởng tượng qua rồi, này cũng là nhờ cậu chiếm được những
ký tự loằng ngoằng từ mấy quả trừng ở Thế Giới Sấm Sét trước đó.

Sau khi có được chúng, cậu nhận ra rằng hai loại ký tự này có một chút giống
nhau ở một vài chỗ, tuy vậy có vẻ như đống ký tự từ mấy quả trứng có vẻ sâu xa
hơn là 72 ký tự kia. Nói đến đây, thì có vẻ như cậu vẫn chưa biết đống ký tự
cậu nhận được từ mấy quả trứng được gọi là gì a. Vì vậy :

“Niệm Vũ tỷ, tỷ biết đống ký tự kia gọi là gì không?”

“Đống ký tự nào? Cái này á? Thì là Ngôn Ngữ của Thần, không phải ta có nói rồi
à?”

“Không phải, đống ký tự đệ lấy được từ mấy quả trứng kia cơ mà”

“Quả trứng nào? Đệ bị ấm đầu à, có cần uống thuốc không?”

“Đệ không đùa đâu đó”

“Thì ta cũng đâu có đùa gì đệ. Đột nhiên đệ toàn nói mấy thứ kì lạ”

“Tỷ đọc được ký ức của đệ phải không?”

“Ừ, đệ không muốn tỷ làm thế nữa à?”

“Không phải vậy nhưng nếu tỷ đọc được ký ức của đệ thì tỷ phải biết vụ mấy quả
trứng chứ”

“Ta đã nói rồi. Ta không biết mấy quả trứng hay ký tự nào đó mà đệ đang nói
đến cả”

“Vậy…Tỷ biết ký tự này gọi là gì không?” Cùng với đó, cậu viết một ký tự trong
“Bảng Chữ Cái” mà cậu có được từ đống trứng kia.

“Ký tự nào? Sao ta chẳng thấy ký tự nào hết vậy? Đệ đùa ta đó hả?”

“Đây này, đệ viết trên tờ giấy này còn gì. Tỷ không thấy sao?”

“Không phải đó chỉ là một tờ giấy trắng tinh vừa được đệ dùng bút lông quẹt
quẹt mấy cái sao? Mà chờ đã, làm sao mà đệ có thể làm chỗ mực kia biến mất
vậy? Đệ còn biết làm ảo thuật nữa à, ghê vậy” Giọng trầm trồ

“Tỷ thật sự không nhìn thấy nó sao? Rõ ràng đệ viết cả một ký tự to tướng ở
đây mà. Làm sao mà có thể không thấy được chứ, lạ à nha. Hay hoặc là thế này,
tỷ tra kho kiến thức của tỷ xem có ký tự nào mà chỉ có một hoặc vài người nhất
định mới có thể thấy hay không?”

“Đợi tỷ một lát”

Một lúc lâu sau : “Có a. Có một loại ký tự như đệ nói. Theo kho kiến thức của
ta thì có một loại ngôn ngữ mà chỉ có một số ít người mới có thể sở hữu cũng
như nhìn thấy. Một loại ngôn ngữ vô cùng cổ đại được gọi là Ngôn Ngữ của Vũ
Trụ, bởi vì một lý do nào đó mà nó gần như vô hình với tất cả sinh vật sống
chỉ trừ một số cá thể. Tuy vậy, Ngôn Ngữ này lại không phải dùng để giao tiếp
thông thường mà là để giao tiếp với một thứ gì đó, thứ gì đó vô cùng quyền
năng… Ừm, hết rồi. Trong kho kiến thức của ta chỉ có vậy thôi, nếu mà đệ không
hỏi thì đúng là ta còn không biết có một loại Ngôn Ngữ kì lạ như vậy đó” Cảm
thán nói

“Ngôn Ngữ của Vũ Trụ sao? Tại sao lại gọi như vậy?”

“Ai biết, trong này không có giải thích”

“Vậy à. Nếu thế thì thôi. Vậy đệ sẽ bắt đầu sắp xếp 72 ký tự này lại, tỷ cứ
đợi mà đưa Vũ Trụ điểm cho đệ đi”

“Ta đang chờ đây”

“Bắt đầu thôi” Dứt lời, cậu liền lấy một tờ giấy cực kì to mà đã được cậu
chuẩn bị trước đó ra. Bắt đầu với ký tự đầu tiên rồi rất nhanh cậu đã viết
xong 72 ký tự đã qua sắp xếp vào tờ giấy to kia. Chỉ thấy, thay vì là một đống
những ký tự kì lạ lúc đầu thì bây giờ 72 ký tự này lại bị ghép lại thành một
hình cầu, không sai chính là hình cầu mà không phải hình tròn.

Nghe thì có vẻ như chẳng liên quan nhưng sau khi được sắp xếp lại thì 72 ký tự
lúc đầu đã hoàn toàn cải biến mà giống như hợp lại thành một chữ gì đó và nó
có hình dạng giống một quả cầu.

“Bước tiếp theo có lẽ là đọc chữ này lên, hoặc là nhỏ máu???”

Về vụ đọc thì cậu chịu rồi, cậu đâu biết nó đọc như nào nên đành thử phương án
nghe có vẻ ngu đằng sau vậy. Nghĩ là làm, cậu lấy thanh Katana Lôi Vũ của mình
ra rồi cứa một vết nhỏ lên ngón cái của cậu. Rồi chờ đợi cho giọt máu rơi
xuống tờ giấy phía dưới. Nếu bạn hỏi tại sao lại không dùng ngón tay cái dí
thẳng vào tờ giấy thì xin trả lời rằng, làm vậy nó sẽ phá hủy không khí thiêng
liêng lúc này a. :v

Và có vẻ như cái phương án ngu ngốc này không có chút hiệu quả nào cả, sau khi
giọt máu rơi xuống thì ngoài thêm một màu đỏ ra thì tờ giấy không có biểu hiện
gì cả. Đang lúc cậu thất vọng thì đột nhiên cậu để ý thấy giọt máu vừa rồi của
cậu giống như là có sinh mệnh vậy, đột nhiên nó chạy dọc theo những đường rãnh
của cái chữ hình cầu kỳ dị này.

Và hình như chỉ có một giọt máu thì hơi ít nên chạy được một chút thì nó dừng
lại luôn. Vì vậy, cố gắng chịu đau. Cậu lấy Lôi Vũ cứa thêm phát nữa, lần này
cậu cắt có vẻ hơi sâu, do vậy thay vì chỉ một giọt thì cả một đống chảy xuống.
Cảm nhận sự rát, ngứa, cũng như đau đớn từ ngón tay cái làm mặt cậu trở lên
trắng xám kì lạ.

Cũng không biết là qua bao lâu, đường rãnh cuối cùng của chữ kia đã được lấp
đầy. Kì lạ là tờ giấy hoàn toàn không bị ướt do dính máu mà vẫn như cũ, chỉ có
khác là nó giống như được tô màu bằng máu của cậu vậy. Thấy vậy, cậu khẽ nhấc
cái miệng tái nhợt thiếu máu trầm trọng của mình lên, thể hiện sự vui vẻ của
cậu lúc này. Một cảm giác hưng phấn kì lạ bỗng xuất hiện sâu thẳm trong trái
tim cậu. Và không để cậu chờ lâu, bỗng nhiên tờ giấy kia phát ra những ánh
sáng kì lạ, cùng với đó một sức hút kinh khủng từ tờ giấy kia phát ra. Và
không có gì bất ngờ, một cậu bé thiếu máu đang hết sức yếu đuối như cậu làm
sao có thể chống lại được sức hút phát ra từ đó.

Ngay khi cậu bị hút vào tờ giấy thì một cảm giác quen thuộc mà trước đó cậu
từng trải qua khi đến và về từ Thế Giới Sấm Sét, chính là cảm giác bị “tóm” và
“bịt mắt”.

Khi mà mọi thứ trở lại bình thường, khi mà mắt cậu đã cảm thấy lại được ánh
sáng cũng như có thể tự do điều khiển lại thân thể. Mở mắt ra, nhìn xung quanh
và cậu bị cảnh tượng nơi đây làm cho cậu không nói lên lời. Câu chưa từng,
chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một nơi mà mọi từ ngữ hoa mỹ đều trở lên vô
dụng. Khung cảnh xung quanh của cậu hiện tại cứ như là cậu đã lạc vào khu vườn
của các vị Thần vậy. Đẹp, quá đẹp, vô cùng đẹp, đẹp đến mức dù bạn có chết ở
đây cũng sẽ không cảm thấy hối hận.

Những loài hoa kì lạ, tuyệt đẹp với những hoa văn kì lạ không kém đang đung
đưa theo gió. Những con bướm nhỏ bé, xinh đẹp đến khó tin đang bay trong khu
vườn. Rồi cả những loài cây to lớn đến kì lạ, những loài động vật nhỏ bé và dễ
thương. Mọi thứ đều huyền ảo và lấp lánh như không có thật. Và cả những kiến
trúc kì lạ được xây dựng bằng một loại ngọc phát sáng nào đó. Mọi thứ ở đây
đều tỏa ra một mùi hương nào đó, rất dễ chịu, rất mê hoặc, và cũng rất nguy
hiểm.

Bởi vì, Đội Quân Diệt Hại của cậu đang bị chính loại mùi hương này tiêu diệt
từng con một và nếu cậu tiếp tục hít thêm vào, chắc chắn Đội Quân của cậu sẽ
tan biến. Hơn nữa, cậu cảm thấy một loại sức mạnh kinh khủng nào đó nằm sâu
trong mùi hương kì lạ kia. Thật may mắn khi mà thể chất của cậu giúp thể nội
của cậu như một Vũ Trụ riêng biệt, không bị tác dụng bởi những thứ từ bên
ngoài tiến vào. Nếu không, ngay khi vừa hít phải mùi hương kia, cậu chắc chắn
100% là mình sẽ chết cực kì thảm.

Chỉ là mùi hương kia, không, phải nói là thứ mà phát ra mùi hương kia đã phát
hiện ra cậu và có vẻ thứ đó hoặc ai đó đang tiến về phía cậu, vì mùi hương kia
ngày càng trở lên nồng nặc hơn, dù cậu có nín thở nhưng mùi hương kia giống
như có thể trực tiếp chuyền vào Linh Hồn của cậu vậy. Và cùng với đó, số lượng
những con Slime của cậu đang bắt đầu giảm một cách khủng khiếp, chỉ mất vài
phút trong cơ thể cậu chỉ còn lại 25 con màu xám đang cố chống chọi một cách
vô ích.

Một cảm giác bàng hoảng bỗng xuất hiện, nó khiến cậu cảm thấy kinh sợ trước
những diễn biến vừa xảy ra. Cậu không thể để 25 con Slime còn lại kia chết
được, phải có cách nào đó. Vì vậy, cậu liều. Cậu hấp thu mọi năng lượng có thể
hấp thu để giúp những con Slime của cậu mạnh hơn. Ý nghĩ của cậu rất đơn giản,
chỉ cần lũ Slime của cậu mạnh hơn, chắc chắn chúng có thể chống lại được mùi
hương kia.

Vấn đề là có vẻ cậu đã tính sai rồi, 25 con Slime xám kia không thể hấp thu
nguồn năng lượng khủng khiếp mà cậu đang cố gắng hấp thu vào cơ thể được và
không có gì bất ngờ, 1 con rồi 2 con rồi tất cả 25 con Slime xám đều biến mất.
Cảm giác tuyệt vọng bỗng trỗi dậy tại Trái Tim và Tâm Trí của cậu. Đột nhiên,
một âm thanh hư ảo như có như không bỗng vang lên bên tai cậu :

“Nhóc bị làm sao vậy? Mà nhóc đến chỗ của ta chi vậy?”

Không thấy cậu trả lời, giọng nói tiếp tục vang lên : “Ê, có nghe không đấy?
Chẳng nhẽ tên nhóc này bị trúng Hóa Thạch Hương … Không giống a. Hey, bị điếc
à. Alo, Blo, Clo. Hử??? Hay tên nhóc này trúng phải ảo thuật của Huyễn Ma Điệp
rồi. Cũng không giống a. Kì lạ”

Liên tiếp không nhận được câu trả lời, giọng nói kia co vẻ bắt đầu trở lên cáu
kỉnh hơn : “Tên nhóc hỗn láo này, đã xâm nhập trái phép rồi lại còn thích thái
độ với chủ nhà. Đáng đánh”

Đang chìm trong tuyệt vọng vì đột nhiên mất đi Đột Quân Diệt Hại của mình,
Trần Thiên Minh đột nhiên cảm thấy một luống sức mạnh kinh khủng nào đó đang
hội tụ phía sau lưng cậu. Nếu trúng phải, thì có đến 1 triệu tỉ % là cậu sẽ
chết không kịp ngáp luôn. Theo bản năng, cậu kiếm một thứ gì đó để che chắn
cũng như làm đà để chạy, và tay cậu giống như tìm được thứ gì đó.

“Cái gì đây? Sao mềm mềm thế này?” Cùng với đó, cuối cùng tư tưởng của cậu
cũng thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng khó chịu kia, thanh tỉnh lại và nhận rõ
tình huống.

Trước mắt cậu là một người, ừm… giống như là một người phụ nữ vì một bộ phận
nào đó có nhô ra và to lớn hơn hẳn của nam giới. Còn vì sao cậu không chắc
chắn thì là vì ngoài chỗ đó cậu thấy được do tay cậu đang nắm lấy nó ra thì
những chỗ khác đều bị một luồng ánh sáng chói mắt che lấp đi hết. Và có vẻ như
do cậu đột nhiên nắm lấy bộ phận kia làm người phụ nữ khá là giật mình nên
luồng sức mạnh đang ngưng tụ sau lưng cậu biến mất.

“Ghê tởm, lại dám chạm vào cơ thể của ta, hơn nữa…hơn … nữa … Ah… ngươi…
ngươi… Ah. Tên nhóc khốn kiếp, người lại còn dám b…óp. Ta phải giết ngươi”
Người phụ nữ gầm lên giận dữ.

Còn Trần Thiên Minh lúc này đang oan vô cùng, vì để lấp đầy rãnh trống của chữ
kia, cậu tốn rất nhiều máu do vậy hiện tại người cậu không hề có tí sức lực
nào. Rồi lại còn Đội Quân của cậu bị tiêu diệt sạch nữa. Vì thế, không chỉ cơ
thể mà cả tinh thần cậu đều đang trong giai đoạn uể oải nhất. Đừng nói là di
chuyển, đến cử động cậu còn không làm được, còn vừa nãy là vì đứng trước nguy
cơ mất mạng nên cơ thể cậu cần phá bỏ một chút giới hạn để cử động cánh tay và
đó cũng là giới hạn của cơ thể cậu.

Sau khi biết mình đang nắm cái gì, thì với một thanh niên nghiêm túc như cậu,
đương nhiên là sẽ rút tay ra rồi. Nhưng vấn đề là cậu không có chút sức lực
nào để mà di chuyển cánh tay của mình cả, cũng do vậy thay vì rút cả cánh tay
về thì cậu lại chỉ có thể cử động mấy ngón tay được đôi chút. Đó cũng chính là
lý do mà người phụ nữ kia kêu cậu b…óp. Nhưng mà cậu không có a, cảm nhận hơi
thở của Thần Chết ngày càng gần, cậu cũng chỉ có thể buông xuôi vì người thì
không di chuyển được, miệng còn chẳng phát ra hơi. Cậu thầm xin lỗi cha mẹ cậu
kiếp này, cả Niệm Vũ nữa.

Nhắc đến mới nhớ, Niệm Vũ chạy đâu rồi a.

“Niệm Vũ tỷ, mau mau cứu đệ, nếu không đệ chết thật đó. Niệm Vũ tỷ” Không hề
có đáp lại.

“Chết đi, tên nhóc khốn nạn biến thái” Người phụ nữ kia giận dữ nói.

Cậu nhắm mắt lại chờ chết, chỉ là một hồi lâu vẫn không thấy gì a. Kì lạ, cậu
mở mắt ra và thấy cánh tay của người phụ nữ kia chỉ cách cậu chỉ có khoảng 1mm
nữa nhưng kì lạ là nó lại chỉ dừng ở đó, giống như bị đông cứng lại vậy. Và có
vẻ như sự tức giận của người phụ nữ kia làm ánh sáng chói lóa kia biến mất thì
phải. Trước mặt cậu là một khuôn mặt xinh đẹp đến quá đáng.

Dù rằng không có kinh nghiệm chuyện trai gái nên không biết quá nhiều từ ngữ
để miêu tả vẻ đẹp của một người con gái nhưng ít nhất thì cậu vẫn biết được
thế nào là đẹp, thế nào là xấu và người phụ nữ trước mặt cậu đây phải nói là
người phụ nữ đẹp nhất mà cậu từng gặp.

Kể cả mẹ cậu cũng không bằng (như nói trước đó, trong mắt cậu thì mẹ cậu là
người đẹp nhất thế gian), và cả bà cô nào đó cũng không thể so sánh được với
người phụ nữ trước mặt. Tuy vậy, cậu không hề bị vẻ đẹp này mê hoặc mà là bị
một thứ khác “hút” đi. Người phụ nữ chỉ như 19, 20 trước mắt cậu gần như là
không mặc gì cả. Và với một thằng con trai cực kì ít tiếp xúc với người khác
giới như cậu, điều này vô cùng chí mạng.

Hơn nữa, tuy rằng trên người cô gái trước mặt có một tấm vải lụa dài che đậy
nhưng mà chỗ chết là tấm vải lụa kia gần như trong suốt, nên chỗ cần thấy cậu
đều thấy mà chỗ không cần thấy cũng đều thấy hết. Cậu còn thấy đôi mắt tuyệt
đẹp đầy xấu hổ của cô gái kia nữa.

Có vẻ như là cô gái trước mắt cậu vì một lý do nào đó mà bị “đông cứng” lại
thì phải. Và giữa khung cảnh lên thơ đầy mộng mơ này, hình ảnh Trần Thiên Minh
như tượng đá nắm lấy “bánh bao” (sau vụ lần trước với Thần Tiểu Vũ, cậu đã
biết cái “bánh bao” kia là cái gì) của cô gái đang bị “đông cứng” kia có vẻ
hơi đối nghịch.

Rồi thời gian cứ chầm chậm trôi, và bỏ mặc hai người một lớn một bé đứng như
tượng tại đó. Đến tận khi trời tối, ít nhất là tối ở chỗ này thì có vẻ như cô
gái kia đã thoát khỏi sự “đông cứng” kia, còn cậu thì chẳng khá hơn chút nào.
Kì lạ là sau khi trở lại bình thường thì cô gái trước mặt cậu cũng không có ra
tay tiếp nữa, mà chỉ gỡ tay của cậu ra, rồi ngồi vào một cái ghế đá phát ra
ánh sáng màu hồng kì lạ, nhìn cậu như là có điều suy nghĩ gì đó.

Còn cậu thì vẫn giữ tư thế như ban đầu, không thay đổi chút nào cả. Khi cậu
đang nghĩ làm sao để hồi phục số máu đã mất đây, thì đột nhiên cô gái kia lạnh
nhạt mở miệng nói :

“Làm sao ngươi đến đây được?” Giọng đầy uy nghiêm như một nữ hoàng, và câu hỏi
mang tính chất ra lệnh nhiều hơn là một câu nghi vấn thông thường.

Vấn đề là cậu muốn mở miệng cũng không được a, “Làm sao bây giờ, nếu mà cô gái
kia đột nhiên nổi giận giết mình thì đúng là chết oan mà”

“À, ta quên mất ngươi không mở được miệng a. Là do thiếu máu và một thứ gì đó
sao” Nói rồi, cô vung tay lên khoảng không trước mặt. Đột nhiên, từng giọt máu
giống như từ hư vô xuất hiện rồi bắn về phía cậu với vận tốc không tưởng. Kì
diệu là sau khi những giọt máu kia đánh trúng người cậu thì nó đồng thời tự
động dung nhập vào cơ thể của cậu. Và hình như những giọt máu này chính là số
máu mà trước đó cậu dùng để lấp đầy rãnh trống của chữ kia thì phải.

Theo số lượng máu dung nhập vào cơ thể cậu càng nhiều, cơ thể cậu cũng bắt đầu
có thể đơn giản cử động và dần dần cũng có thể nói.

“Ngươi nói được rồi đi. Mau nói cho ta biết, làm sao ngươi đến được đây” Giọng
lạnh lùng ra lệnh

Nghe vậy, cậu không còn gì khác ngoài việc kể lại chuyện 72 ký tự kia cho cô
gái đang ngồi kia, lúc này cô gái kia đã mặc trên người một bộ chiến giáp rất
uy phong thay vì như lúc trước chỉ khoác một tấm vải lụa.

Sau khi nghi xong tất cả những điều cậu kể, cậu thấy sự nghi ngờ rõ ràng trong
đôi mắt của cô. Rồi cô lại lên tiếng, chỉ là giọng điệu đã bớt đi sự lạnh lùng
lúc trước, mà thay bởi một giọng điều đầy chất vấn và nghi ngờ :

“Chuyện vừa rồi vô cùng khó tin ngươi biết không. Với độ tuổi hiện tại và chút
năng lượng vứt đi trong cơ thể ngươi thì đáng nhẽ không thể làm được điều đó
cũng như đứng tại khu vườn này mới đúng. Ngươi dấu ta chuyện gì, nói mau?”

Đã như vậy rồi thì còn gì mà có thể giữ lại nữa, cậu đành kể về thể chất của
cậu cho cô gái trước mặt. Từ lúc đầu không tin thì theo giải thích của cậu, có
vẻ như nó đang đi theo tình huống tích cực hơn.

“Vô Nguyên Thể hay còn gọi là Vạn Vật Thể sao? Không ngờ thể chất này lại thực
sự tồn tại” Dứt lời, cô liền dùng một ánh mắt kì lạ nhìn cậu. Sao cậu cứ thấy
nó giống như là ánh mắt của một cô gái khi nhìn con thú cưng của cô ta vậy.
Nói chung là một ánh nhìn rất là gây khó chịu đối với cậu.

“Vậy như ngươi nói thì có vẻ như ta sẽ là Khế Ước đầu tiên của ngươi trên con
đường trở thành Triệu Hồi Sư thì phải a” Câu nói rất bình thường, những cậu cứ
thấy lạ lạ ở chỗ nào.

“Đúng vậy, nếu cô chịu kí Khế Ước thì nó sẽ đúng như những gì cô vừa nói”

“Kí, đương nhiên là sẽ kí rồi. Nhưng trước đó, ta nên giới thiệu một chút chứ
nhỉ”

“Trần Thiên Minh” Rất ngắn gọn xúc tích, vì một cảm giác nào đó nói cho cậu
biết cậu không thể tin tưởng người con gái trước mặt cậu được.

“Rất tốt. Ta lại có rất nhiều tên gọi, tùy mỗi nơi ta lại có một tên gọi khác
nhau như Nữ Thần Trí Tuệ, hay Nữ Thần Tình Yêu, hoặc là Nữ Thần Chiến Tranh,
cũng có nơi gọi ta là Nữ Thần Sắc Dục, hay hoặc cũng có những nơi gọi ta là Ác
Quỷ Sắc Dục. Nhưng ta muốn ngươi gọi ta là Asmodeus”

“Asmodeus không phải chính là tên của ác quỷ tượng trưng cho tội sắc dục, một
trong bảy đại tội sao. Còn cái gì Nữ Thần, đúng là giỏi chém” Tất nhiên là cậu
chỉ thầm nghĩ mà thôi, sao dám nói thẳng ra được.

“Vậy được rồi, tôi sẽ gọi cô là Asmodeus. Vậy… làm sao để tạo Khế Ước đây” Dù
rằng cậu khá phản cảm với cô gái trước mặt vì là một trong bảy đại tội trong
Kinh Thánh kiếp trước (dù không theo hẳn Công giáo nhưng do ở lâu với vị cha
xứ kia nên Kinh Thánh tất nhiên cậu đã đọc qua, và cũng nhiễm một số thứ của
tôn giáo này)

“Ngươi không biết? Ngươi đùa ta đấy à” Câu cuối rõ ràng là đã tức giận.

“Thì tôi không biết thật, chứ ai thèm đùa cô” Giọng bất đắc dĩ nói, dù sao thì
trong cuốn sách “Triệu Hồi Sư – Sơ Ngộ” cũng không có viết làm sao để tạo Khế
Ước cả.

“Thôi được rồi. Nhân tiện đây ta sẽ nói cho ngươi biết một số thứ cơ bản về
Khế Ước” Lạnh nhạt nói. Hoàn toàn không còn thấy vẻ tức giận lúc trước đâu.
Không thể không phủ nhận cô nàng này thay đổi thái độ cứ như lật sách vậy.

“Có rất nhiều loại Khế Ước từng được tạo ra trong Vũ Trụ rộng lớn này, nhưng
cơ bản thì nó được chia ra làm mấy cấp độ là : Bình Thường, Thế Giới và Vũ
Trụ. Trong đó lấy Bình Thường là cấp độ có nhiều loại Khế Ước nhất, và ít nhất
là cấp độ Vũ Trụ, chỉ tồn tại vài loại nhưng mang ràng buộc rất kinh khủng.
Trên cơ bản thì Khế Ước chính là một bản trao đổi nhiều mặt giữa hai hoặc
nhiều cá thể nào đó. Và lấy máu của những kẻ tham gia Khế Ước làm bằng chứng.
Khế Ước có thể được viết hoặc chỉ đơn giản là nói bằng miệng cũng được nhưng
cái sau thì chỉ có những người nhất định mới có thể làm, như ngươi thì không
thể. Trên Khế Ước thì ghi những điều khoản cũng như là giá cả cho sự trao đổi
đó là được. Nó chỉ như một bản thỏa thuận nắm giữ sức mạnh siêu nhiên mà thôi”

“Chỉ vậy thôi à, tưởng gì chứ”

“Không sai, chỉ vậy thôi. Ngươi mau viết Khế Ước đi”

“Vậy đợi tôi một lát” Nói rồi cậu lấy một tờ giấy trắng ra và bắt đầu viết.

Một lát sau, “Cô thấy sao” Đưa tờ giấy cho Asmodeus.

“Chỉ như vậy thôi sao. Ngươi thực sự chỉ cần như vậy?”

“Đúng vậy, chỉ cần như thế thôi. Dù sao tôi chỉ tính Triệu Hồi Thuật như là
một át chủ bài cuối cùng mà thôi. Không cần Khế Ước quá rườm rà làm gì cả” Cậu
thẳng thắn nói.

“Nếu ngươi đã quyết định, vậy thì ta sẽ theo ý ngươi” Dứt lời cô bắn một giọt
máu từ tay cô về phía tờ giấy.

Thấy vậy, cậu cũng cưỡng ép một giọt máu bay về phía tờ giấy. Cậu không biết
là, có một điều tối kị đối với Triệu Hồi Sư khi đặt Khế Ước là phải là người
đầu tiên dùng Huyết Ký, nếu không rất có thể Triệu Hồi Sư đó sẽ trở thành “thú
cưng” của kẻ mà ngươi định đặt Khế Ước. Tuy nhiên, vấn đề này chỉ có tác dụng
với Triệu Hồi Sư vì đặc điểm riêng biệt của chức nghiệp này, còn lại với người
khác thì ai trước cũng được.

Chỉ thấy, sau khi giọt máu của cậu bắn vào tờ giấy thì đột nhiên tờ giấy phát
sáng lên, cùng với đó thì đột nhiên nó bốc cháy và những chữ được viết trong
đó lại hiển hiện ngay khoảng không trước mặt. Nhìn thấy cảnh này, cậu không
khỏi cảm thán một câu “Kì diệu thật”. Nhưng mà Asmodeus nhìn thấy cảnh này thì
không khỏi biến sắc mặt, vì không giống với tên gà mờ kia, cô biết hiện tượng
này là biểu thị cho việc gì.

Nó biểu thị cho đây là một Khế Ước cấp độ Vũ Trụ, cũng tức là rất không may vì
một lý do không biết nào đó, cuộc sống của cô hiện tại phụ thuộc hết vào thằng
nhóc kia. Nếu cậu ta chết, cô cũng sẽ chết dù cho cô là một kẻ bất tử đi nữa.
Hay hoặc là cô không thể chống lại mệnh lệnh của thằng nhóc kia. Trên cơ bản,
thì vì một cái lý do chết tiệt nào đó mà cô không biết được thì thay vì có
thêm một thú cưng nữa thì cô lại trở thành thú cưng của người ta. Cô chỉ muốn
đâm đầu vào đâu đó cho chết quách đi cho nó xong.

“Làm sao mà một bản Khế Ước đơn giản như vậy lại có thể đạt tới cấp độ Vũ Trụ
chứ. Đây là muốn mình chết mà” Cô tự nói với bản thân, cùng với chuyện này thì
cách nhìn của cô về thằng nhóc kia cũng đã thay đổi. Một là, không phải ai
cũng có thể đạt được Khế Ước cấp Vũ Trụ. Hai là, hiện tại sinh mệnh của cô đã
không còn thuộc về cô nữa rồi.

Đây cũng chính là sức mạnh của Khế Ước cấp độ Vũ Trụ, nó có thể khiến một
người bình thường có thể ràng buộc được cả một vị Thần. Do vậy, đối với các vị
Thần thì Khế Ước này gần như là bùa đòi mạng của họ vậy. Cũng vì thế rất hiếm
vị Thần nào đó đi ký một Khế Ước nào đó, vì tuy rủi ro không cao nhưng vẫn tồn
tại và kể cả chỉ có 0,1% thôi đi chăng nữa thì đối với các vị Thần thì nó cũng
là một tỉ lệ lớn vô cùng.

Tuy vậy, Khế Ước cấp độ này lại không tồn tại giới hạn về không gian cũng như
khoảng cách. Trên cơ bản thì chỉ cần kẻ Khế Ước muốn thì kẻ bị Khế Ước sẽ xuất
hiện ngay lập tức, không cần phải niệm chú như những Khế Ước cấp độ khác.

Ngay khi dòng chữ kia dần dần mờ nhạt đi thì cùng với đó, cậu cảm nhận được
một liên kết nào đó giữa cậu và Asmodeus. Chỉ là cậu thấy lạ là liên kết này
có vẻ hơi chặt chẽ thì phải. Phải biết kể cả là với lũ Slime đã bị tiêu diệt
kia của cậu, thì cậu cũng chưa từng cảm nhận được liên kết mạnh mẽ như bây giờ
cả. Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng hiện tại cái cậu quan tâm không phải thứ đó.
Rồi cậu kể cho Asmodeus về lũ Slime, cũng như việc bọn chúng bị mùi hương kia
tiêu diệt sạch sẽ. Nhắc đến mùi hương thì hình như nó được phát ra từ chính cô
nàng Asmodeus thì phải.

“Hả? Cái gì, cậu lại có thể tạo ra thứ đó trong người cậu sao. Tôi không tin.
Hơn nữa, mùi hương kia thì làm sao mà tiêu diệt chúng được. Muốn nói dối thì
cũng phải nói dối cho nó thật thật một chút chứ như vậy thì mới có người tin
vào lời nói dối đó, biết không?” Câu cuối rõ rang mang ý dạy bảo.

Cậu cười khổ nói : “Nó có khó tin như vậy sao? Tôi thấy nó đơn giản mà”

“Ha ha, nếu đơn giản thì thế gian này cũng không chỉ không có người thường, mà
là Thần đi đầy đất rồi. Nói dối mà không biết ngượng, hừ” Có vẻ như cô chấp
nhận sự thật khá nhanh. Nhưng có người không biết điều này và đang thầm nghĩ
rằng :

“Mụ này thay đổi cũng nhanh không kém bà cô kia. Sao mình toàn gặp mấy người
đẹp mà đầu óc có vấn đề thế nhỉ. Kiếp trước mình sống tốt vậy mà, tại sao ta?”
Asmodeus và Thần Tiểu Nhi mà biết chắc chắn có đứa ăn đòn, may là không ai
trong hai người biết được điều này cả.

“Nếu vậy thì, làm cách nào để rời khỏi đây? Đừng nói lại là giống như lúc đến
đây đó”

“Không cần. Trước khi cậu đi thì tôi có món quà này muốn tặng cậu, coi như là
quà gặp mặt đi” Nói rồi cô đứng dậy khỏi ghế và đi về phía cậu, khẽ cúi người
xuống và in đôi môi gợi cảm của cô lên trán Trần Thiên Minh. Làm xong chuyện
đó không đợi cậu phản ứng, cô khẽ vung ngón tay lên không. Chỉ thấy bỗng xuất
hiện một lỗ đen bé trên đầu cậu, và khi cậu chưa kịp định hình thì đã quay trở
lại căn phòng của cậu rồi. Cùng với đó, là giọng nói của Niệm Vũ vang lên :

“Thế nào rồi, đệ đã đến đâu vậy?”

Thanks For Reading


Triệu Hồi Sư Vô Địch - Chương #17