Ngươi Là Tùy Phong?


Người đăng: tieubaihoai

Bạo đi tiểu đệ của Kiêu Tần xong, Tùy Phong nghênh ngang cùng Vương Bàn Đào
Nguyệt rời đi, mặc cho bao ánh mắt e dè khiếp sợ dõi theo, bất quá bây giờ đã
không còn con hàng nào dám đi theo con đường cũ của Kiêu Tần nữa, chỉ lén nhìn
từ xa để thủ dâm tư tưởng mà thôi.

....

Bên trong một căn phòng mộc mạc thanh tịnh, một thiếu nữ khí chất băng sơn
ngồi trên giường tu luyện, hai mắt thiếu nữ đang nhắm bỗng nhiên lúc này mở
ra, một đợt lạnh lẽo ánh mắt quét qua, như muốn đóng băng tất cả những thứ
nhìn thấy.

"Tùy Phong? Hắn tới đây làm gì?"

Thiếu nữ cau mày nói, mà thiếu nữ này chính là Băng Hinh đang tu luyện, dường
như có vẻ hơi khó chịu vì bị làm phiền, bất quá vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài, Tùy Phong cùng Vương Bàn Đào Nguyệt đều ở đây, hiển nhiên là đang
chờ Băng Hinh gặp mặt.

"Tùy Phong, ngươi nói Băng Hinh sẽ chịu gặp chúng ta sao?"

Vương Bàn có chút không tin tưởng nói.

"Gặp, nhất định sẽ gặp, coi như không giúp thì nàng cũng sẽ đi ra."

Tùy Phong cười cười tự tin nói, sau đó mí mắt khẽ nhấp, ánh mắt đưa về một
hướng cười nói:

"Đó, vừa nói xong liền xuất hiện, có phải ta rất anh tuấn hay không chứ hả?"

Đào Nguyệt cùng Vương Bàn cũng theo ánh mắt của Tùy Phong mà nhìn qua, lúc này
chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp tuyệt mỹ bước ra, Băng Hinh mang theo thánh
khiết khí chất giống như không nhiễm bụi trần đi ra, làm cho người ta âm thầm
cảm khái.

"Đó là Băng Hinh?"

Đào Nguyệt khẽ nhíu mày hỏi.

"Phải, là Băng Hinh."

Tùy Phong chưa kịp trả lời thì Vương Bàn đã giành trước.

Đào Nguyệt nghe vậy liền hiểu, sau đó liền quan sát kỹ một chút Băng Hinh,
theo đánh giá của mình, Đào Nguyệt thấy Băng Hinh cũng rất xinh đẹp, người tám
lạng kẻ nửa cân hầu như không kém cô là bao, khí chất cũng khá đặc biệt, giống
như bẩm sinh sinh ra đã như vậy, cao quý xuất trần kinh diễm, mà phảng phất
trong huyết dịch của cô lại có một chút phản ứng, bỏ qua chuyện đó, Đào Nguyệt
lúc này chỉ thấy có chút cam giác khó chịu, nhất là nghĩ tới Tùy Phong lúc
trước qua lại với Băng Hinh trước mặt.

"Haha, Băng Hinh, lâu rồi chưa gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?"

Tùy Phong lúc này cười lớn bước tới hỏi một câu rắm thúi.

Người ta đương nhiên là khỏe, bước vào tiên thiên, con người coi như được thuế
biến một lần, cơ thể giống như được lột xác một lần, sức sống mạnh mẽ vô cùng,
bệnh tật đều không có, tuổi thọ ít nhất cũng phải ba trăm năm, Tùy Phong còn
hỏi có khỏe hay không, hơn nữa còn hỏi một người Băng Thiên phượng tộc có khỏe
hay không?

Băng Hinh sắc mặt hơi đen, hàn khí lại tăng lên một bậc, không gian như hạ
thấp nhiệt độ, con hàng này làm như rất thân với nàng không bằng, không phải
nói trước đó đừng tìm tới nàng hay sao, bất quá lúc biết Tùy Phong đến tìm
nàng vẫn cứ là không hiểu sao lại đi ra, kết quả lại gặp Tùy Phong dẫn theo
một cô gái như hoa như ngọc kia theo.

"Quả là tên hỗn đản."

Băng Hinh trong lòng mắng thầm, ánh mắt có chút chua chua liếc nhìn Tùy Phong,
xong còn đánh giá một chút Đào Nguyệt, nội tâm lại có chút kinh ngạc.

Đào Nguyệt vậy mà có chân khí ba động, hơn nữa ẩn ẩn bên trong huyết dịch của
nàng lại cảm thấy run rẩy, Đào Nguyệt không tầm thường, đây là Băng Hinh trong
lòng khẳng định, nhưng như vậy lại càng khó hiểu, một người như Đào Nguyêt
theo Tùy Phong là có mục đích gì.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Không phải ta nói đừng đến tìm ta nữa hay sao?"

Băng Hinh lạnh lùng không cho Tùy Phong chút mặt mũi nói, ánh mắt không có ý
tứ liếc qua Đào Nguyệt một cái.

"Cái này..."

Tùy Phong vuốt vuốt mũi xấu hổ, sau đó cười cười miễn cưỡng nói:

"Băng Hinh, ngươi nói, chúng ta dù gì cũng là bằng hữu, ngươi cũng biết..."

"Thôi đi, bỏ qua điệp khúc đó, ai là bằng hữu của ngươi?"

Băng Hinh cắt lời Tùy Phong, sau đó lạnh lẽo lườm hắn nói.

"Còn ngươi nữa, Vương Bàn, ngươi tại sao cũng theo hắn đến đây?"

Vương Bàn cũng không thoát khỏi số phận.

"Ta..."

Vương Bàn khổ sở không biết làm sao, chỉ là hắn đi theo Tùy Phong thôi mà.

Đào Nguyệt một bên cảm thấy khó chịu vô cùng, nàng mơ hồ cảm giác được Băng
Hinh giống như là đang nhằm vào nàng không bằng, cảm giác như gặp đại tình
địch, cảm xúc bực bội bành trướng.

"Băng Hinh à, quả thật hôm nay đến là có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

Tùy Phong một bộ không để ý đến lời nói Băng Hinh cười nói.

"Có việc? Ta không rảnh!"

Băng Hinh dứt khoát để lại một câu lạnh lùng, sau đó quay lưng bước vào trong,
trước khi đi vào còn để lại một câu:

"Muốn giúp ai đó thì tự mình đi mà giúp."

Đây rõ ràng ý tứ là nói đến Đào Nguyệt, Băng Hinh lời nói tựa hồ như là giận
dữ?
Tùy Phong khó hiểu không thôi, đây là phụ nữ?

Quả nhiên là loại sinh vật khét tiếng khó hiểu, nếu như không rảnh thì đi ra
đây làm cái gì?

Còn cái gì mà tự mình giúp? Bộ dáng như đang ghen không bằng, hay là ghen
thật? Bản công tử nhưng là bực nào anh tuấn tiêu sái, Băng Hinh nếu là ghen,
cũng đúng, Tùy Phong vô liêm sỉ suy nghĩ, bệnh nan YY tái phát.

"Tùy Phong, Băng Hinh giống như...hơi là lạ à nha."

Vương Bàn nhíu mày nói.

"Không sao, nàng vốn là vậy, mai ta lại đến, không tin nàng có thể lạnh lùng
như vậy, nếu không được...ok, mốt lại tới."

Tùy Phong một bộ phong kinh vân đạm cười nói, giống như tâm tình không chút
ảnh hưởng, nhưng là trong lòng đã sớm mắng.

"Lão công, không bằng ta đi đăng kí ngoại môn được rồi, ta cũng không muốn nhờ
vả gì nàng."

Đào Nguyệt khó chịu nói, nhớ tới Băng Hinh ánh mắt nhìn Tùy Phong kia, Đào
Nguyệt không hiểu sao lại cảm giác không hay.

"Cái đó..."

Tùy Phong trầm ngâm suy tư một chút rồi gật đầu thở dài nói:

"Để ta gặp riêng nàng một lần nữa xem thế nào, nếu như không được thì đành
phải như vậy."

Đào Nguyệt nghe như vậy thì lại càng thấy không an tâm, Tùy Phong là muốn một
mình gặp Băng Hinh nói chuyện? Đào Nguyệt thâm tâm có chút ghen ghét, bất quá
Tùy Phong quyết định như vậy nàng cũng không nói làm sao.

....

Rời khỏi nơi Băng Hinh một lát, Tùy Phong cùng Vương Bàn Đào Nguyệt lại trở
về, đi trên đường, Tùy Phong gặp một số ánh mắt tập trung trên người mình, hơn
nữa dường như đang nói cái gì mình.

"Tùy Phong đó sao? Hắn mới vừa nãy ra tay phế đi Kiêu Tần hai trứng?"

Một tên đệ tử nhỏ giọng nói với một tên bên cạnh.

"Phải, chính tận mắt ta nhìn thấy Kiêu Tần bị hắn một chỉ đem trứng cho nổ,
nghĩ lại còn thấy rùng rợn, ngươi tốt nhất là tránh xa hắn một chút, nếu
không...Kiêu Tần chính là bài học."
...

Tùy Phong thính giác nhạy bén, mấy lời bàn tán đều lọt vào trong tai, trong
lòng âm thầm thõa mãn, đúng là một lần ra tay liền chấn nhiếp toàn trường, như
vậy hắn đỡ tốn công sức đi dọn dẹp từng tên.

"Là ai? Là ai dám đối với cháu ta làm như vậy?"

Phía xa, một người khá lớn tuổi dáng vẻ phẫn nộ hỏi lớn, đằng sau là một đám
đệ tử đi theo, chính là bọn đã đi theo Kiêu Tần lúc trước, mà người già kia,
Tùy Phong rõ ràng biết được ngoài Kiêu Phúc đang tìm hắn thì còn ai?

Mấy tên đệ tử kia bị dọa đến sắc mặt tái xanh, lập tức sợ hãi nói tên Tùy
Phong, sau rồi dẫn Kiêu Phúc đi tìm Tùy Phong lấy lại công đạo, sau đó lúc này
nhìn thấy Tùy Phong trước mặt, bộ dáng như thấy được ánh mặt trời ấm áp, lập
tức chỉ về phía Tùy Phong nói:

"Phúc trưởng lão, đằng trước kia chính là Tùy Phong, là hắn đã gây ra chuyện
lâm li bi đát kia."

Kiêu Phúc nghe vậy thì lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt như hùng ưng ác sát nhìn
tới, chỉ thấy hai thiếu niên một mập một ốm cùng một thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ
đứng đó, mấy đệ tử khác sợ bị chỉ nhầm cũng tự giác tránh xa ba người ra.

Tùy Phong cùng Đào Nguyệt Vương Bàn đứng yên ở đó, Tùy Phong không chút biểu
hiện, giống như làn nước lắng đọng, tâm cơ lãnh đạm, bất quá nội tâm cũng có
chút khẩn trương.

"Xong rồi, thằng cháu vừa xong liền lòi ra một ông nội, Tùy Phong, ngươi tự
mình giải quyết a."

Vương Bàn mặt mày co rút khổ sở nói.

"Hắn là ai?"

Đào Nguyệt nhíu mi hỏi, nàng cảm thấy người kia giống như vì Kiêu Tần mà đến,
bởi vì lúc trước Kiêu Tần nói gia gia hắn sẽ không tha cho Tùy Phong, không lẽ
đây chính là gia gia hắn?

"Là Kiêu Phúc, gia gia của Kiêu Tần, chuyến này e là lớn chuyện."

Vương Bàn cười khổ nói, Tùy Phong lúc trước làm việc không kiêng nể, thực lực
Tùy Phong mạnh mẽ nhưng là Vương Bàn vẫn là lo lắng, Kiêu Phúc thân là ngoại
môn trưởng lão, hơn nữa quen biết nhiều người bên trong tông môn, mà chấp quản
Chấp Pháp đường Kiêu Phúc cũng có chút quan hệ.

Chấp Pháp đường chính là nơi các xung đột được giải quyết, nơi đó có các chấp
pháp trưởng lão chuyên giải quyết các vấn đề như vậy giữa các đệ tử.

"Không lo, một con chó già vì một con chó con muốn ra cắn ta mà thôi, tùy tiện
giải quyết."

Tùy Phong an nhiên tùy tiện nói, bộ dáng không chút sợ hãi.

"Ngươi là Tùy Phong?"

...
Tg: tieubaihoai
Truyencv.com


Trâu Bò Nhất Hệ Thống - Chương #20