Thích Anh


Người đăng: Youmusensei

Ở phía xa trên đầu, giữa thinh không, tại chính giữa cái miệng hang hình tròn
tràn ngập ánh sáng màu trắng ấy, một cái bóng đen mờ ảo xuất hiện. Trong lúc
chúng tôi nhìn, cái bóng càng lúc càng lớn dần lên. Chỉ trong nháy mắt tôi đã
nhìn thấy đôi cánh cùng với cái đuôi và bốn cái chân đầy móng vuốt.

"Nó… Nó…"

Cả hai chúng tôi lui lại. Thế nhưng, dĩ nhiên là ở dưới này chẳng có chỗ nào
để trốn được cả.

"Nó tới rồi—"

Cả hai chúng tôi hét lên và rút vũ khí của mình ra.

Con rồng trắng bổ nhào xuống hố và nhận ra sự hiện diện của chúng tôi. Nó kêu
lên một tiếng chói tai và dừng lại ngay trước khi đâm xuống đất. Đôi mắt màu
đỏ với con ngươi nằm dọc ở giữa tỏ rõ thái độ thù địch với những kẻ xâm nhập
vào tổ của nó. Thế nhưng ở dưới đáy hang chật hẹp này chẳng có nơi nào ẩn nấp
được hết. Liz cầm lăm lăm cây chùy trong khi cố kìm nén sự lo âu của bản thân.

Tương tự như vậy, Youmu cũng cầm sẵn sàng cây kiếm và tiến lên đứng chắn phía
trước Liz rồi vội nói.

"Nghe này, cứ đứng đằng sau tôi. Phải uống thuốc hồi máu ngay sau khi mất dù
chỉ một chút HP."

" À-ừ…"

Lần này Liz chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Con rồng há cái mồm to lớn của nó ra và gầm lên một lần nữa. Đôi cánh của nó
vỗ ra một luồng gió khiến tuyết bay tứ tung lên không trung.

Bịch! Bịch! Cái đuôi dài của con rồng đập xuống nền đất, mỗi cú đập lại tạo
nên một cái rãnh sâu trên mặt tuyết.

Youmu vung thanh kiếm trên tay phải lên như để chiếm thế chủ động, nhưng đột
nhiên cậu khựng lại ngay khi chuẩn bị lao tới.

" … A… Có lẽ…"

Youmu thấp giọng nói.

"S-sao thế?"

"Không…"

Chẳng hề đáp lại câu hỏi của Liz, Youmu đưa kiếm vào trong bao, rồi bất ngờ
quay lại đưa tay trái ra ôm chặt lấy cô.

"Ế!?"

Liz hoảng lên vì chẳng hiểu gì cả, thế rồi Youmu nâng cô lên trên vai cậu.

Một tiếng “Vù” vang lên, cùng với đó, khung cảnh xung quanh nhòe đi. Youmu lao
tới vách hang như vũ bão. Ngay khi chuẩn bị đâm vào đó, cậu nhảy mạnh lên, rồi
giống như cái lần thử thoát ra hôm qua, cậu bắt đầu chạy lên mặt vách hang.
Tuy thế, như thể không hề có ý định rơi xuống, cung đường chạy vẫn chỉ giữ một
mức độ cao như vậy. Con rồng quay đầu và tiếp tục nhìn theo chúng tôi, thế
nhưng Youmu vẫn tiếp tục chạy với một tốc độ vượt quá mức con rồng có thể theo
kịp.

Vài giây sau, khi Youmu hạ xuống đáy hang thì mắt liz đã quay cuồng hết cả
lên. Sau khi chớp chớp mắt không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô cũng mở được
mắt ra và thấy mình đang đứng ở phía sau lưng con rồng. Lúc này nó đã mất dấu
chúng tôi và đang liên tục quay đầu sang hai bên tìm kiếm.

Ngay khi Liz nghĩ là Youmu định tấn công từ phía sau lưng con rồng, thì thật
ngạc nhiên, anh ta lại lặng lẽ tiến tới phía nó - rồi đưa tay phải ra, nắm
mạnh lấy phần chóp cái đuôi đang ve vẩy.

Đúng lúc đó, con rồng rít lên một tiếng chói tai. Tiếng kêu the thé đầy vẻ
kinh ngạc - mà có thể đó chỉ là do Liz tưởng tượng thôi. Càng lúc càng chẳng
thể hiểu được ý định của Youmu, cô cũng sắp hét lên đến nơi mất.

Đột nhiên, con rồng trắng dang đôi cánh ra và bắt đầu bay lên với một tốc độ
kinh hoàng.

"Ối!"

Gió rít đập vào mặt Liz. Chẳng kịp có thời gian suy nghĩ về việc đó, thì cơ
thể chúng tôi đã bắn lên không trung như thể tên rời cung. Trong lúc cả hai
chúng tôi nắm lấy đuôi con rồng, nó cứ liên tục vừa vung vẩy sang trái rồi
sang phải vừa bay lên phía trên miệng hố. Rất nhanh, cái đáy hang hình tròn đã
lùi xa.

"Liz! Nắm chắc vào!!"

Đáp lại lời của Youmu, Liz bám lấy đầu cậu, đầu óc mơ hồ chẳng rõ ràng. Ánh
nắng chiếu rọi lên những mỏm băng xung quanh càng lúc càng sáng hơn, cùng với
đó là tiếng gió rít như dao cắt cũng thay đổi một chút—

Tới lúc Liz nghĩ cả thế giới đã nổ tung trong một luồng hào quang chói lòa,
thì cả hai đứa đã bay ra bên ngoài cái hố.

Khi Liz hé mở mắt ra nhìn, thì toàn cảnh từ trên cao nhìn xuống của tầng 55
rộng lớn trải ra trước tầm mắt tôi.

Ngay bên dưới Liz là một ngọn núi tuyết hình nón tuyệt đẹp. Ở xa hơn một chút
là một ngôi làng nhỏ. Phía ngoài xa cánh đồng tuyết rộng lớn và cánh rừng rậm
rạp, những mái nhà chĩa thẳng lên của những căn nhà tại quận trung tâm chụm
lại với nhau. Khung cảnh đó lóe sáng lên bởi được ánh nắng rực rỡ chiếu rọi,
nó khiến cô quên đi nỗi sợ hãi và không tự chủ được mà reo lên.

"Oaaa…"

"Yeah-!!"

Youmu cũng hét lớn lên, và buông bàn tay phải ra khỏi đuôi con rồng. Cậu bế
Liz như bế một đứa trẻ, rồi cứ để cho bản thân mình văng đi theo quán tính.

Chuyến bay ngắn ngủi đó chỉ kéo dài mấy giây, vậy nhưng có cảm giác nó còn lâu
hơn thế cả chục lần. Hẳn là liz đang mỉm cười rồi. Ánh sáng và những cơn gió
mãnh liệt quét qua trái tim tôi. Cảm xúc của cô như đang thăng hoa.

"Thần— Anh biết không, tôi…!!"

Liz hét lên bằng cả trái tim mình.

"Sao cơ!?"

"T, tôi thích anh!!"

"Nói lại đi!? Tôi không nghe rõ!!"

"Không có gì!!"

Liz bật cười trong khi vẫn bám chặt vào đầu Youmu, cô chưa kịp cười một lúc
thì con ngươi co rút lại. Vì cậu đã đem đầu của mình, đồng thời miệng của mình
thì hôn lên môi của cô, rồi đưa lưỡi vào thăm miệng của cô mọi ngóc ngách. Dần
dần, khoảnh khắc tựa như phép màu ấy cũng qua đi, và chúng tôi sắp rơi xuống
mặt đất thì cậu mới đem miệng của mình rời khỏi bờ môi của cô, ở giữa hai môi
của chúng tôi con mang theo một đạo ngấn. Youmu mỉm cười và Xoay người một
vòng, cậu sải rộng hai chân ra và vào tư thế tiếp đất.

Một tiếng “Bập” vang lên, tuyết bay tung lên không trung. Sau đó là một cú
trượt dài. Trượt xuyên qua những viên pha lê trắng như thể một cái xe ủi
tuyết, tốc độ của chúng tôi giảm dần và cuối cùng cũng dừng lại ở gần đỉnh
núi.

"…Phùù."

Youmu hít một hơi và hạ Liz xuống đất. Cô vẫn còn ngẫn người ra, thì có một
đôi tay lung lây cô, làm cô tinh lại, khi cô vừa tỉnh lại thì 'phốc' một
tiếng, cô cả khuôn mặt đỏ như trái táo chín, lập tức miễn cưỡng ngoảnh đầu di
và buông tay ra khỏi người cậu. Cậu nhìn thấy như vậy chỉ mỉm cười, không nói
gi.

Một lúc sau, Liz mới bình tỉnh lại, nhưng khuôn mặt vẫn hơi đỏ, Youmu thì chỉ
nhìn mỉm cười không nói gi .Cả hai đứa cùng nhìn về phía cái hố; con rồng có
vẻ như đã mất dấu chúng tôi và bay vòng vòng chậm rãi trên không trung.

Youmu đặt tay lên thanh kiếm ở phía sau lưng, rút nó ra một chút nhưng rồi lại
ngay lập tức đút nó trở vào bao phát ra một tiếng “keng”. Khẽ nở một nụ cười,
Cậu tới đứng đối mặt với con rồng và nhẹ nhàng nói.

"…Hẳn là mày đã gặp nhiều phiền phức từ những người tới đây săn mày. Nhưng một
khi phương thức lấy được món item được lan truyền thì sẽ không có ai tới giết
mày nữa đâu. Thế nên, từ giờ trở đi hãy cứ sống thảnh thơi đi nhé."

—Đối mặt với một con quái vật vốn chỉ hành động theo thuật toán được hệ thống
thiết lập và làm một việc như vậy; cho tới tận ngày hôm qua Liz vẫn nghĩ đó là
một hành động ngốc nghếch. Thế nhưng vì lí do nào đó, cô có cảm giác rằng lúc
này cô có thể chào đón những lời của Youmu vào trong trái tim mình. cô đưa bàn
tay phải mình ra và dịu dàng nắm lấy bàn tay trái của Youmu.

Hai người chúng tôi lặng lẽ nhìn cảnh con rồng quay đầu đi, kêu lên một tiếng
rõ ràng và bay xuống cái tổ của nó. Tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Youmu liếc nhìn sang phía liz và nói.

"Được rồi, ta quay về chứ?"

"Chắc vậy rồi."

"Liz này, muốn dùng pha lê dịch chuyển không?"

"…Không, ta cứ đi bộ về thôi."

Liz mỉm cười trả lời rồi bước đi trong khi vẫn nắm tay Youmu. Thế rồi cô nhớ
ra một chuyện và quay sang nhìn cậu.

"À… còn cây đèn dầu với cả mấy món đồ túi ngủ nữa, chúng ta bỏ quên chúng ở
dưới đó rồi phải không?"

"Cô nhắc tôi mới nhớ… Mà thôi, chẳng sao đâu. Có lẽ sẽ có ai đó dùng chúng
thôi."

Chúng tôi nhìn nhau và cười, sau đó bắt đầu đi dọc theo con đường mòn trên núi
và lên đường trở về nhà. Liz nhìn qua khung cảnh xung quanh: bầu trời xanh
trong không chút gợn mây.

"Tôi về rồi đây!"

Liz mở tung cánh cửa của ngôi nhà yêu dấu ra.

"Mừng cô trở về."


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #37