6:


...'Cái gì tiểu nhị ngươi đùa ta ah hệ thống, cái tên của ngươi chỉ để tượng
trưng thôi ah hệ thống' hắn thật sự đang rất tức giận cảm giác giống như mình
bị hố vậy

'Xin kí chủ bình tĩnh, hệ thống tên cũng không phải để trưng, xin hỏi theo kí
chủ thế nào là anh hùng,có phải hay không kí chủ nghĩ anh hùng là những người
danh tiếng lừng lẫy những người vì xã tắc lo nghĩ đánh đuổi quân xâm lược bảo
vệ đất nước hay Anh hùng là người tài năng xuất chúng, công to, đức cả khiến
mọi người đều kính phục.

'Ân theo ta anh hùng gần như là vậy'

' vậy theo kí chủ Nguyễn Quí một thương nhân thì không phải anh hùng rồi nhưng
kí chủ có biết rằng tuy Nguyên Quí cả đời lại cứu giúp bao nhiêu người hoạn
lạn tiếp tế bao nhiêu nạn dân vì hạn hán lũ lụt vậy thử hỏi kí chủ nếu kí chủ
hỏi những nạn dân đó thế nào là anh hùng xin thưa kí chủ Nguyễn Quí chính là
anh hùng'

...

' Lại nói Phan Hiếu dù chỉ là tiểu nhị nhưng về về sau ông cũng làm được chức
quan dù chỉ là bát phẩm nhưng cả đời ông lấy trí giúp người nghèo ông từng
dùng nửa gia sản của mình để tiếp tế lương thảo để giúp một vùng dân bị lũ
lụt, vậy theo kí chủ Phan Hiếu liệu có phải anh hùng không?

' Thật xin lỗi, do ta kiến thức nông cạn,'

Đang chuẩn bị hồi phủ thì có một vị thị nữ đi ra gặp hắn, ' thưa hoàng tử, Lan
quận chúa dặn nô tài sau khi bãi triều đưa thất hoàng tử thư mời này bảo hoàng
tử ba ngày sau phải đến yên hoa các dự tiệc'

dù nói chuyện rất kính cẩn nhưng hắn vẫn thấy sự khinh thường trong mắt 'xin
về chuyển lời cho Lan quận chúa ta sẽ đến đúng hẹn'

' Vậy nô tài xin cáo lui trước ' không đợi thất hoàng tử nói gì đã rời đi
trong tâm khảm thị nữ này thật sự rất coi thường vị thất hoàng tử, không biết
khua môi múa mép những gì mà được quận chúa giúp nhưng dù sao cũng là loại bám
váy đàn bà sao có thể trở thành bậc kiêu hùng được

Vị thị nữ này có vẻ rất coi thường ta đây, Mà tầm này về phủ cũng không có gì
làm không bằng đi ra bên ngoài dù sao từ khi đến thế giới này hắn cũng chưa đi
đâu, đúng rồi không bằng đến yêu thú vườn cảnh đi.

Yêu thú vườn cảnh hay còn gọi là vườn thú, đây là nơi duy nhất gần kinh thành
có nhiều yêu thú hay nói chính xác hơn là có nhiều yêu thú đề giai, tại sao
gần kinh thành lại có nhiều yêu thú chỉ vì triều đình không muốn dẹp bỏ mà
muốn để các con em trong gia tộc đến đây thử luyện cũng vì thế cứ cách một
thời gian triều đình lại điều động quân đội vào càn quét một lần để đảm bảo
không có yêu thú cao giai nào còn sống

Vườn thú sao không biết nơi như nào vừa hay ta đi giết ít đề giai ma thú lấy
kinh nghiệm ah mà hệ thống ta có bao nhiêu kinh nghiệm rồi

kí chủ Nguyễn Hoàng Nam

trí lực : 86

tu vi : võ sư nhị tầng (kinh nghiệm 667 / 4000 lưu ý kinh nghiệm có thể sử
dụng để tăng cao tu vi cũng có thể giữ lại để triệu hoán)

năng lực đặc thù: không có

anh hùng đã triệu hoán : Nguyễn Quí, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Phan Hiếu

Vừa ra khỏi hoàng cung hắn gặp Phan Hiếu đang đứng đợi ở ngoài.Phan Hiếu cho
cảm giác vui vẻ hay nói chính xác hơn là có thể thấy nụ cười luôn ở trên môi,
nhìn thấy vị Phân Hiếu này hắn cảm giác người này sinh ra chính là khiến người
khác có thể yên tâm mà chút bầu tâm sự

'Phan Hiếu gặp qua chúa công' quì một chân xuống hướng về thất hoàng tử

' Phan Hiếu huynh đệ mau đứng nên' ngay lập tức thất hoàng tử đỡ đứng dậy, hắn
vẫn nhớ những gì hệ thống nói có thể Phan Hiếu hay Quí lão không có kinh bang
tế thế tài hoa không lưu danh sử sách nhưng họ chắc chắn đều là những vị anh
hùng đều được mọi người tôn kính.

'Phan Hiếu huynh đệ trước cùng ta đến vườn thú dạo chơi chút đi sau đó Hiếu
huynh đệ đến chỗ Quí lão làm việc có gì ta sẽ bão Quí lão nói lại với Hiếu
huynh đệ'. Hắn muốn mang theo Phan Hiếu đi cùng bởi hắn nhớ rõ hệ thống từng
nói nhân vật triệu hoán giết địch hắn vẫn nhận được kinh nghiệm ah dù kể cả có
là 1 kinh nghiệm đi nữa dù sao thịt muỗi vẫn là thịt

'Mọi chuyện nghe theo chúa công'

Mất khoảng nửa giờ đi thì cũng đến vườn thú có thể nói nơi đây thật sự rất
đep. Có lẽ ấn tượng đầu tiên chính là một cánh rừng xanh như một viên ngọc
bích dưới nền trời xanh thẳm! cây dây leo mọc chằng chịt qua các thân cây gỗ
lớn, chúng quấn lấy thân cây chủ mà vươn lên. Có những bụi dây leo không biết
đã sống nhờ như vậy từ bao giờ, chỉ biết chúng đan vào nhau tới mức khó mà
nhận ra đâu là tán lá cây chủ, đâu là của cây sống gửi! Dưới tán rừng khá
nguyên sơ này, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp vài chú dã thú cấp thấp , từ
xa hắn còn nghe thấy tiếng của những thác nước.

Nhìn thấy cảnh đẹp của vườn thú này hắn bật thốt nên bài thơ trí làm trai của
Nguyễn Công trứ, đừng nhìn hắn kiếp trước chỉ là giáo viên dạy sử nhưng các
hắn tự hào rằng không ai biết nhiều bài thơ nôm hơn hắn, một phần là vì hắn
yêu thích một phần là hắn thấy quá nhiều bài thơ của Trung Quốc đến lỗi bạn
hắn bảo rằng thơ Việt Nam không bằng thế nên hắn bỏ thời gian ra và đã chứng
minh được rằng bạn mình sai. Thơ Việt Nam có thể không thường thấy nhưng về
giá trị văn học hắn dám khẳng định chúng ta hơn hẳn.

Cùng đạt có riêng chi mệnh số

Hành tàng nào hẹn với văn chương?

Đường công danh sau trước cũng là thường

Con tạo hoá phải rằng ghen ghét mãi?

Duyên ngư thuỷ còn dành cơ hội lại

Quyết tang bồng cho phỉ chí trượng phu

Trong trần ai, ai kém ai đâu?

Tài bộ thế, khoa danh, ờ, lại có!

Thơ rằng: Độc thư thiên bất phụ

Hữu chí sự cánh thành

Giang sơn đành có cậy trông mình

Mà vội mỉa anh hùng chi bấy nhẽ?

Đã sinh ra ở trong phù thế

Nợ trần ai đành cũng tính xong

Nhắn lời nói với non sông

Giang sơn hầu dễ anh hùng mấy ai?

Thanh vân, trông đó mà coi

' hảo thơ, chúa công quả là người tài cao' Phan Hiếu bất ngờ đứng bên

'Haha Hiếu huynh đệ đi thôi vào xoát quí '

Ngay khi hai người vừa đi thì có hai bóng người xuất hiện.

'Tiểu thư người vừa rồi hình như là thất hoàng tử'

' Ừm chính là thất hoàng tử ta từng gặp hắn mấy lần trong các buổi tiệc ta
được mời ở trong cung, người ta đồn rằng thất hoàng tử là một cái hữu dũng vô
mưu đúng là lời đồn thì không thể xem là thật'

'Giang sơn hầu dễ anh hùng mấy ai?

Thanh vân, trông đó mà coi'

' Thú vị hai câu thơ thú vị thất hoàng tử, đúng là trong đế cung không nên xem
thường bất kì vị hoàng tử nào, được rồi chúng ta về thôi'

' Vâng tiểu thư'


Triệu Hoán Anh Hùng Đất Việt - Chương #6