Người đăng: Youmusensei
Ngay khi cả hai chuẩn bị va vào vách đá, Youmu lại đưa thanh kiếm lên và đâm
mạnh hết sức vào tường. Những tia lửa cháy lóe lên bắn văng tung tóe như thể
thanh kiếm vừa đâm vào đá mài vậy. Đòn tấn công bất ngờ khiến tốc độ rơi giảm
xuống, nhưng không thể khiến chúng tôi dừng lại hẳn được.
Tiếng rít đinh tai của kim loại kéo rê xuống vang lên trong lúc thanh kiếm của
Youmu vẫn tiếp tục cắm sâu vào bức tường băng. Liz quay đầu nhìn xuống và nhận
ra rằng đáy hang phủ đầy tuyết trắng đã hiện lên trong tầm mắt. Cô cứ nhìn nó
tiến tới mỗi lúc một gần, cho tới khi chỉ còn độ vài giây là chúng tôi sẽ đâm
xuống đó. Cô cắn môi, cố kìm không hét lên và ôm chặt lấy Youmu.
Youmu buông thanh kiếm ra, ôm lấy Liz thật chặt và xoay người để cậu chạm đất
trước. Thế rồi…
Vụ va chạm xảy ra. Một tiếng động lớn vang lên.
Những bông tuyết bị bắn tung lên bởi cú ngã của chúng tôi rơi nhè nhẹ xuống má
Liz và dần tan đi.
Cảm giác lạnh toát khiến những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu liz ổn định lại. Cô
mở mắt ra, và ánh nhìn cô bắt gặp ngay đôi mắt đen láy của Youmu – lúc này
đang nằm ngay sát cạnh cô.
Youmu vẫn đang ôm chặt lấy Liz, khóe miệng nhếch lên cười một cách yếu ớt.
" …Vẫn còn sống đấy chứ?"
Liz cũng gật đầu lại một cách yếu ớt và trả lời.
"Ừ, vẫn còn sống."
Suốt vài chục giây— mà có lẽ là vài phút, cả hai chúng tôi cứ nằm lặng im với
tư thế đó. Hơi ấm từ người Youmu giúp toàn thân Liz thả lỏng ra, đầu óc trống
rỗng hoàn toàn.
Một lát sau, Youmu buông tay Liz ra và từ từ đứng dậy. Cậu nhặt thanh kiếm rơi
ở gần đó lên, và đưa nó trở lại thùng đồ. Sau đó cậu lấy từ cái túi ở bên hông
ra một cái bình mà hẳn là một loại thuốc hồi phục cao cấp, rồi lại lấy thêm
một bình nữa đưa cho cô.
"Dù sao thì, cô cũng uống đi."
"Vâng."
Liz gật đầu và bấm xác nhận trên cửa sổ chuyển item trong khi xem lại thanh HP
của mình. Vẫn còn khoảng một phần ba, nhưng còn Youmu khi này đã đâm thẳng
người xuống đất nên HP của cậu đã tụt xuống mức đỏ.
Liz bật cái nút chai ra rồi uống hết thứ chất lỏng ngòn ngọt ở bên trong, sau
đó quay sang phía Youmu. Vẫn giữ tư thế buông lỏng cả người, cô mở miệng nói
những lời dễ nghe một cách chật vật.
"Ừm…c-cảm ơn anh vì đã cứu tôi."
Youmu nở một nụ cười có chút châm chọc như mọi khi một cách yếu ớt và đáp lời.
"Nói lời cảm ơn bây giờ thì e là quá sớm đấy."
Youmu nhanh chóng liếc nhìn lên bầu trời.
"…May mà con rồng không đuổi theo chúng ta, nhưng giờ làm thế nào để ra khỏi
được chỗ này đây…"
"Ơ…chẳng phải cứ dịch chuyển là xong ư?"
Liz thọc tay vào túi tạp dề và lấy ra một viên pha lê màu xanh lam đưa lên cho
Youmu xem. Thế nhưng—
"Nó chắc sẽ không hoạt động đâu, vì đây là một cái bẫy dành cho người chơi mà.
Tôi không nghĩ là ta sẽ dễ dàng ra ngoài được như vậy."
"Sao có thể chứ…"
Youmu nói bóng gió đầy ám chỉ với Liz, ánh mắt như thể bảo cô hãy thử mà xem.
Thế nên cô nắm chặt viên pha lê lại và ra lệnh.
"Dịch chuyển! Lindus!"
—Giọng nói của Liz vang vọng một cách trống rỗng giữa những vách băng, trước
khi tan biến hẳn. Còn viên pha lê thì đơn giản là vẫn tỏa sáng lặng lẽ như
vậy.
"Nếu tôi nghĩ rằng pha lê dùng được ở đây thì đã dùng nó trong lúc chúng ta
đang rơi rồi. Nhưng do tôi có cảm giác đây là khu vực vô hiệu hóa pha lê nên…"
"…"
Liz gục đầu xuống đầy tuyệt vọng. Youmu đặt tay lên đầu cô và xoa mái tóc rối
của cô.
"…Có lẽ là không, biết đâu đây lại là một cái hố tử thần không lối ra, đã rơi
xuống là chắc chết thì sao…hay tôi nên nói luôn là giờ chúng ta tiêu rồi!"
"Hưmm, có thể cô nói đúng."
Nhìn thấy Youmu gật đầu như vậy khiến sức lực toàn thân Liz lại tan biến.
" Th…thái độ kiểu gì vậy! Anh không suy nghĩ tích cực một chút được sao?"
Nghe Liz đột ngột hét lên như vậy, Youmu mỉm cười và nói:
"Cái vẻ giận dữ đó mới giống cô mọi khi hơn, cứ tiếp tục như vậy nhé!"
"Sao c…"
Đôi má Liz đỏ rực lên, cả người đờ ra. Youmu hạ bàn tay trên đầu cô xuống rồi
đứng dậy, đem đấu bồng cất vào kho vàmỉm cười tự tin nói:
"Mà, ta cứ thử làm gì đó xem sao đã. Cô có ý gì không, dù sao thì chúng ta sẽ
ra ngoài, vì tôi là ai chắc cô cũng biết mà?"
"…"
Liz cười có chút cay đắng về phía Youmu đang mỉm cười– người không hề bị ảnh
hưởng chút nào bởi tình cảnh hiện tại mà vẫn giữ được thái độ như lúc bình
thường. Mà cũng đúng, vì đường đường là đơn kiếm sĩ mạnh nhất có thể một mình
đấu boss và giết nó. Nên cô cảm thấy phấn chấn hơn, cô đưa hai tay lên vỗ hai
má mình và đứng dậy.
Liz đi xem xét khu vực xung quanh; đáy cái hang là một bề mặt bằng phẳng bằng
băng phủ một chút tuyết. Đường kính của nó là cỡ 10 mét, bằng với miệng hang ở
phía trên. Phần vách băng gần miệng hang vẫn tiếp tục phản chiếu những tia
sáng còn sót lại của buổi hoàng hôn, nhưng chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ bị bóng
tối bao trùm thôi.
Liz nhìn quanh, nhưng ở trên vách băng lẫn trên nền đất đều không có dấu hiệu
gì của lối ra cả. Cô chống cả hai tay lên hông, đầu óc suy nghĩ hết mức có thể
và nói cho Youmu ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu mình.
"Ừm…ta có thể nhờ ai đó giúp không nhỉ?"
Youmu phủ nhận ngay.
"Ừ— tôi đoán chỗ này vẫn được coi là một dungeon."
Những người chơi có tên trong danh sách bạn bè, ví dụ như tôi với Sachi,
Silica chẳng hạn, có thể trò chuyện với nhau qua một dạng tin nhắn gọi là “tin
nhắn riêng tư”. Tuy nhiên chức năng này không thể sử dụng được trong mê cung,
cũng không thể dùng chức năng “theo dấu” để xác định vị trí được. Mà cho dù
nhắn tin và xác định vị trí được, cậu cũng không làm, vì hai người bọn họ
lever quá thấp.
Liz mở cửa sổ tin nhắn ra với một hi vọng mù quáng, nhưng đúng như lời Youmu
nói, nó không hoạt động.
"Vậy…hay là ta thử hét lên gọi những người chơi tới đây săn rồng ?"
"Chúng ta hiện giờ cách đỉnh núi phải tầm 80 mét, nên tôi đoán là giọng của
chúng ta không vang xa được đến thế đâu."
"Chắc vậy rồi… Đợi đã! Giờ thì anh thử đưa ra ý kiến xem nào!"
Thấy thất vọng vì cứ đưa ra ý tưởng nào thì lại bị Youmu từ chối ngay, Liz lên
giọng bắt bẻ lại. Cậu trả lời bằng một phương án vô lí.
"Chạy trên tường."
"…Anh bị dở hơi à?"
"Ừ thì, cứ thử xem sao đã."
Trong lúc Liz vẫn đang đứng ngây ngốc nhìn thì Youmu đã đi về một bên vách
hang rồi bắt đầu lao về phía đối diện với một tốc độ nhanh không tưởng. Tuyết
ở trên mặt đất bắn tung lên; một cơn cuồng phong thổi rát vào mặt cô. Ngay khi
cậu sắp đâm vào vách, cậu cúi người xuống và bật nhảy lên trên với một lực cực
mạnh. Youmu đặt chân lên vách hang ở một độ cao khó tin và bắt đầu chạy chéo
lên phía trên.
"Ôi trời ơi…"
Liz đứng nhìn với vẻ đầy kinh hãi, còn Youmu thì đã ở phía bên trên cách rất
xa cô và chạy hướng lên miệng hang theo hình xoắn ốc như thể mấy gã ninja
trong một bộ phim hạng ba vậy. Bóng dáng cậu càng lúc càng nhỏ dần—