Hệ Thống Người Thân


Người đăng: i4ms3o25

Lần này thì không nghiêm túc không được rồi, vì vậy cậu nhanh chóng vận chuyển
Thiên Lôi Luyện Thể Quyết hấp thu Lôi Kiếp để tăng sức mạnh thân thể. Tưởng
chừng sẽ bớt đau, ai dè đau gấp hai vì lúc trước chỉ là bị “đánh” bên ngoài,
bây giờ cả bên trong cũng bị “đánh”. Đến lúc này thì dù cậu muốn hét lên cũng
k được rồi vì chỉ cần cậu mất tập trung một chút thôi thì là về với Chúa thật
luôn. Mà cậu thì không muốn a. Vì vậy, tập trung ứng phó.

Chỉ thấy hiện tại trong người cậu đã bị Lôi Kiếp đánh cho “tàn phế” gần như
không chỗ nào lành lặn cả. Nhưng cùng đó là một luồng khí màu bạc kì lạ xuất
hiện trong cơ thể cậu đang ra sức chữa trị những chỗ bị thương, tuy rằng ít ỏi
nhưng nó rất là “kiên cường”.Và với mỗi bộ phận bị thương tổn rồi được chữa
trị đều trở lên “cứng cáp” hơn, khó bị thương tổn hơn lần trước.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, thân thể của Trần Thiên Minh ngày càng “trâu bò”
hơn và nỗi đau phải chịu cũng dần dần giảm bớt, tốc độ hấp thu Nguyên Khí của
cậu càng lúc càng kinh khủng hơn, số lượng luồng khí màu bạc càng ngày càng
nhiều. Rất lâu sau đó, cụ thể tầm 1 tiếng đồng hồ Lôi Kiếp đã dừng hẳn, bầu
trời lại trong xanh như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Duy nhất khác biệt
là Trần Thiên Minh đã không còn phải là kẻ bị thương hại nữa.

Giờ đây cậu đã có thể tu luyện, chỉ tính tu vi Nguyên Khí thì cậu mới chỉ là
Luyện Thể bậc 1 nhưng trình độ tinh khiết của Nguyên Khí chắc cũng không thua
kém gì bậc 2 có khi bậc 3 (vì trước đó không thể tu luyện nên cậu cũng không
rõ cái này phân chia ra sao) còn về luyện thể thì cậu chắc chắn rằng thân thể
của cậu ít nhất cũng phải bằng Luyện Thể bậc 3. Cảm nhận sức mạnh mà trước đó
chưa bao giờ cảm nhận được, cậu thấy hưng phấn hơn bao giờ hết.

“Trần Thiên Minh ta cuối cùng cũng có thể tu luyện được. Ha ha” Cậu hét lên
đầy vui sướng.

“Ừ, làm rất tốt. Không uổng công ta tin tưởng đệ” Niệm Vũ cũng vui vẻ lên
tiếng

“Hì hì, tất nhiên rồi. Phải xem đệ là ai chứ. Ha ha”

“Dù rất không muốn nhưng ta vẫn phải nhắc đệ không nên đắc chí, đệ chỉ vừa mới
tập bò trên con đường tu luyện mà thôi, không nên tự mãn”

“Đệ biết rồi, hì hì. Mà hiện tại tu vi của đệ là như nào vậy?”

“Tự nhìn đi này” Cùng với đó, một cái màn hình xuất hiện trước mặt cậu.


  • Trần Thiên Minh :

  • Thiên Phú : Nói chuyện được

  • Tu vi : Nguyên Khí : Luyện Thể bậc 1 – Nồng độ tinh khiết : 10% (Không chút
    tạp chất)
    Thân Thể : Luyện Thể bậc 3

  • Công Pháp : Thiên Lôi Luyện Thể Quyết

  • Vũ Khí : Một thanh Katana bình thường (chưa đặt tên)

“Niệm Vũ tỷ, sao có 10% mà 10% sao còn không chút tạp chất là sao?”

“Như đệ đã biết thì bình thường chỉ có thể đạt đến Luyện Thể bậc 9 cũng tức là
90 ~ 99% nồng độ tinh khiết của Nguyên Khí là giới hạn đi. Nhưng kể cả 99% đi
chăng nữa thì Nguyên Khí vẫn sẽ có tạp chất vì một là do công pháp tu luyện,
hai là vì không có yếu tố bên ngoài bài trừ tạp chất mà những thứ như này rất
khó kiếm. Do vậy 99% là một giới hạn. Nhưng mà đệ thì khác, không chỉ công
pháp đủ cao cấp mà đệ còn được Lôi Kiếp tẩy luyện vì vậy ngay từ bậc 1 đệ đã
đạt max nồng độ tinh khiết là 10% và (không chút tạp chất) phía sau là chỉ ra
rằng đệ có thể đạt được 100% nồng độ tinh khiết hoặc hơn mà thôi. Vì vậy ngoài
thân thể mạnh mẽ ra thì đệ cũng như Luyện Thể bậc 1 khác thôi. Đừng có mà ảo
tưởng. Luyện Thể cảnh chỉ là đặt nền móng mà thôi nên sự khác biệt không quá
lớn, chỉ có càng lên cao thì khác biệt mới tăng thôi”.

“Vậy à, thế mà đệ tưởng… haizz” Ảo tưởng không thành nhưng cũng bù cái là thân
thể mạnh hơn trước rồi, bây giờ có bị em gái ôm chắc cũng không sao rồi. Mà
nhớ đến em gái thì cậu lại nhớ ra hình như cậu đã trốn khỏi nhà gần một ngày
rồi. Tất cả là vì bà cô nào đó đột nhiên xuất hiện, kéo dài thời gian của cậu.
(Ai đó, hắt-xì)

Nhưng cậu cũng không thể về luôn được, vì quần áo của cậu bị sét đánh cho rách
tả tơi rồi, còn chưa nói bộ tóc cháy khét cũng như khuôn mặt cháy đen của cậu.
Muốn về cũng phải về lành lặn a. Không thì không những bị chửi mà còn bị đánh
nữa. Cậu là không có muốn bị mẹ đánh đâu. Vì vậy, cậu liền khoanh chân xuống.
Vừa ngồi, cậu mới để ý rằng “suối nước nóng tự nhiên” hình như đã “bốc hơi”
hơn một nửa (Mày hấp thu chứ bốc hơi cái méo gì – tác giả).

Một lúc lâu sau đó, khi mọi thứ bên ngoài đã ổn. Cậu mua một bộ quần áo giống
hệt bộ bị đánh rách tả tơi kia mặc lên người hơn nữa nhân tiện còn mua luôn
mấy bộ nữa vì miễn phí a. (Chú thích : chỉ cần không liên quan đến tu luyện
thì đều miễn phí hết, như quần áo bình thường, thức ăn bình thường, nói chung
tất tần tật mọi thứ bình thường đều miễn phí. Thanh Katana – chưa đặt tên của
nvc cũng là hàng miễn phí, muốn mua bao nhiêu đều được)

Chuẩn bị đi về thì cậu mới nhớ đến hình như cậu còn có một thanh Katana (chưa
đặt tên) a. Vì vậy, cậu liền hỏi :

“Làm sao đặt tên cho thanh Katana này vậy, Niệm Vũ tỷ?”

“Thì cầm nó rồi nghĩ cái tên đệ muốn đặt là được”

Trần Thiên Minh lấy thanh Katana kia ra khỏi túi chứa đồ rồi bắt đầu nghĩ đến
nên đặt tên gì cho nó.

“Hừm, vì ta lấy Lôi làm gốc mà ta thuộc mệnh Thủy nên gọi ngươi là Lôi Vũ vậy”

“Đệ có chắc là lấy tên này không? Sau này không đổi được đâu đó”

“Chắc 120% luôn”

“Xong, đệ xem lại đi”

“Nhanh vậy à” Rồi nhìn thanh Katana, chỉ thấy ngay sống kiếm có hai chữ được
viết bằng ngôn ngữ của Lục Địa Nguyên Linh : Lôi Vũ

“Mà Niệm Vũ tỷ, đệ có thể thăng cấp cho nó được không?”

“Có, nhưng đệ phải có kỹ năng chuyên môn nữa. Muốn thì đệ có thể mua ở cửa
hàng. Giá cũng rất rẻ”

“Hừm để đệ xem” Mà phải nói, đây là lần đầu cậu vào phần cửa hàng. Vì trước
đó, cậu gần như chỉ toàn để ý làm sao để có thể tu luyện mà hoàn toàn quên
mình còn có cái hệ thống.

Sau khi mở cửa hàng lên thì trước mắt cậu là không có gì cả, trắng xóa. Thắc
mắc nên cậu lại hỏi :

“Sao không có gì vậy Niệm Vũ tỷ?”

“Như lúc đầu ta có giới thiệu, cửa hàng có tất cả mọi thứ mà nó thực sự tồn
tại trong Vũ Trụ này. Vì vậy nếu mà để hết ra thì đệ có nhìn cả đời cũng không
xem hết được, do vậy ta cất chúng đi, đệ chỉ cần suy nghĩ về tên thứ đó, thuộc
tính, tác dụng là nó sẽ hiện ra. Chỉ cần là nó có tồn tại trong Vũ Trụ này”

“Vậy sao. Vậy thử cái này xem sao : Trái Ác Quỷ”

Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một loạt các loại Trái Ác Quỷ, đủ loại kiểu
dáng luôn. Nhưng bên cạnh nó thì còn đi kèm một dòng chữ (Hệ Ảo Tưởng) làm cậu
lại thắc mắc :

“Hệ Ảo Tưởng là sao vậy Niệm Vũ tỷ?”

“Thì chính như tên nó, những thứ thuộc phân hệ Ảo Tưởng chính là do sự tưởng
tượng của sinh vật có sinh mệnh nghĩ ra và nó không thuộc về thế giới thực vì
thế nên nó có thêm (Hệ Ảo Tưởng) phía sau. Và thường những thứ thuộc phân hệ
này thường cần khá nhiều Vũ Trụ điểm tại vì chúng không tồn tại thực sự”

Quả nhiên vậy, một Trái Ác Quỷ giá thấp nhất cũng là 500 Vũ Trụ điểm. Thực sự
là không phải đắt bình thường. Phải biết, hắn chỉ có một cách duy nhất có được
Vũ Trụ điểm là làm nhiệm vụ mà nhiệm vụ không phải đột nhiên xuất hiện vô cớ
mà đều có lý do của nó và thường nhiệm vụ hệ thống giao cho đều thuộc tầm cỡ
tổ chức trở lên và số điểm trung bình cho mỗi nhiệm vụ là 2 điểm. Vâng, trung
bình chỉ có 2 điểm vậy cần bao nhiêu nhiệm vụ a. Trong khi 500 điểm đó, cậu có
thể mua về cả tá Thần Binh, Thần Khí các loại. Nghĩ vậy, cậu đành ảo não từ
bỏ.

“Đệ cũng không cần như vậy. Tuy không thể mua nhưng hệ thống cũng không chỉ có
cửa hàng mới có thể nhận được vật phẩm, nhiệm vụ cũng có thể, hơn nữa còn
nhiều chức năng ẩn đang chờ đệ khám phá đây. Ta bật mí cho đệ biết một bí mật
nha, chỉ cần đệ hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định nào đó có thể mở ra
một hệ thống giúp đệ đến những thế giới mà đệ vẫn muốn kia a”

“Thật không? Sao nghe có mùi mưa gió ở đây nhỉ?”

“Không tin thì thôi a”

Đã nói đến vậy thì cũng chỉ có thể dừng lại a. Quay lại mục đích ban đầu, cậu
liền nghĩ đến những thứ có liên quan đến tăng đẳng cấp cho vũ khí. Mà nhắc đến
vũ khí thì vũ khí trên Lục Địa Nguyên Linh cũng được chia làm Nguyên, Linh,
Vương, Hoàng, Đế.

Tuy nhiên, vì nếu gọi là Nguyên Khí thì nó lại trùng với Nguyên Khí mà Tu
Luyện giả hấp thu vì vậy mọi người thêm một chữ Mệnh trước chữ Khí trong vũ
khí. Vì vậy, có Nguyên Mệnh Khí, Linh Mệnh Khí, Vương Mệnh Khí, Hoàng Mệnh
Khí, Đế Mệnh Khí.

Và còn một loại gọi là Thiên Mệnh Khí, loại này nói mạnh thì vô cùng mạnh, mà
đã yếu thì yếu thôi rồi. Bởi vì Thiên Mệnh Khí là một loại vũ khí có thể thăng
cấp nhờ Nguyên Khí của Tu Luyện giả không giống với Nguyên, Linh, Vương,
Hoàng, Đế. Tuy nhiên, Thiên Mệnh Khí không giống với những vũ khí kia, nó
không thể bị trao đổi hay sao chép vì một khi Thiên Mệnh Khí đã nhận chủ, vậy
thì không có cách nào thay đổi cả, kể cả ngươi có là Thiên Đế cảnh cường giả
đi nữa cũng không được. Hai lý do trên chỉ là thứ yếu, chỉ coi như hàng tặng
kèm mà thôi, lý do quyết định nó mạnh hay là yếu dựa trên độ phù hợp của Thiên
Mệnh Khí với Tu Luyện giả.

Độ phù hợp này được tính bằng rất nhiều yếu tố nhưng hai yếu tố chủ chốt đóng
vai trò quan trọng nhất là hình dáng và thuộc tính của Thiên Mệnh Khí và
“Nguyên” của Tu Luyện giả - “Nguyên” sẽ xuất hiện khi Tu Luyện giả tu luyện
đến Tầm Nguyên cảnh.

Điều này đẫn đến việc không phải Thiên Mệnh Khí nào cũng có thể phù hợp với
bản thân cả vì "Nguyên" của mỗi người lại khác nhau, cũng vì vậy Lục Địa xuất
hiện một chức nghiệp mới gọi là Thiên Mệnh Sư, chuyên tạo ra Thiên Mệnh Khí.
Trong một số trường hợp đặc biệt, chức nghiệp này còn được hoan nghênh hơn
những chức nghiệp khác rất nhiều. Ví dụ như khi con cháu của ngươi đến Tầm
Nguyên cảnh và muốn một Thiên Mệnh Khí hoàn hảo cho bản thân, ngươi sẽ tìm ai
a? Đương nhiên là Thiên Mệnh Sư rồi.

Nhìn lên màn hình xuất hiện một đống thứ liên quan, cậu chỉ cảm thấy muốn tự
đập đầu vào gối chết mẹ đi cho nó xong.

“Thế này là quá nhiều rồi, sao biết cái nào mà chọn a”

“Đây là vì đệ không giới hạn khu vực. Nếu như đệ giới hạn chỉ bên trong Lục
Địa Nguyên Linh thì sẽ ít đi rất nhiều”

Và đúng vậy, số lượng giảm đi rất là nhiều; trong đó, một nửa là miễn phí, một
nửa là cần Vũ Trụ điểm. Một nữa miễn phí hầu hết là những thứ mang tính chất
phụ trợ như một quyển “Cách nhận biết khoáng thạch” hay “Các loại khoáng thạch
bạn cần biết” vân vân và mây mây.

Còn cần Vũ Trụ điểm thì là những thứ liên quan trực tiếp đến Luyện Khí như “Cơ
sở để trở thành một Luyện Khí Sư” hay “Những thủ pháp của Luyện Khí Sư” và giá
mấy thứ cơ sở thường rất rẻ chỉ mất 0,1 hay 0,2 Vũ Trụ điểm mà thôi còn mấy
cái cao cấp hơn thì giá cũng cao hơn và giá cao nhất là thuộc về một quyển
“Toàn bộ về Luyện Khí Sư” cần 199 Vũ Trụ điểm mới có thể sở hữu.

Nhìn đến nước miếng chảy cả ra ngoài nhưng cậu cũng không mua, cậu vào xem thử
mà thôi chứ mấy cái cơ sở thì nhà cậu cũng có cả đống. Trước đó cậu có nhìn
qua nhưng vì không thể tu luyện nên cũng chỉ liếc qua rồi thôi, còn bây giờ
thì đã khác rồi a. Nghĩ vậy cậu càng muốn mau mau chạy về nhà, vì vậy cậu liền
theo con đường lúc trước cậu tiến đến đây, rồi chạy về nhà. Vì khá vội nên cậu
đã dẫm phải một nhánh cây khô làm nó gẫy và gây ra tiếng động nhưng cậu không
hề quan tâm mà chạy tiếp.

Cậu không biết rằng, ngay khi tiếng nhánh cây khô kia gẫy thì cùng lúc đó hai
tiếng xé gió vang lên, rồi bỗng chợt hai người xuất hiện ngay chỗ cậu vừa làm
gẫy nhánh cây kia. Chỉ thấy hai người là một ông lão và một bà lão, bề ngoài
đều già nua nhưng trên người lại tỏa ra khí tức sinh mệnh rất nồng đậm, hoàn
toàn không giống với hình tượng chút nào. Lúc này, ông lão lên tiếng :

“Lạ thật, rõ ràng nghe thấy tiếng động bên này. Vậy mà hoàn toàn không cảm
nhận được chút khí tức nào sót lại a”

“Có thể là do gió đi” Bà lão lên tiếng, chỉ là vừa lên tiếng đến chính bà cũng
không tin chứ đừng nói đến ông lão kia.

“Thôi vậy, không tìm thấy thì thôi. Chỉ tiếc, lần này kẻ lấy được cơ duyên
không phải người của chúng ta. Cũng không biết là kẻ nào đến trước. Chúng ta
đi thôi”

“Ừm”

---DÒNG KẺ NGANG ƯƠNG BƯỚNG ĐÂY---

Hoàn toàn không biết về việc trên, hiện tại Trần Thiên Minh đang chạy cực
nhanh về nhà. Cậu chạy mà không hề thấy mệt mỏi chút nào, hoàn toàn khác lúc
trước cứ chạy một đoạn lại nghỉ một lát a. Hiện tại, kể cả không sử dụng chút
Nguyên Khí nào, cậu vẫn có thể chạy như thế này mấy ngày nữa, một là vì tố
chất thân thể tăng lên, hai là thay vì lúc trước giống như là sợ tổn thương
đến cậu nên Nguyên Khí chỉ bao quanh cơ thể cậu mà không dám tiến vào còn bây
giờ thì Nguyên Khí liên tục tiến vào cơ thể cậu.

Cũng may là có chế độ che dấu của hệ thống, nếu không Nguyên Khí cứ ồ ạt kéo
đến như vậy thì dù cậu không muốn gây chú ý cũng không được. Tuy nhiên, lượng
Nguyên Khí này cũng chỉ đủ để cậu gần như có vô tận thể lực mà thôi, chứ không
giúp cậu tu luyện chút nào nhưng kể cả vậy thì cũng quá nghịch thiên rồi.

Trong khi kẻ khác phải nghĩ cách để tiết kiệm Nguyên Khí nhất có thể mà vẫn
đạt được hiểu quả như mong muốn thì cậu hoàn toàn không cần quan tâm. Hơn nữa,
đây chỉ bị động mà thôi, nếu mà cậu chủ động tu luyện thì chắc chắn còn kinh
khủng hơn nhiều.

Tuy nhiên, không phải tu luyện nhanh là tốt. Như đã nói trước đó, Luyện Thể
cảnh là nền móng cho tương lai sau này vì vậy mà nền móng có vững chắc hay
không là cực kỳ quan trọng. Vì vậy, cậu cũng không định cứ hấp thu rồi đột phá
mà cậu sẽ cố gắng áp súc thật nhiều Nguyên Khí đến cực hạn không thể hấp thu
được nữa mới thôi, để sau khi đột phá số lượng cũng như chất lượng Nguyên Khí
tăng cao nhất có thể.

Sau gần 30 phút chạy bộ, cuối cùng cậu cũng chạy về đến nhà. Tuy rằng, chỉ mới
đi gần 1 ngày nhưng cậu cảm thấy nhớ nhà, nhớ người thân hơn bao giờ hết. Và
hơn nữa là hơi thấp thỏm, vì bây giờ đã tối rồi a. Hiển nhiên là mọi người
trong nhà đều sẽ biết vụ cậu trốn nhà đi chơi và khả năng cao là cậu sẽ bị ăn
đòn. Nhưng mà có chơi thì có chịu a, nên cậu không thèm đi cửa sau.

Chơi hẳn cửa chính cho nó máu. Chỉ là cũng không giống như tưởng tượng của
cậu, không chửi mắng, cũng không đánh đòn. Thay vì đó là những giọt nước mắt
và những câu nói đầy sợ sệt của mẹ cậu, ánh mắt vui mừng và ngập tràn lo lắng
của cha cậu. Nhưng hành động để che lấp đi sự run rẩy trong lời nói của ông và
bà của cậu. Lần đầu tiên khi mà đến thế giới này, cậu cảm thấy hạnh phúc và
tội lỗi đến như vậy. Cậu chỉ có thể tự trách bản thân vô tâm và thề rằng không
bao giờ làm những người thương yêu cậu phải lo lắng lần nữa. Cùng lúc này, âm
thanh của Niệm Vũ vang lên :

“Chúc mừng đệ nhận thức được trách nhiệm của bản thân, kích hoạt Hệ Thống
Người Thân”.

Thanks For Reading


Triệu Hồi Sư Vô Địch - Chương #12