Phân


Người đăng: Youmusensei

Những lời nói cứ tự động thốt ra khỏi miệng Liz, mà cô chẳng hề nhận ra.

"Anh có thể…nắm lấy tay tôi không?"

Liz xoay người về phía Youmu, và vươn cánh tay phải ra của mình ra khỏi túi
ngủ.

Đôi mắt Youmu hơi mở to ra, nhưng rồi cậu vẫn khẽ nói “ừ” và đưa bàn tay trái
ra. Khi những ngón tay của chúng tôi chạm vào nhau, cô hơi rụt tay lại trong
giây lát, con cậu thì vẫn để tay im đó, nhưng rồi lại vươn ra và đan những
ngón tay vào nhau.

Liz nắm lấy bàn tay anh ấy thật chặt – nó còn ấm hơn rất nhiều so với món súp
cô vừa ăn. Mặc dù mu bàn tay cô vẫn bị băng tuyết bao phủ, nhưng cô lại chẳng
hề thấy lạnh chút nào. Liz cảm nhận được hơi ấm của con người. Dường như cô đã
biết được cái nỗi khao khát vẫn ngự trị trong góc trái tim cô kể từ khi bước
vào thế giới này là gì.

Bởi vì Liz sợ phải nhận ra sự thật rằng nơi đây chỉ là một ảo ảnh— rằng cơ thể
thật của cô đang nằm ở một nơi nào đó rất xa, xa tới mức cho dù cố gắng tới
đâu cô cũng không với tới được. Liz tiếp tục tự đặt ra mục tiêu cho bản thân
và tập trung toàn bộ sức lực vào công việc. Cô cố thuyết phục mình rằng việc
luyện cấp kĩ năng thợ rèn và mở rộng cửa hàng mới chính là hiện thực của mình.

Nhưng phần nào đó trong Liz lại luôn biết rõ rằng đây đều chỉ là những thứ giả
tạo, không gì hơn là một mớ dữ liệu đơn giản. Thứ cô khao khát là hơi ấm con
người thực sự.

Dĩ nhiên, cơ thể của Youmu cũng chỉ là dữ liệu. Hơi ấm mà Liz đang cảm thấy
chỉ là những tín hiệu điện tử khiến não của cô phản ứng lại. Nhưng cuối cùng
cô cũng nhận ra chuyện đó chẳng có gì quan trong cả. Cô có thể cảm nhận được
trái tim của anh ấy — đó là sự thật duy nhất, cho dù là ở trong thế giới này
hay là ngoài đời thực.

Liz nắm lấy bàn tay Youmu thật chặt, mỉm cười và nhắm mắt lại. Mặc dù trái tim
cô đang đập với nhịp nhanh chưa từng có, nhưng thật đáng tiếc giấc ngủ lại tới
quá nhanh, kéo tâm trí cô vào trong bóng tối dịu êm.

Một mùi hương ngọt ngào đầy tươi mới phảng phất qua mũi Liz. Cô chầm chậm mở
mắt ra và nhìn thấy khung cảnh trước mắt tràn ngập một luồng sáng màu trắng
chói chang. Ánh bình minh phản chiếu vài lần dọc theo vách băng rồi chiếu
xuống khiến lớp tuyết ở đáy hang sáng bừng lên.

Liz liếc mắt sang bên và thấy một ấm trà đang bốc hơi nghi ngút được đặt phía
trên cây đèn dầu. Có vẻ như mùi hương tỏa ra từ đó. Phía trước cây đèn có một
người mặc bộ đồ đen, tóc bạc đang ngồi, cô chỉ nhìn thấy được một bên khuôn
mặt của người ấy. Nhưng ngay khi cô nhận ra bóng người đó, dường như có một
ngọn lửa nhỏ cháy bừng lên trong tim cô.

Youmu quay đầu lại, khẽ nở một nụ cười và nói:

"Chào buổi sáng."

"…Chào buổi sáng."

Liz đáp lại. Khi cô định chuẩn bị ngồi dậy, cô nhận ra bàn tay phải của mình
vốn đáng ra vẫn đang vươn ra bên ngoài túi ngủ thì lúc này lại được đặt gọn
vào bên trong cái túi ngủ. cô đưa lòng bàn tay còn vương chút hơi ấm lên môi,
rồi đột nhiên bật dậy.

Vừa mới lồm cồm bò ra ngoài, Liz đã được Youmu đưa cho một cái cốc vẫn còn bốc
khói. cô nói lời cảm ơn rồi cầm lấy cái cốc và ngồi xuống bên cạnh cậu. Bên
trong cốc là một loài trà hoa có mùi bạc hà nào đó mà tôi chưa từng thử qua.
cô chậm rãi nhấp từng ngụm trà, để nó từ từ thấm vào trong cơ thể mình. Trái
tim cô ấm dần lên đầy dễ chịu.

Liz dịch người tựa sát vào Youmu. Khi cô quay đầu sang, ánh mắt hai người chạm
nhau trong giây lát, cô không chịu được, đành ngoảnh đi, còn cậu thì mỉm cười
rồi quay đầu tiếp tục công việc của mình. Suốt một lúc sau, chỉ có tiếng hai
người sì sụp uống trà.

"Này…"

Cuối cùng, Liz cũng lí nhí lên tiếng, mắt vẫn dán chặt vào cốc của mình.

"Hử?"

"…nếu thật sự không thể thoát khỏi đây được, thì chúng ta nên làm gì đây?"

"Cứ ngủ suốt ngày thôi."

"Trả lời nhanh quá vậy, anh nghĩ kĩ một chút xem nào!"

Liz vừa huých cùi trỏ vào tay Youmu vừa mỉm cười.

"…Mặc dù như thế cũng không tệ lắm…"

Nói xong, Liz hơi nghiêng đầu dần về phía bờ vai Youmu—

"A…!?"

Đột nhiên,Youmu kêu lên và lao người về phía trước. Bị mất điểm tựa, Liz ngã
bịch xuống nền tuyết.

"Trời ạ, anh làm cái gì vậy!"

Liz phàn nàn đầy bực tức, rồi ngồi thẳng người lên. Ấy thế nhưng Youmu vẫn
đứng yên đó chẳng hề quay đầu lại, sau đó cậu chạy thẳng về phía giữa cái hố
hình tròn.

Cảm thấy có chút kì quái, Liz cũng đứng dậy và đi theo sau.

"Rốt cục chuyện này là sao?"

"Ờ, đợi chút…"

Youmu quỳ xuống và dùng cả hai tay gạt tuyết sang một bên thành đống. Cậu
nhanh chóng đào sâu xuống thành một cái hố, tạo ra tiếng nạo ken két. Và rồi-

"A!?"

Một luồng sáng màu bạc bất ngờ lóe lên trước mắt Liz. Có thứ gì đó chôn sâu
dưới đất đang phản chiếu ánh nắng bình minh.

Youmu đào thứ đó lên, dùng cả hai bàn tay ôm lấy nó rồi đứng dậy. Không nén
nổi tò mò, Liz cúi sát lại gần và nhìn nó chăm chú.

Đó là một vật hình chữ nhật màu trắng bạc trong suốt. Nó chỉ lớn hơn hai bàn
tay của Youmu một chút. Hình dáng và kích cỡ quen thuộc ấy - đó chính là một
miếng nguyên liệu kim loại. Nhưng Liz chưa từng thấy loại nào có màu sắc như
thế này cả.

Liz đưa tay phải lên rồi nhấp vào nó. Một cửa sổ tự động ngay lập tức hiện ra.
Tên của vật thể đó là «Crystallite Ingot».

"Đây - chẳng phải đây là…"

Liz ngẩng lên nhìn mặt Youmu. Cậu cũng có vẻ hơi bối rối và gãi đầu.

"Ừ… Đây chính là thứ kim loại chúng ta đang tìm… Không biết sao mà nó lại ở
đây nhỉ…"

"Nhưng tại sao nó lại được chôn ở đây?"

"Hưmmm…"

Youmu tiếp tục nhìn chằm chằm vào thỏi kim loại đang cầm trên tay phải và ngẫm
nghĩ. Thế rồi cậu kêu lên một tiếng “A…”.

" …Con rồng ăn pha lê…rồi tinh luyện chúng trong dạ dày để trở thành… Hê, hóa
ra là như vậy!"

Dường như Youmu đã biết được điều gì đó và bắt đầu nở một nụ cười, rồi tung
miếng kim loại về phía Liz. Cô vội vã đưa cả hai tay ra bắt lấy nó rồi ôm sát
vào ngực.

"Này, thế là sao hả! Đã biết rồi thì sao lại ngừng nói vậy!"

"Cái hang này không phải là bẫy. Đây là tổ của con rồng."

"A…hả?"

"Nói cách khác, cái thỏi đó là chất thải của con rồng. Tức là phân của nó."

"Phâ…"

Bờ má Liz co quắp lại, rồi cô cúi xuống nhìn thỏi kim loại ở trước ngực mình.

"Áááááááá."

Chẳng kịp nghĩ gì khác, Liz ném trả nó về cho Youmu.

"Oa."

Youmu khéo léo dùng đầu ngón tay đẩy ngược nó lại. Sau một hồi cứ tung qua
tung lại như hai đứa trẻ như vậy, cuối cùng Youmu cũng nhanh tay mở rộng vùng
chứa item rồi thu thỏi kim loại vào thùng đồ.

"Mà, dẫu sao thì chúng ta cũng đạt được mục đích rồi. Vấn đề còn lại là…"

" Giá như chúng ta ra khỏi đây được nhỉ…"

Cả hai đứa liếc nhìn nhau, Liz thở dài, còn Youmu thì nhìn lên cửa hang mỉm
cười.

"Tạm thời thì chẳng có cách nào khác ngoài việc thử mọi phương án ta nghĩ ra
được thôi."

"Chắc vậy. Ai, giá như mình có cánh giống con rồng…"

Ngay khi Liz nói vậy, cô chợt nhận ra một điều và cứ há hốc miệng ra không nói
lên lời.

"…Sao vậy, Liz?"

Liz quay sang nhìn đối mặt Youmu. cậu đang nghiêng đầu sang một bên và chăm
chú nhìn cô.

"Này, anh bảo đây là tổ của con rồng, phải không?"

"À, nếu ở đây đã có phân của nó thì…"

"Cái đó không quan trọng! Rồng là loài sống về đêm, vậy bây giờ đã là buổi
sáng, nó chẳng phải đang quay về tổ sao…"

"…"

Trong chốc lát, ánh mắt Liz chạm vào ánh mắt của Youmu, lúc này đang câm lặng
không biết nói gì. Một lúc sau thì cậu mỉm cười, đưa một ngón tay lên miệng
rồi suỵt, rồi đưa tay chỉ lên bầu trời ở miệng hố. Thế rồi cả hai đứa nhìn lên
bầu trời trên chỗ miệng hố.


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #36