Người đăng: Youmusensei
Mặc dù NPC nữ trông cửa hàng đang đứng ở chỗ quầy thu ngân chỉ đơn giản đáp
lại một câu lịch sự, liz vẫn vẫy tay lại rồi quay ra nhìn quanh cửa hàng. Cô
mới rời khỏi đây có một hôm, nhưng thật kì lạ, nơi này giờ đây trông thật mới
mẻ.
Youmu vừa mua một ít đồ ăn ở chính cái quán ngày hôm qua và bước vào cửa hàng
ngay sau Liz với một cái bánh kẹp xúc xích trên mồm.
"Cũng đã là buổi trưa rồi, đáng ra anh cứ ngồi luôn ở cái quán đó mà ăn đi."
Liz lên tiếng phàn nàn, còn Youmu lại cười toe toét và vẫy tay trái mở ra một
cửa sổ.
"Trước tiên thì cứ rèn thanh kiếm đã."
Khéo léo mở thùng đồ ra, Youmu gọi ra một thỏi kim loại. Liz lờ tịt đi nguồn
gốc của nó và cẩn thận cầm lấy thỏi kim loại rồi gật đầu.
"Phải rồi, rèn nó thôi nào. Vào trong xưởng đi đã."
Liz mở cánh cửa phía sau quầy thu ngân ra, tiếng thùm thụp do bánh xe nước
phát ra trở nên to hơn rõ rệt. Kéo cần gạt ở trên tường xuống, ống bễ bắt đầu
chuyển động và thổi không khí vào. Lò nung ngay lập tức bắt đầu tỏa ra ánh
sáng màu đỏ sáng rực.
Liz nhẹ nhàng thả thỏi kim loại vào lò, và quay sang chỗ Youmu.
"Một thanh đơn thủ kiếm thẳng là được, phải không?"
"Ừ. Nhờ cô đấy."
Youmu gật đầu trong khi ngồi trên cái ghế đẩu tròn dành cho khách.
"Hiểu rồi— Nhưng tôi phải cảnh báo trước là thành quả cuối cùng cũng có mặt
ngẫu nhiên ảnh hưởng đến nó đấy, thế nên đừng có kì vọng quá, được chứ?"
"Nếu thất bại thì ta có thể đi kiếm lại thỏi kim loại được mà. Lần này thì
mang theo dây thừng."
"…Ừ, một sợi thật là dài ấy."
Nhớ lại cú ngã ấy, Liz bất giác nở một nụ cười. Hướng mắt xuống nhìn lò nung,
cô để ý thấy thỏi kim loại đã nóng lên đủ mức. Cô dùng kẹp lấy nó ra và đặt
trên đê.
Cầm lấy cây búa rèn yêu thích từ trên tường xuống, Liz đặt thiết lập trong
menu rồi lại liếc nhìn qua gương mặt Youmu. Cậu lặng lẽ gật đầu, còn cô thì
mỉm cười đáp lại và đưa cây búa lên cao quá đầu.
Liz dồn tâm trí của mình vào và đập xuống miếng kim loại đang phát ra ánh sáng
màu đỏ thẫm; một tiếng “Keng!” rõ ràng vang lên, cùng với đó là những tia lửa
sáng chói bắn tung ra.
Trong mục về rèn vũ khí của phần «Trợ giúp tham khảo», về quá trình rèn chỉ
được mô tả ngắn gọn là “Tùy theo loại vũ khí muốn làm ra và cấp độ của kim
loại được sử dụng, thỏi kim loại sẽ cần được gõ một số lần nhất định.”
Nói cách khác, trong việc dùng búa đạp lên miếng kim loại, kĩ năng của người
chơi hoàn toàn không gây ra ảnh hưởng gì; hiểu theo nghĩa đen thì có lẽ là
vậy, nhưng có đủ loại tin đồn và giả thiết bí ẩn lan truyền trong SAO, rằng độ
chính xác của nhịp gõ búa và chiến ý của người thợ rèn có thể khống chế được
chất lượng thành phẩm, theo như những ý kiến chắc như đinh đóng cột ấy.
Liz coi bản thân cũng là người có lí trí, nhưng cô chỉ tin tưởng vào giả thiết
này thông qua kinh nghiệm lâu dài của chính mình. Vì vậy, cô luôn gạt bỏ mọi
tạp niệm khi rèn vũ khí, và tập trung sự chú ý vào bàn tay phải đang cầm búa
gõ xuống, đập liên hồi trong khi giữ đầu óc mình trống rỗng - đó là những gì
mà tôi tin tưởng.
Tuy nhiên.
Trong lúc gõ xuống thỏi kim loại tạo nên những tiếng “leng keng”, lúc này đây
trong tâm trí liz lại có đủ thứ suy nghĩ đang quay cuồng mà chẳng thể nào xua
tan được.
Nếu như thanh kiếm được rèn thành công và yêu cầu được hoàn tất— theo lẽ tự
nhiên, Youmu sẽ lại quay trở về lại chổ của mình, và chúng tôi sẽ không còn
nhiều cơ hội để gặp nhau. Cho dù cậu tới để bảo dưỡng cây kiếm, thì nhiều nhất
cũng phải độ mươi ngày một lần.
Chuyện như thế - mình không muốn mọi chuyện sẽ như thế. Liz cảm thấy giọng nói
đó hét lên trong thâm tâm.
Mặc dù khao khát hơi ấm của người khác - không, đó là lí do, là nguyên nhân
tại sao Liz lại ngại ngần việc thu hẹp khoảng cách với bất kì một người chơi
nam nào suốt từ trước tới giờ. Cô sợ rằng mùa đông cô độc bên trong cô sẽ thay
đổi hoàn toàn vì tình yêu. Đó không phải là tình yêu thật sự, mà chỉ là sự ảo
tưởng được tạo nên bởi một thế giới hư ảo - cô đã nghĩ vậy.
Nhưng đêm hôm qua, khi cảm nhận hơi ấm từ đôi tay của Youmu, Liz nhận ra rằng
sự ngại ngần đó chỉ là những cái gai tưởng tượng đã kiềm hãm chính bản thân
tôi. Cô là chính cô - thợ rèn Lisbeth, đồng thời cũng là Shinozaki Rika. Youmu
cũng vậy, không phải là một nhân vật trong game, mà là một con người thực sự.
Do đó, tình yêu của cô dành cho cậu, những cảm xúc đó cũng là thật. Còn cái
hôn lúc đó cũng là thật.
Nếu Liz rèn ra được một thanh kiếm vừa ý, cô sẽ thổ lộ tình cảm với Youmu.
Rằng cô muốn cậu ở bên cạnh cô, rằng cô muốn ngày ngày cậu sẽ từ khu mê cung
trở về căn nhà này, cô sẽ nói với cậu như vậy.
Tới khi thỏi kim loại được rèn thì luồng hào quang nó tỏa ra càng rực rỡ hơn;
những cảm xúc của Liz cũng vậy, dường như đã kiên định lên. Có cảm giác như
những tình cảm ấy đang trào ra từ bàn tay phải của cô, chảy vào trong món vũ
khí đang được sinh ra dưới lưỡi búa.
—Và rồi, thời khắc đó cuối cùng cũng tới.