Rồng Băng


Người đăng: Youmusensei

Tin đồn về «Thứ kim loại đó» bắt đầu lan truyền trong giới thợ rèn từ mười
ngày trước. Tất nhiên thì mục tiêu cuối cùng trong SAO là lên được tới tầng
cao nhất và hoàn thành trò chơi, nhưng ngoài chuyện đó ra thì vẫn còn vô vàn
loại nhiệm vụ khác: các quest nhận từ NPC, nhiệm vụ bảo vệ, tìm kiếm kho báu,
vân vân. Nhưng vì phần thưởng của những quest đó hầu hết đều là các trang bị
có giá trị, nên phần lớn các quest đều biến mất một khoảng thời gian sau khi
hoàn thành, trước khi chúng xuất hiện trở lại. Thậm chí có cả những quest chỉ
có thể làm được một lần duy nhất, và chúng thu hút được rất nhiều sự chú ý từ
người chơi.

Một trong những nhiệm vụ như thế đã xuất hiện tại một thôn nhỏ nằm ở góc tầng
55. Trưởng làng là một NPC có bộ râu bạc trắng, đã nói: “Có một con rồng trắng
sống ở dãy núi phía tây, ngày ngày nó đều ăn pha lê, từ đó tích tụ lại thành
một số lượng lớn và tạo ra một loại kim loại cực kì quý hiếm ở trong bụng nó”.
Hiển nhiên nhiệm vụ này có phần thưởng là một loại nguyên liệu có chất lượng
rất cao, thế nên ngay lập tức đã có rất nhiều người lập party tấn công đủ để
hạ gục con rồng một cách dễ dàng. Nhưng họ chẳng tìm được gì cả. Con rồng chỉ
để lại chút xíu Coll và một số trang bị chất lượng kém, vốn chẳng đủ để bù lại
số tiền mua thuốc hồi máu và pha lê họ đã dùng.

Sau đó, mọi người đoán là thứ kim loại đó chỉ có xác suất rơi ra ngẫu nhiên,
vì vậy rất nhiều party đã đi nói chuyện với trưởng lão rồi mới đi hạ con rồng.
Nhưng vẫn chẳng có ai tìm được thứ kim loại đó cả. Trong vòng một tuần, vô số
con rồng trắng đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn chưa có party nào nhặt được loại
nguyên liệu kể trên. Sau cùng, có ai đó cho là cần phải đáp ứng được một điểu
kiện nhất định nào đó, vì vậy hiện giờ tất cả mọi người đều đang cố gắng tìm
ra xem điều kiện ấy là gì.

Sau khi nghe Liz giải thích, Youmu trả lời…

"À…"

…và khẽ gật đầu, trong khi vẫn ngồi trên một cái ghế ở trong xưởng của liz,
bình thản bắt chéo chân và nhâm nhi tách trà mà cô chẳng hề muốn pha chút nào.

"Tôi cũng có nghe về chuyện đó rồi. Đúng là có khả năng ta sẽ kiếm được một
loại nguyên liệu quý hiếm thật. Nhưng tới giờ vẫn chưa có ai tìm được nó phải
không? Liệu chúng ta có kiếm được gì khi tới nơi đó lúc này không?"

"Trong số những giả thiết đang được lan truyền thì có một cái khẳng định rằng
“party đó phải có một thợ rèn”, vì không có nhiều người chơi thợ rèn luyện tập
kĩ năng chiến đấu một cách hẳn hoi mà."

"Ra là vậy, thực ra nói thế cũng có lí đấy – nếu đã thế thì chúng ta nên sớm
xuất phát thôi."

"…"

Liz nhìn chăm chăm đầy tức tối vào mặt Youmu.

"Tôi thấy ngạc nhiên vì một kẻ thiếu kiến thức cơ bản như anh vẫn sống được
tới tận bây giờ đấy. Đây có phải là đi săn goblin đâu! Phải tập hợp một party
mạnh rồi…"

"Nhưng nếu làm thế thì có khả năng cho dù nguyên liệu rơi ra thật đi nữa thì
hai người chúng ta cũng không lấy được nó, phải không? Mà con rồng trắng đó ở
tầng nào ấy nhỉ?"

"…tầng 55."

"Hê, thế thì tôi có đi một mình cũng chẳng sao đâu, cô không cần phải đi theo
giúp làm gì."

"…Anh rốt cục là rất mạnh hay là rất hâm đấy hả? Mà sao cũng được, tôi chả
quan tâm, cảnh anh khóc mếu rồi dịch chuyển đi mất có vẻ cũng vui đấy."

Youmu chỉ cười khúc khích, không trả lời lại mà uống nốt cốc trà rồi đặt nó
lại xuống bàn.

"Lúc nào tôi cũng sẵn sàng khởi hành cả, còn cô thì sao, Lizbeth?"

"Ầyy – mà thôi, cứ gọi tôi là Liz thôi, đằng nào thì anh cũng có thêm kính ngữ
vào đâu… Ngọn núi chỗ con rồng trắng sống cũng không lớn lắm, nên chắc ta sẽ
kịp quay về trong ngày thôi. Để tôi chuẩn bị qua chút đã."

Mở cửa sổ trang bị ra, Liz mặc thêm một lớp áo giáp đơn giản bên ngoài váy,
kiểm tra lại xem cây chùy đã ở trong thùng đồ chưa rồi xem lại cho chắc chắn
rằng mình mang đủ pha lê và thuốc hồi máu.

Liz đóng cửa sổ lại và nói:

"Đã xong."

Liền đó Youmu đứng dậy. May là khi chúng tôi đi từ chỗ xưởng ra cửa trước cửa
hàng thì không thấy có khách hàng nào cả. Liz nhanh chóng lật tấm bảng hiệu
lại.

Liz ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, ánh nắng chiếu qua vẫn còn khá sáng nên chắc
cũng còn khá nhiều thời gian cho tới khi trời tối. Dù có kiếm được thứ kim
loại đó hay không – mà nghĩ kiểu gì đi nữa thì chắc khả năng không tìm được
vẫn cao hơn rồi – cô cũng không muốn trở về nhà quá muộn.

Đấy là nói vậy.

—Nhưng thế quái nào mà mình lại bị cuốn vào cái tình huống kì quặc này nhỉ?


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #29