Băng Hinh


Người đăng: tieubaihoai

"Ha ha ha..."

Tùy Phong nhất thời cười lớn, một tay chỉ về đám người một bên cười điên đảo,
thầm nghĩ bọn này tưởng hắn là người ngu chắc?

Lưu Chân tên cặn bã này cuối cùng mục đích còn không phải đến làm nhục hắn?
Nếu Tùy Phong làm như vậy thì không phải Lưu Chân đã đạt được mục đích rồi
sao?

Mà Tùy Phong cũng không có ý định làm như vậy, hắn đầu gối còn chưa từng quỳ
xuống vì ai, tất nhiên là trừ phụ mẫu thân sinh hắn ra, muốn hắn quỳ?

Nằm mơ!

Tùy Phong trong lòng cười lạnh, nếu muốn đánh thì hắn liều mạng, Tùy Phong hắn
cũng không sợ, tròng lòng Tùy Phong kiên định nghĩ.

"Quỳ cái phụ mẫu nhà ngươi quỳ, có gan liền đến đây đại chiến chín lần sáu sáu
chín hiệp, bản công tử lại sợ ngươi loại mặt hàng phế vật?"

Tùy Phong hung hăng nhìn Lưu Chân mà mắng, trong lòng cực độ sảng khoái, nghĩ
sao mình chửi đến hoa mỹ như vậy, quả là mình đẹp trai, Tùy Phong không tự chủ
YY một cái.

Phế vật?

"Ngươi...được lắm, được lắm..."

Lưu Chân sắc mặt lúc này đã tái xanh, trong bụng một cỗ hỏa khí như muốn bùng
nổ ra ngoài, hàm răng nghiến ken két, ánh mắt như muốn băm lấy Tùy Phong làm
vạn mảnh, bất quá hắn lý trí vẫn còn một tia thanh tỉnh, hít sâu một hơi rồi
gằn giọng nói:

"Nếu ngươi đã điếc không sợ súng thì đừng trách ta, bản công tử hôm nay xin
ngươi cặp giò cùng mấy cái răng vậy."

Lưu Chân ánh mắt oán độc liếc Tùy Phon một cái, sau đó cơ thể súc thế lao tới
Tùy Phong, nắm tay hóa thành trảo móc tới trước ngực Tùy Phong.

Hậu thiên ngũ trọng thực lực nháy mắt bộc phát, Lưu Chân tốc độ như tên bắn,
trảo kình gào thét bạo tạc không khí mà tới, bất quá Lưu Chân chỉ dùng sáu
phần lực mà thôi, nếu dùng toàn bộ thực lực chỉ sợ lồng ngực Tùy Phong phải bị
toạc ra mất thôi.

"Đệt cụ, bản công tử liều mạng..."

Tùy Phong con ngươi co rút, nội tâm thầm rên lạnh một tiếng, bất quá đã hết
cách, Tùy Phong cắn răng cùng lao tới liều mạng.

"Đến, hôm nay không đánh gãy ngươi ba cái chân không phải Tùy Phong ta, xem ta
một chiêu "Lưu Chân tên chó chết".

Tùy Phong rống lên một tiếng kinh thiên động địa, sau đó không nói hai lời
liền quay lưng bỏ chạy, tốc độ có thể nói là mười con ngựa đuổi không kịp.

"Hừ, quân tử không ăn thiệt thòi trước mắt, bản công tử ngu mới liều mạng với
ngươi."

Tùy Phong nội tâm hừ lạnh khinh thường, hắn không dại đến mức đối đầu với Lưu
Chân, Lưu Chân dù không dám giết chết hắn nhưng làm hắn nằm bất động trên
giường nữa năm ba tháng là chuyện thường, trước mắt chửi một câu cho Lưu Chân
phân tâm sau đó chạy trốn.

"Quá bỉ ổi, quá vô liêm sỉ, hắn thật là Tùy Phong?"

"Con mẹ nó Tùy Phong đây sao? Tùy Phong từ lúc nào bỉ ổi đến như thế?"

Tô Lâm:"..."

La Minh:"..."

Sau lưng Lưu Chân một đám người trố mắt kinh ngạc, Tuyệt Lãng tông xưa nay
truyền thống lỗi lạc, làm việc quang minh chính trực, vậy mà Tùy Phong một
phát liền chạy, quả thực không có cốt khí.

Lúc này ở một góc tường, Vương Bàn cùng một thân ảnh mỹ mạo kinh diễm đứng
nhìn diễn biến bên ngoài, đây là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, dáng người thon
dài mà đầy đặn, trên mặt không che dấu lộ ra ngũ quan tinh xảo như vẽ, bờ môi
nhỏ nhắn hồng hào phấn nộn, làm người ta nhìn liền ước ao muốn hung hăng mà
cắn xuống, phía trước bộ ngực sữa mới lớn mà đầy đặn, bờ mông tròn trịa hơi
vểnh, tuyệt sắc dáng người cùng khuynh thành gương mặt kết hợp quả thực quá
hoàn mỹ, thiếu nữ này chính là Băng Hinh.

"Đây là Tùy Phong?"

Băng Hinh mắt đẹp khẽ nhíu, khuôn mặt biểu cảm hơi khó hiểu, một tầng băng
sương khí tức phảng phất bao trùm xung quanh, Băng Hinh dáng người nóng bỏng
không nói, nhưng tính cách là cực kỳ lạnh lùng cao ngạo, cũng là một phần vì
huyết mạch Băng Thiên Phượng bên trong người cùng thiên phú siêu tuyệt của cô
lâu ngày tạo nên.

"Cái này..."

Vương Bàn hai mắt trợn tròn không thốt nên lời, Tùy Phong trong nhận thức của
hắn từ xưa là một kẻ cố chấp không lùi, mặc dù tu vi mất hết nhưng là liều
mạng vẫn là có đi, tự nhiên thay đổi hành động như vậy quả thực có chút dọa
người, phảng phất Tùy Phong biến thành một người khác vậy.

"Thôi được rồi, dù sao cũng từng là người quen, để ta giúp hắn một lần coi
như, dù sao sắp tới ta tiến vào nội môn cũng không cách nào gặp các ngươi."

Băng Hinh trầm tư một chút rồi nói.
.....

Phía bên này, Lưu Chân một mặt mộng bức nhìn Tùy Phong chạy trốn, trong lòng
sớm mắng mười tám đời tổ tông Tùy Phong rồi, không tin được Tùy Phong lại gian
xảo, vô sỉ như vậy.

Hắn rốt cuộc không biết hôm nay mình đến ngược Tùy Phong hay là đưa mặt mo cho
Tùy Phong chửi đến thôn thiên địa ám đây, Lưu Chân nội tâm thề phải bắt Tùy
Phong lại, sau đó hảo hảo mà chăm sóc đặc biệt Tùy Phong một hồi, nếu không xả
ra ngụm ác khí này Lưu Chân chỉ sợ ngày đêm không ngủ được mất thôi.

"Khốn kiếp Tùy Phong, có gan đứng lại cho ta, là nam nhân thì đến đại chiến ba
trăm hiệp..."

Lưu Chân vừa chạy vừa hô to, tốc độ toàn lực thi triển phi thường nhanh.

Phù phù!!!

Tùy Phong lúc này mồ hôi đã nhễ nhại ướt nhẹp cả áo, hô hấp dồn dập mệt nhừ,
đã không còn tu vi, Tùy Phong làm sao chạy thoát khỏi Lưu Chân truy đuổi, cố
gắng một lát liên kiệt sức, sau đó nằm ườn ra mặt đất như chó chết thở dốc.

"Xong, con mẹ nó bản công tử hôm nay phải bị ngược..."

Tùy Phong nội tâm cười khổ, không nghĩ mình phế vật như vậy, liền chạy được
một đoạn đường đã hết sức sống.

"Ha ha, Tùy Phong hỗn đản, để xem ngươi chạy đi đâu, bản công tử hôm nay ngược
chết ngươi."

Lưu Chân lúc này cười ha hả đi đến, sắc mặt không chút nào mệt mỏi, hậu thiên
ngũ trọng tu vi cũng coi như bước vào đoán thể trung kỳ, cơ thể là bực nào
cường hãn, một chút công sức này không thấm vào đâu cả.

Nói rồi, Lưu Chân chụp đến Tùy Phong đang nằm trên mặt đất, bởi vì Tùy Phong
lúc nãy sỉ vã làm Lưu Chân nhục nhã không thôi, một luồng oán khí tích tụ làm
Lưu Chân không kịp đợi, hắn chỉ một ý nghĩ đó là hảo hảo mà hành hạ Tùy Phong,
sẵn tiện lấy lại mặt mũi cho mình.

Đúng lúc Lưu Chân sắp tóm được Tùy Phong thì một đạo thân ảnh từ đâu xuất
hiện, Lưu Chân chỉ thấy cánh tay mình bị một lực đạo đánh trúng, sau đó cánh
tay tê rần không chịu được đành phải lui lại mấy bước, trong lòng sợ hãi không
thôi.

Hắn dầu gì cũng là hậu thiên ngũ trọng thiên, làm sao dễ dàng bức lui hắn
được, ngay lập tức Lưu Chân nhìn người trước mặt mình, chỉ thấy một gương mặt
mỹ lệ không tì vết, ánh mắt lạnh nhạt không nhiễm bụi trần, thoáng chốc làm
Lưu Chân hô hấp như ngừng đập, trái tim nhảy phanh phanh chấn động.

Là Băng Hinh!!!

Lưu Chân trong lòng hò hét, không nghĩ tới Băng Hinh vậy mà xuất hiện ở đây,
nhưng là Lưu Chân nhìn sau lưng Băng Hinh là Tùy Phong thì trong lòng lại dâng
lên một cảm giác ghen ghét cùng đố kỵ.

Băng Hinh là ra tay giúp đỡ Tùy Phong?
Tại sao một nữ thần như Băng Hinh lại ra tay cứu Tùy Phong?

Lưu Chân trong lòng không cam, nội tâm khó chịu không thôi, bất quá hắn vẫn
bình tĩnh nhìn lấy Băng Hinh nói:

"Băng Hinh, Tùy Phong cùng ta có ân oán riêng..."

"Thì sao?"

Lưu Chân lời còn chưa nói hết thì Băng Hinh đã cắt lời, ánh mắt lạnh nhạt nhìn
về phía Lưu Chân, một cỗ vô hình khí tức áp bách dồn về phía Lưu Chân.

Mạnh, quá mạnh!

Lưu Chân trong nháy mắt mồ hôi nhỏ giọt, trong lòng cực độ sợ hãi, thầm hô nữ
nhân này thực lực quá mạnh, thậm chí hậu thiên thất trọng bát trọng thiên đứng
trước mặt hắn cũng không làm hắn sợ hãi như vậy, đây là sâu thẳm từ linh hồn
sợ hãi, từ linh hồn sợ hãi mà ra.

"Ngươi...cùng Tùy Phong có quan hệ gì?"
Lưu Chân hít sâu một hơi ngập ngừng nói.

"Chả là gì hết, chỉ là có người nhờ ta giúp hắn mà thôi, ngươi không cần nhiều
lời."

Băng Hinh lạnh nhạt đáp.

Tùy Phong đằng sau nghe vậy lập liền cười khổ, cô nàng này thật biết sát
thương tâm linh người khác a, Tùy Phong trái tim giống như vừa bị một mũi tên
vô hình xuyên qua, oh đau chết bản công tử.

"Ta không cần biết Tùy Phong với ngươi như thế nào, nhưng là các ngươi từ nay
không được gây sự với hắn, bằng không kết quả ngươi tự hiểu?"

Băng Hinh từng câu bá đạo nói ra, Lưu Chân giống như một con kiến hôi đứng
trước thần minh vậy, Băng Hinh căn bản không thèm để ý thái độ của Lưu Chân
đồng ý hay không đồng ý.

"Ta hiểu...ta hiểu, sau này ta sẽ không tìm Tùy Phong làm khó dễ nữa..."

Lưu Chân trong lòng uất ức nhưng cũng không dám nói gì, Băng Hinh nữ nhân này
là yêu nghiệt ai cũng rõ, bây giờ hắn là một cái nhỏ nhoi ngoại môn đệ tử
không đắc tội được, chỉ trách tên Tùy Phong khốn kiếp này may mắn mà thôi.

Sợ Băng Hinh chưa tin, Lưu Chân nhanh chóng bồi thêm câu nữa:

"Ta xin lấy danh dự của ta đảm bảo, ngươi yên tâm đi."

"Cút!!!"

Băng Hinh không nhiều lời, sau đó lạnh lẽo đuổi Lưu Chân.

Lưu Chân mặt như tro tàn rời đi, trong mắt oán độc dâng lên, trong bụng thầm
nghĩ:

"Hay một cái Tùy Phong, một cái Băng Hinh, mối nhục này lão tử ghi nhớ, trước
cho các ngươi đắc ý một hồi."

Lưu Chân rời đi xong, Băng Hinh giọng nói lạnh nhạt một lần nữa vang lên:

"Đứng dậy được rồi đó, bớt giả chết đi..."

Tùy Phong nhanh chóng đứng dậy, phủi một chút quần áo chỉnh tề sau đó cười
nói:

"Cảm ơn, không nghĩ ngươi vậy mà tới cứu ta đây."

...
Truyencv.com


Trâu Bò Nhất Hệ Thống - Chương #2