Người đăng: Kaiju
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe bán tải đã đi hết một phần hai quãng đường về
Hạ Sơn trấn. Nó để cảnh vật bình nguyên buồn chán lại phía sau, phía trước nó
một cánh rừng rậm rạp nối tiếp xuất hiện. Những cây cổ thụ cao ngút trời, thân
to đến mức mười người ôm không xuể, thi nhau mọc san sát hai bên con đường
nhựa, tán lá cây sum suê trên cao rì rào trong gió tỏa bóng mát che phủ khắp
bên dưới.
Hình ảnh hùng vĩ đó tạo nên một bức tranh siêu thực về thiên nhiên, dù có đi
qua đi lại cả nghìn lần Thiên mỗi lần đều có chung sự cảm thán. Mà đây mới chỉ
là phần rìa ngoài phía đông của một cánh rừng thuộc khu rừng Hồ Thiên.
Bạt ngàn và bí ẩn. Hai từ ngữ không quá khi nhận xét về khu rừng Hồ Thiên nằm
giữa biên giới hai quốc gia Dạ quốc và đế quốc Vũ Linh, vương quốc của một
chủng người đặc biệt với tai nhọn trên đầu, nơi ai ai cũng đều xinh đẹp và có
tài năng thiêm bẩm về đấu khí.
Dù lịch sử trải qua đến hàng nghìn năm nhưng kể cả con người hay cả Vũ tộc đều
chưa ai khám phá hết rừng Hồ Thiên, vẫn còn rất nhiều thứ mới mẻ và kỳ bí bên
trong nó. Hồ Thiên giống như một kho báu lộ thiên chờ đợi những nhà thám hiểm
đến khai phá. Thiên đảm bảo chuyến hành trình khám phá khu rừng Hồ Thiên là
một chuyến đi đáng nhớ của cuộc đời.
Nhưng đó là khi Thiên luyện được đấu khi, khai mạch cơ thể. Chứ bây giờ bên
trong khu rừng đó đúng là hiểm địa đối với hắn, bởi ngoài những điều khiện tự
nhiên khắc nghiệt bên trong đó còn có ma thú sinh sống. Không chỉ những giai
cấp thấp mà giai cấp cao cũng có, nhiều là đằng khác. Hắn vẫn nhớ như in cái
cảnh thú triều ba năm trước tạo ra hạo kiếp lên Hạ Sơn trấn, khi một con ma
thú cấp cao Tam Đầu Hổ dẫn theo bầy ma thú cấp thấp bất ngờ tấn công vào thị
trấn nhằm tìm kiếm thức ăn.
Đó là một biển máu, bởi vì không có phòng bị từ trước nên rất nhiều người dân
bị ma thú ăn thịt khi không kịp vào trong tường thành bảo vệ quanh trấn. Nếu
không nhờ một vị lính đánh thuê giai Anh Hùng cùng đồng quy tự bạo với con ma
thú Tam Đầu Hổ đó để đẩy lùi đàn sóng ma thú thì số người chết còn cao hơn
nữa. Sau kiếp nạn ấy, một phần năm dân số trong tổng số ba mươi vạn người đã
nằm sâu dưới ba tấc đất. Nhiều gia đình không còn nguyên vẹn. Nếu không phải
là một người chuyển sinh thì hắn có lẽ cũng bỏ mạng rồi khi phải đối đầu với
một đầu ma thú sói cấp thấp lọt vào được thị trấn rồi tấn công cô nhi viện.
Đúng lúc đó, người lái xe bán tải hét lên. Anh ta đi chậm lại rồi dừng hẳn và
ra hiệu. “ Han, phía trước nhìn như có tai nạn kìa? “
Han với Thiên nhổm người đứng lên quá đầu buồng lái để kiếm tầm nhìn. “ Có rắc
rối gì sao? “ Han nói.
Thiên quan sát nhận ra phía trước chiếc xe bán tải bị một đoàn xe tải chở hàng
chặn đường, có vẻ như họ dừng lại bởi một sự cố nào đó đến từ chiếc xe dẫn đầu
đoàn. Dựa vào hình thù huy hiệu con chim ưng bạc dùng móng bắt lấy cành ô liu
trên từng tấm bạt phủ hàng hóa. Thiên nhận ra đó là đoàn xe của thương hội
Bạch Ưng, một trong ba thương hội lớn nhất Dạ quốc.
“ Có lẽ có tai nạn thật “ Thiên nói.
“ Tất cả xuống xe “ Han nhanh chóng ra lệnh, giúp đỡ người bị nạn là việc cần
thiết. Với cả Han thấy vụ tai nạn này không đơn giản khi ông ngửi thấy trong
không khí có thoang thoảng mùi máu đặc trưng của ma thú.
Nhóm Thiên rời khỏi xe, Han tới cạnh. “ Cầm lấy này nhóc. “ Từ đằng sau lưng,
Han lấy ra một khẩu súng lục màu đen đưa cho Thiên.
“ Nếu có gì nguy hiểm nhóc hãy bắn ngay lập tức. Hiểu chưa? “ Han nhắc nhở,
Thiên gật đầu đáp lại sau khi kiểm tra lại số đạn bên trong. Han muốn hắn có
một vũ khí nào đó phòng thân, trong nhóm người của Han. Thiên là người yếu
nhất, số còn đều là đấu giả thấp nhất cũng là Tập sự – Đấu giả. Ít nhất đã đủ
năng lực bảo vệ bản thân.
Lý do Han có thể yên tâm đưa khẩu súng cho một đứa trẻ mới mười sáu tuổi là từ
sau vụ hạo kiếp thú triều. Thị trấn đã ra một chỉ thị hướng dẫn người dân cách
sử dụng súng trong trường hợp khẩn cấp. Chưa tính đây không phải lần đầu Thiên
tiếp xúc với súng, cũng nhờ một khẩu súng săn mà hắn giết được đầu ma thú sói
kia.
Thiên cầm khẩu súng lên có cảm giác thân thuộc. Trên khẩu súng khắc dòng chữ
được sản xuất tại đế quốc Shurima. Hắn không ngạc nhiên lắm bởi hầu như 90%
lượng vũ khí nóng trên thế giới này đều đến từ các nhà xưởng của Shurima.
Không giống như những quốc gia khác vẫn chú trọng đến đấu khí, Shurima đã tiên
phong việc phát triển khoa học công nghệ hiên đại để tìm nguồn sức mạnh mới
thay thế đấu khí. Bởi vì vị trí nằm chính giữa lục địa nên Shurima có rất
nhiều kẻ thù, mà số lượng đấu giả đào tạo hằng năm ra không thể bù đắp cho
những trận chiến nên họ phải tìm ra một hướng đi mới.
Chỉ là những thứ vũ khí nóng dù có tạo ra cũng chỉ có thể lắp đầy khoảng cách
giữa cấp thấp với nhau. Một khi cấp độ càng cao dần, vũ khí nóng trở nên vô
dụng với các đấu giả siêu cấp. Ví dụ như khẩu súng lục này. Đạn 7,62 x 25 mm
có thể dễ dàng giết chết một người bình thường nhưng với một con ma thú hay
một Tập sư đấu giả chỉ đủ gãi ngứa trừ khi có thể bắn vào một điểm yếu hại còn
không thì rất vô dụng. Cách đây vài ngày Thiên đã thấy Han làm trò bắt đạn
đang bay bằng tay không với chính khẩu súng lục này.
Mọi người sau khi chuẩn bị sẵn sàng, họ cẩn trọng bước đến đoàn xe đi tới
chiếc xe cuối đoàn. Đầu tiên họ kiểm tra buống lái nhưng không có ai cả. Động
cơ xe vẫn đang hoạt đông. Có vẻ nhóm người đoàn xe đã tập trung hết ở phía
trên.
Sau khi lướt qua vài chiếc xe. Cuối cùng nhóm người Han cũng đến được đoạn
đầu, nơi có tiếng huyên náo. Đằng trước, một nhóm lái xe cùng mặc chung đồng
phục đang tụ tập với nhau, họ đang bàn tán xôi nổi.
Han và người lái xe bán tải là hai người đến với nhóm lái xe đầu tiên, họ chen
chân vào nhóm người xem có gì diễn ra. “ Thánh thần ơi !” Người lái xe bán tải
thốt lên. Tiếp sau đó là tiếng quát của Han “ Tất cả mọi người lui ra. “
Tới lúc này, Thiên bắt đầu bị kích thích tính tò mò. Hắn vội vã bước thật
nhanh tới chỗ nhóm người, đẩy vai từng người một.
Nằm nghiêng hẳn sang bên trái là chiếc xe tải dẫn đầu, ngoài dự đoán của
Thiên. Tuy đúng là một vụ tai nạn nhưng kẻ làm ra không phải từ một chiếc xe
cộ khác mà thủ phạm là một con ma thú, hình dáng tê giác. Trên thành xe, một
cãi lỗ to tướng được tạo thành bởi sừng con ma thú. Trên mép lỗ, thịt và máu
ma thú dính lại với nhau nhơn nhớp. Để đẩy ngã được một chiếc xe trọng tải hơn
40 tấn thì hắn cũng hiểu cú đâm từ con ma thú mạnh cỡ nào.
May mắn vụ tại nạn này không có thương vong. Thiên ngó quanh, rồi tìm thấy
người lái xe bị đâm đang ngồi một chỗ, trên trán ông ta có một tấm vải băng bó
bị máu thấm xuyên qua.
“ Một con Tê giác một sừng. “ Han xem xem xét kỹ dáng con vật khổng lồ đen xám
nằm chết cứng ngắc. “ Ai là người có thẩm quyền ở đây “ Han nói tiếp.
“ Tôi “ Một người đại diện từ nhóm lái xe đi ra giơ tay.
“ Anh có thể kể cho tôi sự việc từ đầu được không ? “ Han bình tĩnh nói, rồi
hai người có một cuộc đối thoại ngắn.
Thiên cố tình đứng sát Han để nghe cuộc trò chuyện. Đại loại nhóm người này
được thương hội Bạch Ưng thuê chuyển hàng hóa từ thành phố Hắc Lão nằm ở phía
nam Hạ Sơn trấn tới Hạ Sơn trấn để giao dịch. Ai ngờ trên đường đi bỗng nhiên
con tê giác một sừng từ đâu không biết lao từ trong rừng ra đâm thẳng vào
chiếc xe dẫn đầu. Rồi chết gục luôn ở đó.
Han chăm chú theo dõi tình tiết câu chuyện để không bỏ sót một tình tiết nào.
Vẻ mặt càng ngày nghiêm túc. “ Hết rồi chứ “ Han hỏi lại người kia cho chắc. “
Hết rồi “ Anh ta gật gầu, sau đó Han cảm ơn và ra lệnh cho nhóm người của Han
xem xét tình hình, để mình đứng một góc suy tư.
“ Có gì nghiêm trọng không chú “ Thiên bước tới gần hỏi. “ Cháu nhớ là mấy con
tê giác một sừng này địa bàn của chúng nằm sâu trong rừng Hô Thiên lắm mà. “
Hắn nêu lên nhận xét ban đầu về vụ tai nạn.
“ Chính xác, suốt mười năm. Đây là lần đầu tiên chú thấy một con tê giác một
sừng ở ngoài rìa cánh rừng này. “ Han quay lại nói.
“ Giờ thì có rối đấy. Chú nghĩ sao “ Thiên hỏi. Sự xuất hiện của con tê giác
một sừng này thật là một dấu hiệu không tốt, những loài động vật ăn cỏ thường
ít khi đi lạc bầy và cách quá xa lãnh địa của mình như vậy.
“ Một điềm báo không tốt. “ Han thở dài nói. “ Chú nghĩa bên trong cánh rừng
có chuyện gì xảy rồi. Không lẽ nào một con tê giác một sừng lại lao ra ngoài
đường chết một cách vô tội vạ như thế này. Chưa kể “ Han chỉ tay vào chỗ bên
hông con tê giác, Thiên hướng mắt nhìn. Ở đó một vết rạch kéo dài khá sâu được
tạo thành bởi một thứ móng vuốt sắc nhọn nào đó từ một loài ăn thịt. Có vẻ đó
mới chính là nguyên nhân khiến tê giác một sừng chết chứ không phải do cú đâm
xe.
Nhìn cái vết thương ấy ngay lập tức đầu Thiên liên tưởng đến Phong Bạo Lang.
Chỉ những con ma thú mang trong mình ma lực tạo ra gió mới có thể tạo ra những
vết thương gọn và sắc như vậy. Mà Phong Bạo Lang cũng giống tê giác một sừng
chỉ sống sâu trong rừng Hồ Thiên, muốn tìm thấy cũng phải vào sâu bên trong
rừng đến cả trăm kilomet. Chả lẽ cả hai loài chuyển nơi sinh sống ra bên ngoài
rìa cánh rừng, đó là điều không thể.
“ Vậy chú tính sao?. Báo cáo chuyện này lên thị trưởng trấn chứ ? “ Thiên trầm
tư suy nghĩ rồi nói. Những dấu hiệu không tốt càng nhiều, khiến lòng Thiên trở
nên hơi bất an. Cái bóng đen huyết hải đó đang dần hiện về. Ba năm trước cũng
những dấu hiệu tương tựa như thế này, và ngay sau đó là một trận thú triều
kinh hoàng.
“ Đó là điều chắc chắn. Chú đang tính xem có nên xin dẫn một đoàn người vào
xem xét khu rừng không nữa. Đằng nào sáng nay thị trưởng cũng bảo chú là lên
gặp ông ta, bàn về việc tộc đến tộc Trư Thử. “ Han thở dài, Thiên cũng im lặng
bởi cả hai người hiện giờ đều mang trong mình một ý nghĩ. Liệu lịch sử có lập
lại.
Trư Thử trong những gì Thiên học được. Đó là một di tộc, được Đại Địa Thần
trong Thất Đại Thần của thế giới này tạo ra. Bê ngoài hình dáng giống như lợn
nhưng lại có tập tính của loài chuột chũi khi sống trong mạng lưới hang động.
Họ là những người thợ mỏ tài năng. Nếu Han nói như vậy thì Thiên đoán gần như
là Han sẽ lợi dụng chuyến đi đến Trư Thử để điều tra xem tại sao những con ma
thú vốn dĩ sống trong rừng tại sao lại xuất hiện ở bên ngoài.
Một lúc sau nhóm người Han quay trở về thông báo không tìm được gì khác lạ.
Han gật đầu cảm tạ sau đó ông gọi điện thông báo về thị trấn để điều một chiếc
xe cần cẩu đến để hỗ trợ nhóm người của thương hội Bạch Ưng ,ông cũng không
quên nhắc nhở họ về việc cẩn thận bởi theo tình hình sẽ không chỉ có mỗi hai
loài trên mà sẽ có nhiều loài nguy hiểm khác xuất hiện.
Đến khi an bài ổn thoải mọi chuyện, Han ra lệnh nhóm người quay trở về xe và
tiếp tục chuyến đi về thị trấn. Trên xe Thiên suy nghĩ nếu như Han vào trong
rừng thì hắn có thể lợi dụng chuyến đi này để kiếm Lam Thảo chỉ là hắn có cảm
giác lần này chuyến đi sẽ rất hung hiểm. Nhưng mà hắn không sợ bởi vì hắn có
bàn tay vàng.
“ Triệu Hồi Anh Hùng Việt Quốc “
Thiên bất giác cầm vào chiếc ngọc bích trên cổ. Từ ngọc bích một tiếng nói
xuyên thẳng vào đầu hắn mà chỉ hắn mới nghe.
“ Đã thu thập đủ linh hồn “
“ 1003 điểm “
“ Mong chủ nhân hãy minh tưởng và thực hiện quá trình triệu hồi “
Lúc xem xét vụ tai nạn, nhân lúc mọi người không để ý Thiên đã tận dụng cơ hội
đó để thực hiện việc hút hồn con ma thú vào ngọc bích và giờ thành quả của hắn
đã đến. Nếu như ở đây không có người thì hắn thật sự muốn hết lên vì sung
sướng. Không ngờ linh hồn con tê giác có giá trị tới 20 điểm lận.