Anh Tuấn Suất Khí Bức Người Tùy Phong Là Ta!


Người đăng: tieubaihoai

Ngươi là Tùy Phong?

Kiêu Phúc lúc này đang đứng trước mặt Tùy Phong, sắc mặt âm lãnh đến cực điểm,
hai mắt rét căm trừng lấy Tùy Phong, phảng phất như muốn nhào vào xé xác Tùy
Phong thành từng mảnh vậy, dữ tợn vô cùng.

Tứ phía đệ tử nhao nhao một bên mà nhìn lấy, không biết tiếp theo sẽ xảy ra
chuyện gì, liệu Tùy Phong sẽ làm gì tiếp theo, không ai biết, cũng không ai
dám nắm chắc, bởi lúc trước Tùy Phong cơ hồ là một tên điên, ngay cả Kiêu Phúc
còn dám chửi, nay Kiêu Phúc đứng trước mặt liệu Tùy Phong sẽ phản ứng ra sao,
tất cả chỉ có thể chờ xem.

"Phải, ta là Tùy Phong, Tùy Phong anh tuấn phi vũ suất khí bức người là ta,
ngươi có việc?"

Tùy Phong ánh mắt hồn nhiên đến lạ vô tư trả lời, giọng điệu tự luyến đến
cuồng say, bất quá lại mang một tia cao ngạo bá khí xen lẫn trong đó.

Ngưu bức!

Trâu bò!

Xung quanh bốn phương tứ hướng đệ tử không khỏi hít một ngụm khí lạnh, từ xưa
đến giờ ngoại môn đệ tử dám đứng trước mặt ngoại môn trưởng lão nói như vậy
chỉ có duy nhất Tùy Phong, một bộ thần thái kia, tuy là bọn hắn có ghét Tùy
Phong nhưng cũng phải công nhận Tùy Phong kinh tởm.

"Tên khốn kiếp Tùy Phong này không khỏi quá trang bức đi? Theo hắn hoài chắc
bổn đại gia có ngày chết vì choáng!"

Vương Bàn một mặt mộng bức đứng đó mắng thầm trong lòng, Tùy Phong thật quá
thần kỳ, không biết đã phát sinh cái gì, nhưng là không giống như lúc trước tự
nhiên điên cuồng đến lạ, bất quá hắn không cần biết, Tùy Phong là bằng hữu của
hắn, như vậy đầy đủ.

Kiêu Phúc nhất thời choáng váng, kém chút bị Tùy Phong dọa hỏng, tên này thật
không biết hắn hay đang giả ngu đây?
Nhưng là Tùy Phong một bộ không để hắn trong mắt, trực tiếp xem thường, làm
Kiêu Phúc cảm thấy thật nhục nhã, trên mặt đã lúc tím lúc đen luân chuyển, khó
coi đến cực độ, Kiêu Phúc sống cả trăm tuổi đời tới giờ còn chưa có nhục nhã
như vậy qua.

"Nhãi con, ngươi đả thương cháu ta, tuyệt hậu Kiêu gia ta tông đường, hôm nay
không lấy ngươi mạng nhỏ làm sao ta nói chuyện với tổ tiên?"

Kiêu Phúc phẫn nộ nói, chân khí trong cơ thể cuồng cuồng nổi lên, giống như
phong ba bão táp nổi dậy, tuôn trào dữ dội, loại này tu vi, chỉ sợ đã đến tiên
thiên đỉnh phong, kém chút liền có thể đột phá Khí hải cảnh, thực lực có thể
nói kinh người, trước mắt đủ để miễu sát mặt hàng hậu thiên thực lực như Tùy
Phong.

"Xong, tiên thiên cảnh, lại là đỉnh phong, Tùy Phong xem ra phải thảm tại chỗ
này, ai da..."

Vương Bàn bản mặt thất kinh, nội tâm khổ sở không thôi.

Đào Nguyệt một bên cũng trở nên ngưng trọng, thực lực của Đào Nguyệt bất quá
cũng chỉ sánh ngang với tam trọng thiên tiên thiên võ giả mà thôi, mặc dù là
có ưu thế huyết mạch nhưng cũng không cách nào rút ngắn khoảng cách chênh lệch
như vậy.

"Lão công, bây giờ làm thế nào? Chi bằng liều mạng?"

Đào Nguyệt ánh mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, răng ngọc khẽ cắn nói với Tùy
Phong.

Nàng coi như theo Tùy Phong làm sao sẽ để Tùy Phong xảy ra chuyện mà mình bình
an, Kiêu Phúc mạnh mẽ, nhưng nàng cũng không sợ, luận thực lực, nếu hai người
hợp sức liều mạng, cũng không phải Kiêu Phúc có thể dễ ăn như vậy.

"Ha ha, liều mạng?"

Tùy Phong cười cười lắc đầu, sau đó khẽ vỗ lên bờ mông căng tròn đầy sung mãn
của Đào Nguyệt một cái rồi nói:

"Chỉ là một cái tiên thiên cảnh cũng muốn ta liều mạng? Thật quá coi trọng hắn
rồi đi?"

Tùy Phong tên khốn kiếp!

Tùy Phong tên đáng chém ngàn đao!

Xung quanh đám đệ tử thấy Tùy Phong một hành động kia, hai mắt đều đỏ, hận
không thể xông lên chặt đi bàn tay bẩn tiện kia của Tùy Phong, bất quá Bạo
Tinh chỉ khủng bố vẫn là không ai dám khiêu khích.

"Ngươi...đứng đắn một chút."

Đào Nguyệt xấu hổ khẽ gắt, hai mắt trừng Tùy Phong một cái, khuôn mặt đều đỏ
bừng như hoa đào, không tự chủ đứng cách xa Tùy Phong một chút, tên này vậy mà
dám trước mặt mọi người làm như vậy, quả thật đáng giận, hơn nữa vỗ mạnh như
vậy, bờ mông còn tê tê chưa dứt đây.

"Ha ha, lỡ tay lỡ tay."

Tùy Phong cười cười gãi đầu nói, vẻ mặt hèn mọn không chút hối lỗi cảm giác.

Kiêu Phúc một bên tức muốn nổ phổi, Tùy Phong vậy mà trước mặt hắn trêu chọc
mỹ nữ, lại còn sỉ nhục hắn thậm tệ, đây là chạm đến ranh giới tối cao của hắn,
Kiêu Phúc hàm răng nghiến cơ hồ muốn nứt, hơi thở nặng nề như trâu, một bụng
khí tức cháy bùng trong lòng, Kiêu Phúc thật muốn một bàn tay chụp chết Tùy
Phong, bất quá hắn không dám, trước mặt còn có bao nhiêu là đệ tử, hắn quả
thực không có cái can đảm đó.

"Tên láo xược, không biết tôn trọng trưởng bối, lại còn ra tay độc ác với đồng
môn, hôm nay bản trưởng lão dạy ngươi một chút cách làm người."

Kiêu Phúc trong mắt đều hóa độc ác, ẩn ẩn mơ hồ có một tia sát khí, mặt mày
băng lãnh hung tợn không cách nào hình dung, vừa nói xong thì hướng tới Tùy
Phong chụp một chưởng.

Kiêu Phúc chân khí cuồng phóng, như sóng biển dồn dập một dạng, khí thế như
cầu vồng, ra tay liền dứt khoát không chừa cơ hội phản kháng.

Hắn là muốn tiền trảm hậu tấu, mặc dù biết Kiêu Tần là ra tay trước, hay nói
cách khác Kiêu Tần là người sai trước, nhưng là trước khi đi chấp pháp đường,
Kiêu Phúc cũng không muốn Tùy Phong có thể lành lặn, hắn phải vì cháu trai
mình trả thù, hôm nay nhất định phải phế bỏ Tùy Phong.

Bàn nhược chưởng!

"Hưu hưu hưu!!!"

Một chưởng này chính là Bàn nhược chưởng mà hắn truyền cho Kiêu Tần, nhưng là
một chưởng này phải mạnh mẽ gấp chục gấp trăm lần Kiêu Tần, chưởng ấn khí thế
kinh người, được chân khí cường hóa sắc bén mạnh mẽ, phảng phất một chưởng này
có thể đánh nát một ngọn núi, uy lực vô cùng.

Dưới một chưởng này, hậu thiên cảnh giới chắc chắn không cách nào trốn thoát,
chắc chắn bị miễu sát, mà mọit chưởng này chính là nhằm vào dưới bụng đan điền
Tùy Phong mà đi.

"Tùy Phong kiếp này thật khó thoát, một chưởng kia của Phúc trưởng lão uy lực
vô cùng, thậm chí nghe nói lúc trước từng có một vị Hóa tinh cảnh đều bị ăn
thiệt thòi qua, Phúc trưởng lão nổi giận thật khó hình dung."

Bên ngoài xa, một vị đệ tử âm thần kinh sợ thì thầm nói, không khỏi vì Tùy
Phong mặc niệm một chút.

"Tùy Phong thực lực thật không sai, bất quá nếu hắn im lặng nhẫn nhịn thì có
lẽ sẽ có tiền đồ, nhưng là hắn quá cố chấp...đáng tiếc a."

Lại một đệ tử khác vì Tùy Phong mà đáng tiếc thay, Tùy Phong quật khởi tương
đối bất ngờ, bất quá không biết điệu thấp, như vậy cũng chỉ là đưa họa vào
thân, nếu không tương lai còn khó nói.

Hiện trường cũng vì vậy mà trầm mặc, Kiêu Phúc trưởng lão phẫn nộ, như vậy Tùy
Phong cũng chỉ có một kết cục, đó là thê thảm.
....

"Kiêu gia cái gì? Cùng lắm là mấy con chó ghẻ thích đi cắn bậy, nhỏ làm sằng
bậy già ra mặt. Ra tay lại thích độc ác như vậy, Tùy Phong ta hôm nay nếu
không phải vì có thực lực, chỉ sợ là vạn kiếp bất phục?"

Tùy Phong cười lạnh nói, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, một dạng âm trầm lãnh
diễm đến chí cực, hắn biết nếu không có thực lực, ở thế giới này đạo lý cũng
chỉ là phù vân mà thôi, vì vậy hắn làm sao chấp nhận chịu làm một cái nhân vật
bị người chà đạp vạn kiếp bất phục? Nếu như vậy, vậy thì để hắn thanh tẩy một
phần nào cái thế giới này đi.

Huyết ẩm đao!

Tùy Phong vừa động ý niệm, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh huyết đao,
huyết đao vừa ra, không khí như muốn gào thét một dạng.

Hung tàn, huyết lệ, lãnh khốc, sát phạt,...vô vàn khí tức huyết tinh giết chóc
phủ xuống, làm người ta không chịu được mà run rẩy, cảm nhận luồng huyết khí
đó, người ta có thể thấy được sự điên cuồng khát máu của nó như thế nào, đây
là một thanh hung đao.

"Muốn chết, vậy thì tới đi. Lão già, ăn ta một đao!"

Tùy Phong trong mắt xuất hiện một tia lệ khí, toàn thân sát phạt khí tức bao
trùm, lăng lệ đến cực điểm.

Khí thế mang theo kinh người tốc độ bành trướng, một loại khí thế riêng biệt
của Tùy Phong, thật không hiểu mỗi lần Tùy Phong chân chính nghiêm túc, hắn
lại vận dụng được cái khí thế này, có loại này khí thế ra chiêu đều uy lực
cùng thàn thục hơn rất nhiều, tựa như là một dạng tăng phúc vậy.

Nhớ tới lúc trước chém giết yêu thú một đao kia, Tùy Phong lúc này hay tay cầm
đao chỉ thiên, lưỡi đao đối diện Kiêu Phúc hàn mang lập lòe, sau đó khí thế đi
đến cực hạn, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, Tùy Phong cứ như vậy chém
xuống.

"Hừ, thứ đồ sắt vụn cũng muốn đem ra hù ta? Đi chết đi!"

Kiêu Phúc nội tâm cười cợt khinh thường, Tùy Phong cử động đối với hắn bất quá
giống như giãy chết một dạng, căn bản là xiếc khỉ.

Chưởng ấn mang theo kinh hồn lực lượng xé gió mà tới phảng phất như có thể
chấn nát cự sơn, mà đao thế cứ như vậy vô tình trảm xuống, chưởng ấn rầm rộ dữ
dội kinh người, đao chiêu đơn giản mộc mạc lại mang theo khí thế kinh người,
một đao chém xuống, thiên địa run rẩy.

Sau một sát na...

Phốc!!!

Trong khung cảnh tĩnh mịch đầy hữu tình một tiếng phốc thật thanh thúy mà ám
ảnh quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện.
...
Tg: tieubaihoai
Truyencv.com


Trâu Bò Nhất Hệ Thống - Chương #21