Lần Đầu Giết Người Ở Thế Giới Mới


Người đăng: Youmusensei

Những tên cướp đứng đó há hốc mồm như thể đang bị sốc. Cuối cùng, một tên dùng
song thủ kiếm, dường như là phó thủ lĩnh, nói với giọng lạc hẳn đi.

"Điều đó…thậm chí điều đó cũng được cho phép sao…? Chẳng có lý nào…"

"Ừ."

Youmu tháo xuống đấu bồng, một khuôn mặt xinh xắn với mái tóc bạc xuất
hiện,làm bọn chúng giựt mình, đồng thời con ngươi co rút lại vì thấy một gi đó
khủng khiếp. Cậu không quan tâm và nói thẳng ra:

"Chỉ một sự khác biệt giữa những con số lại có thể tạo ra một sự chênh lệch
đến vô lý về sức mạnh, đó là phần bất hợp lý của hệ thống level trong game
MMORPG!"

Những tên cướp lui lại, như thể chúng đang bị đe dọa bởi lời nói như thể có
hàm ý gì đó của Youmu. Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt chúng đã bị thay thế bởi
sự kinh hãi.

"Chậc."

Rosalia tặc lưỡi rồi rút ra một viên pha lê dịch chuyển từ bên hông. Ả giơ cao
nó lên và mở miệng:


  • Dịch chuyển—

Ngay trước khi ả ta kịp nói hết câu, không khí dường như rung động trong một
khoảnh khắc và ngay sau đó, Youmu đã đứng lù lù trước mặt cô ả.

"Ặc…"

Tận dụng lúc Rosalia đờ người ra, Youmu lấy viên pha lê ra khỏi tay ả, rồi nắm
lấy cổ áo cô ta và kéo cô ta đi về phía những tên cướp khác.

"T-Thả tao ra! Mày đang làm gì vậy đồ khốn!?"

Youmu ném ả về phía nhóm cướp, những kẻ đang đứng ngây người ra, và sau đó bắt
đầu lục lọi túi của mình mà không nói một lời nào. Viên pha lê anh lấy ra cũng
có màu xanh. Tuy nhiên, màu của nó đậm hơn màu của pha lê dịch chuyển.

"Người nhờ tôi làm việc này đã vét toàn bộ số tiền còn lại của mình để mua
viên pha lê hành lang này. Anh ta bảo là đã đặt khu nhà tù của Hắc Thiết Thành
làm điểm đến. Vì vậy, tôi có thể đưa mấy người đến nhà tù, và có người sẽ lo
việc này."

Rosalia, người đang ngồi bệt trên mặt đất, im lặng một lúc trước khi cô ta mỉm
cười như thể coi những lời vừa rồi chỉ là trò lừa bịp.

"Và nếu tao nói là tao không muốn thì sao?"

"Vậy thì tôi sẽ giết sạch từng người một."

Nụ cười của ả ta tắt ngấm trước câu trả lời ngắn gọn của Youmu.

"Tôi cũng muốn nói vậy lắm…nhưng với trường hợp hiện giờ thì tôi sẽ chỉ phải
dùng cái này thôi."

Youmu rút ra kiếm của mình và nhìn lại Silica nói:

"Silica, em lùi lại và nhấm mắt lại đi, đến khi anh kêu mở thì mở"

Silica nghe Youmu nói thế thì lùi về sau vài bước và nhấm mắt lại. Cô nghe
được có tiếng đao kiếm đụng nhau thì mở hé con mắt và nhìn, cô vừa hé mắt chưa
đầy vài giây thì lập tức nhấm mắt lại, vì cô thấy một thứ rất khủng khiếp. Sau
vài phút thì cậu mới nói:

"Silica, em có thể mở mắt ra"

Silica nghe vậy, mới mở mắt ra, đập vào mắt cô chỉ còn Youmu và tên cướp tóc
màu đỏ.

Tên cướp có mái tóc màu đỏ thậm chí còn không chịu nhúc nhích sau khi đồng bọn
đều đã biến mất vào hành lang. Ả ta vẫn ngồi đó, khoanh chân lại và ngước nhìn
Youmu như đang thách thức anh.

"À, cứ làm tới đi nếu mày muốn. Nếu mày làm tổn thương một người xanh lá cây,
mày sẽ trở thành một người cam…"

Một lần nữa, Youmu tóm lấy cổ áo của cô ta trước khi ả kịp kết thúc câu.

"Để tôi nói với cô điều này: Tôi là một người chơi solo và là người mạnh nhất
trong game này, tôi giết rất nhìu người như cô rồi, trở thành một người da cam
một hay hai ngày chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với tôi cả."

Youmu nói một cách lạnh lùng trước khi đặt thanh kiếm vào cổ của ả. Rosalia
chống lại bằng cách khua tay khua chân.

"Đợi đã, xin vui lòng, hãy dừng lại! Xin hãy tha thứ cho tôi! Hử? …A, phải
rồi, cậu, sao cậu không hợp tác với tôi nhỉ? Với kỹ năng và là người mạnh nhất
game của cậu, chúng ta có thể hạ bất cứ guild nào…"

Cô ta không thể nói cho hết câu được nữa. Youmu đã chém đứt đầu ả rồi biến
thành các mảnh vở tan theo mây khối, cậu giết người mà không nháy mí mắt một
lần.

Mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Cánh đồng mùa xuân đầy những âm thanh của tự nhiên, tiếng chim hót líu lo và
tiếng nước chảy, trở lại với sự yên tĩnh nên thơ như thể tất cả mọi việc vừa
rồi chưa từng xảy ra. Nhưng Silica vẫn đứng bất động ngơ ngác vì sự lạnh lùng
của Youmu, và sự vui mừng khi những tên cướp bị giét, tất cả những cảm xúc đó
dâng trào trong cùng một lúc, khiến cho cô ấy không thể mở miệng.

Youmu nghiêng đầu và lặng lẽ nhìn Silica đang không nói nên lời trong chốc
lát, trước khi thì thầm mở lời:

"Xin lỗi, Silica. Có vẻ như cuối cùng tôi lại dùng em làm mồi nhử, và làm
những việc này, vì tôi không muốn tiếp diễn như lúc xưa nữa. Tôi đã từng nghĩ
đến việc nói với em về điều này trước đây…nhưng tôi nghĩ rằng em sẽ sợ hãi nên
lại thôi."

Silica cố gắng hết sức để lắc đầu, nhưng lại không thể; vô số suy nghĩ quay
mòng mòng trong đầu cô khiến cho cô không thể nói nên lời nào.

"Tôi sẽ đưa em về làng."

Youmu nói và bắt đầu bước đi. Cuối cùng, Silica cũng cố gắng nói ra được một
câu.

"Ch-Chân của em không đi được."

Youmu quay lại nhìn, nở một nụ cười và đưa bàn tay phải ra. Silica nắm lấy nó
thật chặt, và cô cuối cùng đã có thể mỉm cười.

Cả hai gần như không nói một lời nào cho đến khi họ trở về Lữ quán chong chóng
ở tầng 35. Có rất nhiều điều Silica muốn nói, nhưng cô lại không thể nói ra
được. Cứ như thể dang có một viên sỏi bị mắc kẹt trong cổ họng của cô vậy.

Khi họ đi lên tầng hai và vào phòng Youmu, ánh sáng màu đỏ của buổi hoàng hôn
chiếu qua cửa sổ đã tràn ngập căn phòng. Cuối cùng, Silica cũng có thể nói
bằng một giọng run run với cậu.


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #25