Theo thuộc về mà nói, đây chỉ là một ở Gensōkyō phát triển quỹ tích trên sắp đặt một cái hòn đá, để cho kia phát triển quỹ tích hơi độ lệch, từ từ thay đổi chuyện xưa.
Dường như có một người con gái ở sâu trong đám trúc kia
Đâu đó trong rừng trúc với đầy măng non mọc lên
Nàng nở nụ cười trông thật duyên dáng
"Chàng có thích dáng hình bây giờ của ta không?"
Nàng lại gần ta với đàn thỏ theo sau
Nàng mặc trên mình một bộ vũ y màu đỏ
Người nàng như có sức hút kì lạ với mùi hương thơm ngát
Gửi những bông hoa ngọt ngào tới người nàng mến yêu
"Ta sống trong rừng trúc, nơi khuất sau chân trời
Ta cầm thạch bát để soi đường vào chiều muộn
Cô độc khi mình ta đứng giữa rừng trúc
Những đám sương đang trôi nhẹ quanh thân ta"
"Mọi thứ thật ảm đạm và tăm tối
Long ngọc giáng xuống mưa lũ và gió lốc
Khi chờ đợi phép màu, ta đã quên đường về
Năm tháng cứ trôi đi, liệu chàng còn về với ta không?"
"Ta bắt con chim nhạn trên sườn núi
Những thân trúc cao vút, những măng non chằng chịt
Thật buồn khi ta lại quên than phiền về chàng
Chàng, người yêu dấu của ta đang nghĩ về ta"
Người con gái trong rừng trúc, tỏa hương hoa thơm ngát
Ẩn thân mình sau bóng trúc và cành ngọc Bồng Lai
Luôn thờ dài và nghĩ miên man về một chuyện
"Chàng, người ta yêu, dù có chuyện gì vẫn luôn nghĩ về ta"
Giông tố cùng tiếng sấm ầm ầm
Tiếng khóc của bầy thỏ vang vọng trong đêm
Gió lốc thổi những thân trúc trần trụi
"Ta đang nghĩ đến chàng, trong sự đau khổ và vô vọng"
P/s: đây là bài thơ tự chế, ghi thêm cho dài ra
(P/s của người đăng: đây là truyện đăng dùm, nên muốn mắng làm ơn đừng mắng mình, ok? )