Người đăng: i4ms3o25
Nghe thấy âm thanh của Niệm Vũ làm cậu hơi ngớ ra, vì đây là lần đầu cậu được
giao nhiệm vụ, tuy rằng cậu cũng biết là nhiệm vụ của hệ thống thì đều không
phải bình thường nhưng mà thế này thì có chút không bình thường rồi. Vì sao ư?
Vì Bạch gia chính là kẻ thống trị Đế Quốc Tinh Thần, là Hoàng Tộc 100%, là gia
tộc mà chỉ nghe tên thôi cũng khiến người khác sợ hãi.
Bởi vì, mỗi kẻ của Bạch gia đều có Thiên Phú hơn người, và số lượng người của
Bạch gia cộng hết lại cũng chỉ tầm 50, 60 người mà thôi. Vậy mà chỉ với số
lượng ít ỏi đó, Bạch gia đã thống trị Đế Quốc Tinh Thần những hơn vạn năm, một
con số kinh khủng. Phải biết, Phá gia – kẻ thống trị Đế Quốc Vương Lan, cũng
mới chỉ cai quản Đế Quốc Vương Lan được tầm 7000 năm mà thôi.
Từ đó có thể thấy nội tình của Bạch gia kinh khủng như nào, và cũng bởi vì có
Bạch gia nên Đế Quốc Tinh Thần mới có thể đứng phía trên Đế Quốc Vương Lan
được. Vì Phá gia cũng không phải gia tộc bình thường, cái này nói sau.
Vậy mà hiện tại, nhiệm vụ đầu tiên của cậu là tiêu diệt Bạch gia, điều này làm
cậu có chút bối rối. Cũng không phải vì cậu sợ, vì đây cũng không phải lần đầu
cậu biết là Trần gia bị Bạch gia nhắm đến mà là cậu bối rối vì nhiệm vụ kêu
tiêu diệt mà không phải hàng phục hay tương tự. Cũng tức là cậu phải giết hết
người Bạch gia, mà chính điều này làm cậu bối rối, bởi vì cậu - một thanh niên
được dạy dỗ hết sức chuẩn mực, chưa từng giết một con kiến chứ đừng nói là
những thứ lớn hơn. Và kiếp trước, cậu hoàn toàn ăn chay, chưa bao giờ ngửi chứ
đừng nói là động vào một miếng thịt.
Vị cha xứ dạy dỗ cậu kiếp trước vì nhiều lý do mà từng có một thời gian dài
tiếp xúc với Phật giáo và dù ít hay nhiều thì ông cũng bị ảnh hưởng một phần
nào đó từ Đạo Phật như không sát sinh, hay chỉ ăn chay. Vì vậy nên cậu cũng
được dạy dỗ rằng không chỉ phải có một tấm lòng rộng lượng biết giúp đỡ người
khác thì còn phải hiểu được những điều sẽ xảy ra nếu cậu gây tổn thương đến
người khác. Và hiển nhiên, cậu bị ảnh hưởng rất nhiều từ vị cha xứ kia. Không
sát sinh, không ăn mặn, vv..v.
Điều này gần như là hoàn toàn trái ngược lại với nguyên tắc làm người của cậu,
và nếu cậu thực sự làm vậy, cậu tin rằng cậu sẽ không còn là chính cậu nữa. Và
giống như là cảm nhận được sự mâu thuẫn của cậu, Niệm Vũ lên tiếng :
“Hình như đệ hiểu nhầm đâu đó thì phải, tiêu diệt ở đây cũng không phải giết
sạch người Bạch gia mà là làm Bạch gia biến mất thôi”
“Có khác biệt sao?”
“Đương nhiên, nếu đệ giết sạch người Bạch gia thì đương nhiên Bạch gia sẽ biến
mất. Nhưng nếu chỉ làm Bạch gia biến mất thì lại không phải chỉ có cách là
giết sạch mà còn rất nhiều cách như bắt họ ở ẩn, hay biến Bạch gia thành Trần
gia chẳng hạn. Hiểu không?”
“À, đệ hiểu rồi.” Vừa trả lời vừa nghĩ : (“Mình bị sao vậy ta. Thông minh
thường ngày đi đâu hết rồi”)
Cái này cũng không trách được cậu vì bất kỳ ai trong tình thế của cậu đều sẽ
như vậy. Khi mà một chuyện nào đó đột nhiên xảy ra có thể phá hoại đi nguyên
tắc làm người của mình, thì không ai không bối rối cả. Bởi vì một khi nguyên
tắc đó bị phá vỡ, người sẽ không còn là người nữa. (Mà là gì thì tùy hoàn cảnh
:v)
“Mà cái vụ nhiệm vụ chi nhánh là sao vậy, Niệm Vũ tỷ?”
“Thì chính là những nhiệm vụ nhỏ để hoàn thành nhiệm vụ lớn thôi. Hay chính là
gợi ý của hệ thống đó”
“Mà nhắc đến hệ thống thì tỷ là người nắm giữ hệ thống hay là ngược lại vậy”
“Ừm, thật ra thì vấn đề này khá phức tạp. Trong một giới hạn nào đó thì tỷ là
người quản lý của hệ thống nhưng mà cũng trong giới hạn này thì tỷ lại là kẻ
bị quản lý”
“Là sao, tỷ nói rõ xem”
“Ví dụ như phần Hệ Thống Cửa Hàng đi, chỉ cần có đủ Vũ Trụ điểm thì ta có thể
giúp đệ có bất kỳ thứ gì. Nhưng, Vũ Trụ điểm lại là thứ cần thiết để ta lấy
làm vật trao đổi với Vũ Trụ. Vì vậy, tuy rằng ta là người quản lý hệ thống
nhưng vẫn bị Vũ Trụ ràng buộc, đương nhiên là cũng chỉ trong một giới hạn nhất
định thôi. Vì tỷ được tạo ra là nhờ có đệ. Cơ bản thì đệ không chết, ta cũng
sẽ không chết”
“Cũng tức là dưới một mức độ nào đó thì tỷ vẫn bị Vũ Trụ kiểm soát, nhưng mức
độ của sự kiểm soát này lại rất là nhỏ, phải không?”
“Ừm, đúng vậy”
“Vậy nhiệm vụ này là do Vũ Trụ tác động vào sao?”
“Không sai, nhiệm vụ này xuất hiện vì bị Vũ Trụ động tay động chân”
“Vậy cũng tức là nói, muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải chỉ có một cách
thức đúng không Niệm Vũ tỷ?”
“Như trên ta đã nói, đúng vậy.”
“Vậy thì đệ yên tâm”
Thực chất thì cậu không thèm quan tâm cái nhiệm vụ phụ 1 kia vì 1 tháng trước,
cậu cũng đã đưa cho cha cậu kế hoạch để phá hoại ý muốn của Bạch gia đối với
Trần gia lần này rồi. Nói đây thì phải nhắc lại lý do vì sao cậu biết được
Trần gia bị Bạch gia nhắm vào. Và tất nhiên là cậu nghe lỏm được rồi, chứ
không thì ai nói cho cậu biết.
Trong một đêm không ngủ được nên cậu định đi lấy sách đọc thì có đi qua phòng
cha mẹ cậu, và có nghe được một chút âm thanh “kỳ lạ” lúc đầu nhưng ngay sau
đó thì cha mẹ cậu lại nói về vụ Trần gia bị người nhắm vào mà kẻ này lại là
Bạch gia. Vì vậy, sau đêm đó cậu có tìm hiểu tất tần tật về Bạch gia và cũng
vào tối đêm đó cậu lại đi qua phòng ông bà cậu và nghe được một vài chi tiết
quan trọng. Trong đó thì có nói về kế hoạch mà Bạch gia định áp dụng đối với
Trần gia. Và cũng vì vậy, cậu đã viết một bản kế hoạch khác để chống lại cái
kế hoạch kia và đưa cho cha cậu.
Lúc đầu, thì cha cậu có chút kỳ lạ sao cậu lại biết. Cậu cũng không dấu diếm,
nói hết cho cha cậu biết, nhưng sau đó không hiểu sao sau khi nghe xong cậu kể
lại thì đột nhiên cha cậu giống như bị táo bón vậy. Mặt xanh lại, ánh mắt mù
mịt nhìn về một phía, nơi mà mẹ cậu không biết đứng đó từ luc nào.
Sau đó, cậu bị “mời” đi, để lại người cha nào đó đưa ánh mắt cầu cứu về phía
cậu, thực chất thì cậu cũng không biết đó là ánh mắt cầu cứu, chỉ có sau khi
về phòng nghĩ lại thì mới biết.
Mà tối hôm đó lại là sinh nhật cậu rồi cậu gặp Niệm Vũ, rồi 1 tháng chuẩn bị.
Cũng vì vậy hôm nay khi nghe được tiếng thông báo kia, cậu mới nhớ đến vụ đó.
Còn về nhiệm vụ phụ 2 thì cậu cũng có biết về nó, về bí mật của Trần gia, vì
cậu cũng từng nghe lỏm được cha mẹ cậu nói về cái này khi cậu còn là một đứa
trẻ 8 tháng tuổi. Lúc đó cậu cũng không không quan tâm lắm vì đang được mẹ cậu
cho “ăn” nhưng mà giờ thì điều đó lại làm cậu khá tò mò và hiếu kỳ. Chỉ là một
tiếng nói bỗng cắt ngang suy nghĩ của cậu.
“Đại ca làm sao vậy? Tại sao đột nhiên đại ca lại đứng im vậy?” Trần Liên Linh
ngây thơ nói.
“Hử, đại ca thì có thể làm sao được. Có chuyện gì sao, Linh Linh?”
“Còn không phải vì huynh không chơi với muội nữa sao” Quẹt mồm nói
“Nào có a. Vậy muội muốn chơi gì tiếp theo”
“Vậy xây lâu đài cát. Muội muốn xây lâu đài cát”
“Ừ thì lâu đài cát. Vậy chúng ta đi” Nói xong liền bế Tiểu Liên Linh lên rồi
đi.
Sau một lúc lâu xây lâu đài cát với em gái cậu thì cả người cậu đều dính cát
và điều này làm cậu hơi khó chịu vì vậy cậu nói với kẻ đang chơi không biết
đâu là trời, đâu là đất kia.
“Thôi hôm nay chơi vậy thôi. Còn chơi nữa chắc muội sẽ bị vi khuẩn nhấn chìm
mất”
“Vi khuẩn? Nó là cái gì vậy đại ca. Chơi có vui không?”
“Vi khuẩn thì sao chơi. Mà vi khuẩn…” Đột nhiên cậu ngừng lại và giống như là
đột nhiên nhận ra cái gì đó. Cậu nhanh chóng bế Trần Liên Linh về phòng rồi
kêu người tắm cho nó, tất nhiên là cậu cũng đi tắm nhưng hiển nhiên là cậu
không cần người giúp mình tắm rồi.
Trong khi tắm thì miệng cậu luôn lầm bẩm : “Vi khuẩn, vi trùng, vi sinh vật.
Có lợi, có hại”
“Đệ bị nóng đầu à. Toàn nói linh tinh gì vậy”
“Tỷ còn nhớ lúc sáng đệ tập thể dục và kiểm tra thân thể thì phát hiện tại một
số nơi rất là khó tìm trong cơ thể đệ vẫn còn lưu lại tạp chất không?”
“Có, cái đó thì làm sao?”
“Đệ nghĩ đệ đã tìm ra cách có thể hoàn toàn trừ bỏ số tạp chất đó đi”
“Làm sao mà được chứ! Tuy là chúng khá nhỏ nhưng mà muốn trừ bỏ chúng gần như
là không thể vậy. Đệ có nhớ tỷ đã nói là không ai có thể trừ bỏ hoàn toàn tạp
chất trong người sao” Giọng đầy ngạc nhiên và nghi hoặc
“Nhưng tỷ cũng nói những người luyện thể như đệ thì tạp chất càng ít càng tốt
mà tốt nhất là không có chút tạp chất nào vì nó sẽ ảnh hưởng không ít thì
nhiều đối với thân thể”
“Đúng là tỷ có nói nhưng mà..” Chưa nói xong thì cô đã bị ngắt lời.
“Và có vẻ như đệ vừa nghĩ ra cách có thể trừ bỏ hoàn toàn chỗ tạp chất khó
thải kia”
“Bằng cách nào?”
“Như tỷ biết, xung quanh chúng ta thì ngoài năng lượng và các nguyên tố tự
nhiên thì còn có vi sinh vật du đãng phải không?”
“Đúng vậy, nhưng cái này thì liên quan gì chứ”
“Tỷ cứ để đệ nói. Mà trong mỗi cơ thể con người thì đều có rất nhiều vi sinh
vật khác nhau, số lượng của chúng có thể gấp hàng triệu lần số lượng tế bào
của con người và chúng cũng bị phân làm vi trùng có lợi và vi trùng có hại
phải không? Đó là với người bình thường còn tu luyện giả thì họ gần như đều
lấy năng lượng bên trong cơ thể để trừ bỏ tạp chất trong cơ thể đi, kèm đó là
cả các vi sinh vật, cả có lợi lẫn có hại. Nhưng cơ bản là không thể trừ bỏ
hoàn toàn tạp chất đi được và những tạp chất còn lại trong cơ thể sẽ làm tổ
cho lũ vi sinh vật có hại còn vi sinh vật có lợi vì không thể tồn tại ở tạp
chất nên sẽ bị đào thải hết. Điều này dẫn đến cơ thể tu luyện giả sẽ chỉ còn
vi trùng có hại và tổ của chúng nó. Và vì tu luyện giả không thể trừ hết những
tạp chất còn dính lại trong cơ thể vì chúng quá nhỏ bé cũng như khó phát hiện,
vậy nếu công việc đó được giao cho một sinh vật có lợi cũng nhỏ bé và đông đảo
gấp nhiều lần thì sao?”
“Đệ muốn nói là..”
“Đúng vậy.”
“Nếu mà thực sự việc này có thể thành công thì ta có thể chắc chắn con đường
sau này của đệ sẽ thẳng như đường sân bay luôn” Giọng kích động
“Ừm, nhưng vẫn cần phải thử nghiệm a”
“Đúng vậy, đệ phải thử, nhất định phải thử. Không, thử luôn đi. MAU” Giọng
kích động có chút thái quá
Cậu bị giọng nói của Niệm Vũ làm giật hết cả mình, vì dù sao người ta đang la
hét trong đầu mình a. Gạt bỏ mọi tạp niệm, lấy lại bình tĩnh rồi cậu bắt đầu
thử nghiệm. Và đầu tiên là khởi động a. Chỉ thấy cậu làm những động tác hết
sức là kì lạ như một tay cầm tóc, một tay thì cố gắng dựng ngược người lên.
Sau một hồi khởi động thì cậu bắt đầu thử nghiệm. Mà bước đầu tiên, hiển nhiên
là hấp thu Nguyên Khí cũng như vi sinh vật vào người rồi. Nhưng thay vì luyện
hóa và trừ bỏ tạp chất hay vi sinh vật trong năng lượng cậu hấp thu thì cậu
chỉ hấp thu, hấp thu và hấp thu.
Sau tầm 1 tiếng chỉ hấp thu, hiện tại trong cơ thể cậu là một đống năng lượng
hỗn tạp và đầy vi sinh vật. Và lúc này thể chất của cậu tạo nên tác dụng to
lớn vì không một thể chất nào khác trong Vũ Trụ này có thể hấp thụ nhiều loại
năng lượng mà không trừ bỏ tạp chất vào cơ thể mà không ảnh hưởng đến bản thân
cả. Chỉ duy nhất thể chất của cậu mới có thể làm được điều này.
Tập chung tư tưởng, chú ý quan sát từng khu vực cất chứa năng lượng cũng như
từng tế bào để có thể xác định xem đâu là vi sinh vật có lợi và đâu là vi sinh
vật có hại. Sau một khoảng thời gian dài chỉ quan sát và quan sát.
Cuối cùng cậu cũng đã biết đôi chút về đâu là vi sinh vật có lợi và đâu là vi
sinh vật có hại. Những vi sinh vật có lợi, chúng thường tập chung tại các khu
vực Nguyên Khí màu bạc sẵn có bên trong cậu còn bọn có hại thì lại du đãng
linh tinh khắp nơi, có một số thì dính chặt lấy những tạp chất còn đọng lại
trong cơ thể cậu.
“Tỷ nghĩ vậy là đủ rồi, nên bắt đầu thôi”
“Vâng”
Chỉ thấy Nguyên Khí màu bạc trong cơ thể cậu đột nhiên tách ra thành những
mảng năng lượng siêu hạt – nhỏ bé vô cùng, rồi chúng bắt đầu dung nhập vào cơ
thể những vi sinh vật có lợi (vì vi sinh vật vốn dĩ chỉ là những tế bào nguyên
tử vô cùng nhỏ và gần như không có trí tuệ vì vậy chúng sẽ không chủ động hấp
thu năng lượng mà chỉ theo bản năng biết nên bám vào đâu để có thể tồn tại
được).
Sau một lúc lâu hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên một chấn
động nhẹ, cực kỳ nhẹ, nếu không phải là trong cơ thể cậu và cậu đang tập chung
hết sức cao độ thì cậu chắc chắn không cảm nhận được vì chấn động kia quá nhỏ
bé, đến mức gần như không có.
Và hiển nhiên là cậu sẽ không bỏ qua chấn động này, nhanh chóng di chuyển ý
thức tìm nguốn phát ra chấn động đó. Khi tìm được nơi, không mà là “kẻ” phát
ra chấn động, cậu không khỏi vui mừng xen lẫn khiếp sợ nhìn nó.
Chỉ thấy, trước mắt cậu là một con vật kỳ lạ giống như những con Slime trong
những trò chơi mà cậu từng chơi vậy, thân hình tròn tròn, có hai con mắt và
một cái miệng, da thì màu bạc, chỉ duy nhất một điều là con Slime này nó bé
đến không thể bé hơn được nữa, chỉ to hơn gấp đôi những con vi sinh vật xung
quanh nó mà thôi. Nhưng chính điều này làm cậu vui mừng giống như phát điên
lên. Vì ý tưởng của cậu hoàn toàn khả thi.
Nhưng cậu không thể không kiềm chế bản thân lại vì liên tiếp có những chấn
động khác từ những khu vực khác phát ra. Kiềm chế bản thân và đưa ý thức đến
những khu vực đó, và quả nhiên hiện tại trước mắt cậu là một đống Slime. Tuy
rằng, bề ngoài bọn chúng đều giống nhau nhưng mà chấn động chúng phát ra là
hoàn toàn khác nhau. Có lẽ đây là cách duy nhất phân biệt được bọn nó.
Mấy giờ đồng hồ qua đi, sự vui mừng ban đầu đã ít đi thay vào đó là chết lặng
vì trước mắt cậu hiện tại là hàng triệu, có khi đến hàng tỉ con Slime. Chúng
đang đua nhau gây chấn động, giống như chúng đang kêu gọi sự quan tâm vậy. Và
điều này có vẻ chứng minh rằng chúng đã có một chút “Linh” rồi.
Nhìn “đống” tròn tròn trước mặt, cậu không biết nên nói gì nữa. Nhưng công
việc còn chưa kết thúc ở đây được vì tuy rằng lũ vi sinh vật có lợi đã “tiến
hóa” nhưng cậu còn phải kiểm tra xem lũ Slime này có thể trừ bỏ đi lũ có hại
hay không đã. Vì vậy, cậu truyền ý thức vào lũ Slime và ra lệnh chúng tiêu
diệt những vi sinh vật có hại trong cơ thể cậu.
Có vẻ như cậu đã thành công vì những nơi bọn chúng đi qua, cơ bản là không còn
sót lại một con vi sinh vật có hại nào cả. Cùng với đó thì tổ của chúng hay
những tạp chất kia cũng bị cuốn, mà không phải, phải gọi là bị nuốt sạch thì
mới đúng. Và cùng với đó, hình như chấn động lũ Slime kia phát ra càng ngày
càng cao, càng mạnh thì phải. Trong quá trình này, cậu còn thấy một tình huống
khác phát sinh. Đó là, thỉnh thoảng có những con vi sinh vật có hại bị cắn
nuốt, không những không biến mất mà còn biến thành một con Slime khác.
Và vì một lý do nào đó mà những con Slime này lại có màu đen thay vì màu bạc,
nhưng chúng lại không phải là dạng “tiến hóa” của những vi sinh vật có hại vì
sau khi “tiến hóa”, bọn chúng liền gia nhập “đại quân” diệt hại và có vẻ như
chúng còn giữ “chức vị” không nhỏ, vì chúng còn có thể “điều khiển” những con
Slime màu bạc trong một giới hạn chưa biết nào đó.
Tuy nhiên, kì lạ là sau khi những vi sinh vật có hại biến thành Slime màu đen
thì đột nhiên cậu cảm giác như là có một sự liên kết vô hình nào đó với những
con Slime màu đen này, thay vì chỉ mơ hồ như những con màu bạc.
Thời gian cứ chầm chậm trôi, khi mà cậu không để ý thì tia nắng đầu tiên của
ngày mới đã chiếu lên người cậu. Và điều này làm cậu “tỉnh” lại sau quá trình
điều khiển đại quân của cậu tiêu diệt vi sinh vật có hại. Điều đầu tiên cậu
cảm nhận được là mệt mỏi, mệt mỏi đến cùng cực. Cảm giác như chỉ cần nằm xuống
là cậu có thể ngủ cả nghìn năm vậy. Và dù ý chí cậu có mạnh mẽ cỡ nào, cũng
không thể chống lại được cảm giác đó. Và thay vì đi tập thể dục buổi sáng, cậu
nằm xuống, nhắm mắt lại và NGỦ. Nhưng đâu đó cậu nghe thấy một tiếng nói :
“Không ngờ, thật không ngờ đệ lại có thể thành công. Điều mà chưa ai từng làm
được. Đúng là vinh dự khi mà được phục vụ đệ, chủ nhân của ta”
Thanks For Reading