Hầm Băng


Người đăng: Youmusensei

Thế rồi, khi đã chạy lên được độ một phần ba quãng đường thì Youmu đột nhiên
trượt chân.

"Ááááááá!!"

Kirito vùng vẫy trong lúc rơi thẳng xuống chỗ Liz.

"Kyaaa!"

Liz hét lên và lùi lại, liền đó một cái hố hình người xuất hiện ở ngay chỗ tôi
vừa đứng. Độ một phút sau, sau khi Youmu đã uống xong một bình thuốc hồi máu
nữa, cô ngồi xuống cạnh cậu và thở dài.

"Đường đường là một kiếm sĩ mạnh nhất, giờ mới biết anh vẫn biết là một gã
hâm, nhưng tôi không ngờ là anh lại dở hơi tới mức này…"

"Nếu đoạn chạy đà xa hơn thì tôi đã thành công rồi."

"Không có đâu."

Liz khẽ buột miệng nói.

Youmu lờ tịt lời Liz đi và đút cái bình trống rỗng vào túi. Sau khi duỗi duỗi
hai tay, cậu nói:

"Mà thôi, trời cũng tối quá rồi, thế nên ta cứ hạ trại ở đây đã. Cũng may, tôi
nghĩ là chả có quái vật nào lại hiện ra ở chỗ này đâu."

Mặt trời đã lặn, và đáy hang lúc này khá là tối.

"Chắc phải vậy thôi…"

"Vậy được rồi…"

Youmu mở cửa sổ và gọi ra mấy thứ. Một cái đèn dầu, một cái ca, mấy cái bao
tải nhỏ mà Liz cũng chẳng rõ là có tác dụng gì, và hai cái cốc to xuất hiện.

"…Anh lúc nào cũng mang theo mấy thứ này ư?"

"Tôi hay cắm trại ngoài bãi luyện cấp lắm."

Vẻ mặt Youmu khi nói câu đó nghiêm túc tới mức Liz không nghĩ là cậu đang đùa.

Youmu nhấp lên cái đèn dầu, nó cháy phụt lên và chiếu sáng đáy hang bằng một
thứ ánh sáng màu cam mờ ảo. Cậu đặt cái ca lên phía trên cây đèn, đổ mấy nắm
tuyết vào trong đó rồi cho mấy thứ ở trong bao tải vào. Cậu đậy nắp cái ca lại
và nhấp đúp lên nó; cửa sổ hẹn giờ nấu hiện lên.

Một lát sau, Liz bắt đầu ngửi thấy hương thảo mộc. Mà giờ nghĩ lại thì, trừ
cái bánh kẹp xúc xích ăn lúc ban chiều thì cả ngày nay cô chưa ăn gì cả. Dạ
dày cô đột nhiên réo lên đòi ăn như thể nó vừa nhớ ra là mình đang đói.

"Đừng có kì vọng quá nhé, kĩ năng nấu nướng của tôi gần như là bằng không mà."

"Cảm ơn anh…"

Hơi ấm lan sang tay Liz từ cái cốc Youmu vừa đưa cho, ở trong cốc là một món
súp đơn giản gồm thịt khô và thảo mộc, nhưng mấy món nguyên liệu có vẻ là loại
cao cấp nên ăn khá là ngon. Vị ấm nóng lan tỏa khắp toàn thân cô.

"Cái cảm giác kì bí này là sao nhỉ… Tôi không có cảm giác rằng chuyện này là
thật."

Lizlẩm bẩm trong khi húp chỗ súp.

"Ý tôi là tình cảnh hiện giờ ấy, hạ trại ở một nơi chưa được khám phá và dùng
bữa cùng một người xa lạ…"

"A, chắc vậy…vì cô là thợ thủ công mà. Tôi thì hay lập nhóm chung với mấy
người chơi khác rồi cùng nhau hạ trại hoặc một mình."

"Hưmm, thật ư? …Kể cho tôi nghe thêm đi, về chuyện ở dungeon rồi những chuyện
khác nữa ấy."

"Hử? Ừm…được thôi. Mà tôi cũng chẳng nghĩ mấy chuyện đó có gì thú vị lắm đâu…
Ờ đợi đã, trước khi bắt đầu kể…"

Youmu nhặt nhanh cái ca và hai cái cốc rỗng lại rồi đưa trả chúng về thùng đồ.
Cậu lại mở một cái bảng ra rồi gọi ra thứ gì đó trông giống như hai cuộn vải.

Sau khi Youmu trải chúng ra thì hóa ra đó là hai cái túi ngủ. Trông chúng khá
giống túi ngủ ngoài đời thật, chỉ có điều là kích cỡ lớn hơn rõ rệt.

"Đây đều là những món item cao cấp cả. Tác dụng giữ nhiệt hoàn hảo, thêm vào
đó còn có hiệu ứng ẩn mình trước các loại quái vật hung hãn nữa."

Youmu vừa ném cho Liz một cái vừa mỉm cười. Khi cô đặt cái túi ngủ lên nền
tuyết, trông nó như thể đủ chỗ cho ba người cỡ như cô vậy. Ngây người ra trước
kích cỡ của nó, cô nói với cậu:

"Thật đáng kinh ngạc khi anh đi đâu cũng vác theo cái thứ này đấy, lại còn là
hai cái nữa chứ…"

"Ừ thì, cũng phải tận dụng chỗ trống trong thùng đồ để chứa thứ gì đó chứ."

Youmu mau chóng gỡ bỏ mọi trang bị ra rồi nằm lên cái túi ngủ phía bên trái.
Liz cũng gỡ áo choàng và cây chùy của mình ra, rồi cuộn người vào trong túi
ngủ. Quả nhiên là item cao cấp có khác, phía bên trong rất ấm áp, và êm mịn
hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó. Chúng tôi nằm cách nhau độ một mét, ở giữa
là cây đèn dầu. Thế nhưng cô vẫn cảm thấy có chút…ngượng ngùng, nên lại lên
tiếng để xóa tan bầu không khí tĩnh mịch.

"Ừm…phải rồi, anh kể tiếp chuyện đi xem nào…"

"Ờ, được rồi…"

Youmu bắt đầu kể một cách chậm rãi sau khi gối đầu lên hai tay. Cậu kể những
việc mình đã trải qua kiếp này và kiếp trước. Một lát sau, sau khi cậu kể ra
hết

Liz quay người sang nhìn khuôn mặt Youmu. Đôi mắt đen láy phản chiểu ánh sáng
từ cây đèn dầu.

"Này… Thần, tôi hỏi anh chuyện này được không?"

"Sao tự dưng cô lại nghiêm túc vậy?"

"Lúc đó sao anh lại cứu tôi…? Đâu có gì chắc chắn là anh sẽ thành công chứ?
Mà, thực ra lúc đó giống như thể anh định chết chung với tôi vậy, thế nên…tại
sao chứ?"

Vẻ mặt Youmu đanh lại trong chớp mắt, nhưng rồi cậu lại thả lòng ra và trở lại
với dáng vẻ như bình thường rồi trả lời với giọng đầy bình tĩnh.

"…Tôi thà cùng chết chung còn hơn là đứng nhìn ai đó bỏ mạng ngay trước mắt
mình mà chẳng thể làm gì cả. Nhất là nếu đó lại là một cô gái, như cô chẳng
hạn Liz à."

"…Anh đúng là một tên ngốc. Chắc chỉ có anh mới nói ra được những lời như vậy
thôi."

Tuy Liz nói vặn lại một cách mỉa mai như vậy, nhưng đôi mắt cô không khỏi thấy
cay cay. Một phần nào đó trong trái tim cô chợt thấy đau nhói, và cô cố hết
sức để kiểm soát và che giấu điều đó. Kể từ khi tới thế giới này, cô chưa từng
được nghe những lời bướng bỉnh, thẳng thắn mà đầy ấm áp như thế. Á không, kể
cả lúc trước khi còn ở thế giới thực cũng vậy.

Cái cảm giác cô đơn đầy đau đớn và muốn được tiếp xúc với người khác vốn vẫn
chôn sâu trong một góc trái tim Liz chợt bùng cháy lên, nó bao trùm lấy cô tựa
như một cơn bão dữ dội. Cô muốn được ở gần hơi ấm của Youmu, gần tới mức trái
tim cô có thể cảm nhận được—


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #35