Mang Mỹ Về Tông.


Người đăng: tieubaihoai

Rời khỏi Tuyệt Mệnh sơn, Tùy Phong cùng Đào Nguyệt đi về Tuyệt Lãng tông, lúc
này Tùy Phong đang cùng Đào Nguyệt đi tìm Băng Hinh.

"A! Thiếu nữ kia là ai? Sao ta chưa từng thấy qua? Lại còn đi chung với tên
phế vật Tùy Phong kia?"

Một tên đệ tử ngoại môn kinh hô lên, ánh mắt khó tin cùng ganh ghét nhìn lấy
hai người.

"Con mẹ nó, lại một người tiên nữ, bực này tiên nữ ta còn chưa thấy qua bao
giờ, chỉ sợ Băng Hinh cũng không kém là mấy nha, không được, phải báo cho
Thiên ca."

Lại một tên đệ tử ngoại môn khác chưa hết khiếp sợ, lẩm bẩm vài câu rồi bỏ
chạy thật nhanh.

Vô số tiếng bàn luận to nhỏ nổi lên, Tùy Phong nội tâm hừ lạnh không thèm để ý
tới bọn hắn, đây chính là lão bà của hắn, ai dám để ý Tùy Phong hắn phế ngũ
chi hắn, nhìn những ánh mắt kinh ngạc có, say mê có, thèm nhỏ dãi có, Tùy
Phong trong lòng lại càng đắc ý.

Một bên Đào Nguyệt khuôn mặt hơi nóng đỏ, ánh mắt cố gắng né tránh đi những
tia nhìn chằm chằm kia, nhưng nội tâm có hơi tức giận, chính vì nghe những đệ
tử ngoại môn khác nói Tùy Phong là phế vật mà cô tức giận.

Tùy Phong lợi hại ra sao đương nhiên cô là rõ nhất, vậy mà đám ngoại môn đệ tử
này lại liên tục khinh mạ Tùy Phong, hơn hết là Tùy Phong lại chính là lão
công của cô, nghe thấy người khác lăng mạ Tùy Phong, Đào Nguyệt thật muốn ra
tay dạy cho bọn chúng một bài học.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Đào Nguyệt, Tùy Phong có chút cười khổ, sau đó
nói:

"Lão bà, ngươi thấy lão công bị người khác xem thường a, ngươi có cảm thấy hối
hận hay không? Nếu bây giờ ngươi suy nghĩ lại vẫn còn có thể a."

Vừa nói, Tùy Phong vừa lộ ra bản mặt đau thương, giống như cam chịu xa thân vì
người mình yêu, đáng thương vô cùng.

"A!"

Đào Nguyệt vừa nghe vậy thì thấy hết hồn, Tùy Phong không lẽ muốn bỏ cô hay
sao? Mặc kệ Tùy Phong ra sao, nhưng là trước sau gì Tùy Phong là người cứu cô
một mạng, là người cô trao thân, dù chuyện gì xảy ra Tùy Phong cũng là duy
nhất lão công của cô.

"Tùy...Lão công, ta, ta sao lại muốn bỏ ngươi a."

Đào Nguyệt ánh mắt thật thà nhỏ bé nói, đôi tròng mắt lung linh như trăng rằm
nhìn xuống đất, gò má lại phấn hồng một mảng.

Tùy Phong nghe vậy càng thích thú, lén cười một nụ cười hèn mọn, sau đó làm vẻ
mặt ủy khuất nắm tay Đào Nguyệt nói:

"Ta biết rồi, Tùy Phong ta chỉ có lão ngươi một người, lão bà yêu ta nhất."

Thấy một màn tình tiết máu chó này, một đám ngoại môn đệ tử trực tiếp thổ
huyết, nhìn đến vẻ mặt đắc ý kia, cái tay dơ bẩn kia, bọn họ thật muốn lao lên
đuổi đi Tùy Phong, giành lấy mỹ nữ, bất quá mấy hôm trước Lưu Chân sự việc có
truyền qua, Băng Hinh siêu cấp thiên tài bảo kê Tùy Phong có nghe qua, cho nên
bọn họ chỉ dám nghĩ chứ không dám làm, còn chờ người khác đứng ra, bằng không
để Tùy Phong đắc ý như vậy thật không chịu được.

Tùy Phong cùng Đào Nguyệt đi được một lúc thì gặp được Vương Bàn, tên này vừa
nhìn thấy Tùy Phong thì mừng như điên, lật đật vội vã chạy lại.

"Tùy Phong, tên khốn kiếp ngươi mấy ngày nay biến đi đâu mất, làm ta lo lắng
muốn điên, có phải hay không bỏ đi người bằng hữu này rồi?"

Vương Bàn một mặt vừa mừng vừa giận, Tùy Phong rời đi bỏ hắn lại một mình ở
Tuyệt Lãng tông, mấy ngày nay bặt vô âm tín, Vương Bàn đều sốt ruột muốn chết
đến nơi.

"Haha..."

Tùy Phong gượng cười lấy lệ một tiếng sau đó giải thích:

"Không dấu gì ngươi Vương Bàn, mấy ngày trước bị như vậy khi nhục, ta thấy có
chút nóng trong người, vì vậy ra ngoài luyện một chút công, chém một chút yêu
thú, nay thì trở về."

Tùy Phong nói chuyện thật giống như hoa trôi nước chảy, không chút câu nệ,
nhưng là Vương Bàn chỉ xem như Tùy Phong nói đùa mà thôi, cũng không để trong
lòng, nhưng là nhìn thấy Đào Nguyệt thì vẻ mặt lại kinh ngạc không nguôi.

"Đây...đây là?"

Vương Bàn lắp bắp hỏi.

Ánh mắt lại không kìm được quan sát nhiều thêm một chút Đào Nguyệt, mi thanh
mục tú, mĩ lệ vũ mị, một thân kiều diễm yêu kiều dáng người, có thể nói là
siêu cấp mĩ nhân, Băng Hinh ngoài khí chất có chút cao lãnh thì dáng người chỉ
sợ phải thua Đào Nguyệt một con đường.

"E hèm..."

Tùy Phong ho khan cắt đứt mộng Vương Bàn, trong lòng thầm mắng, đây là lão bà
ta a a a.

"Quên giới thiệu với ngươi, đây chính là ta lão bà, tên gọi Đào Nguyệt."

Nói xong, Tùy Phong quay sang Vương Bàn giới thiệu cho Đào Nguyệt một chút:

"Còn đây là Vương Bàn, nam bằng hữu duy nhất của ta ở Tuyệt Lãng tông này, hai
người làm quen đi."

Đào Nguyệt nghe tới duy nhất bằng hữu thì khá kinh ngạc, trong đầu nhớ tới đám
ngoại môn đệ tử nhạo báng Tùy Phong, thật khó hiểu lại có một người chịu làm
bằng hữu Tùy Phong, vì vậy Đào Nguyệt cũng liền cảm thấy Vương Bàn dễ nhìn,
hảo cảm vì đó mà sinh ra, cười mỉm một chút thân thiện, Đào Nguyệt nói:

"Chào ngươi, ta là Đào Nguyệt, lão bà của Tùy Phong, rất hân hạnh."

Nói đến chỗ lão bà của Tùy Phong, Đào Nguyệt còn một chút gượng, nhưng là rất
nhanh liền không có.

Lão bà?

Vương Bàn khuôn mặt có chút ngây ngốc, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn hai người,
không khí triệt để im lặng.

Nếu không phải Đào Nguyệt chính miệng nói thì Vương Bàn còn không tin tưởng,
bất quá Đào Nguyệt lại nói như vậy, hơn nữa vẻ mặt còn không giống như là giả
dối, điều này làm Vương Bàn có chút hoài nghi nhân sinh, Tùy Phong lúc nào có
bản sự như vậy rồi?

"Cái này, Tùy Phong, ngươi, ngươi lúc nào có lão bà rồi? Lại còn bực này lão
bà nữa?"

Vương Bàn hiếu kỳ hỏi, Tùy Phong yếu kém hắn đương nhiên biết, nhưng là yếu
kém có thể vớ được xinh đẹp lão bà thì hắn cũng muốn.

"Cái này, bí mật..."

Tùy Phong cười cười thần bí nói, con mắt lại nhìn sang Đào Nguyệt nháy một cái
ám hiệu đầy thâm ý, Đào Nguyệt nhìn thấy vậy lại nghĩ tới gì đó sau rồi đỏ
mặt.

Vương Bàn trong lòng hoài nghi có ma, chắc chắn Tùy Phong buồn ngủ gặp chiếu
manh, nếu không làm sao có được sự chấp nhận Đào Nguyệt chịu làm lão bà được,
nhưng dù sao Tùy Phong là bằng hữu của hắn, Tùy Phong được như vậy thì càng
tốt, hắn cũng vui mừng, nhưng là Vương Bàn lại có chút lo lắng.

"Thế ý định của ngươi..."

Vương Bàn ngập ngừng ý tứ dò hỏi.

"Ta sẽ để Đào Nguyệt gia nhập Tuyệt Lãng tông."

Tùy Phong phong kinh vân đạm nói.
Á đù!

Vương Bàn chấn động, không nghĩ vậy mà là thật, Tùy Phong vậy mà để cho Đào
Nguyệt gia nhập Tuyệt Lãng tông.

"Nhưng là ngươi cũng biết, Lưu Chân bọn hắn, rồi còn đám người kia..."

Vương Bàn ánh mắt hơi e sợ nói.

"Không phải lo, tất cả đã có Tùy Phong ta, bọn chúng từ nay ai dám động đến ta
hay bằng hữu của ta, tất phế bọn chúng ba cái chân chó."

Tùy Phong vẻ mặt ngông cuồng bá khí nói, nếu như không phải Tùy Phong thì
Vương Bàn chắc sẽ bị lời này làm cho mê hoặc, bất quá Tùy Phong ra sao hắn còn
không biết?

Đào Nguyệt một bên cũng hiếu kỳ không ngớt, kẻ thù của Tùy Phong ở đây cũng
không ít, nhưng là Đào Nguyệt không chút lo lắng, bởi vì Tùy Phong lợi hại Đào
Nguyệt rất rõ, Đào Nguyệt rất tin tưởng Tùy Phong thực lực, đối với Tùy Phong
lời nói, không thể tin thì cô cũng sẽ tin, đây là tuyệt đối tín nhiệm.

...
Tg: tieubaihoai
Truyencv.com


Trâu Bò Nhất Hệ Thống - Chương #16