«titan’s Hand»


Người đăng: Youmusensei

Đột nhiên Youmu nắm lấy vai cô. Cô quay lại, trái tim rộn lên, và thấy cậu
đang nhìn trừng trừng vào bụi cây rậm rạp gần cây cầu với một nét mặt đáng sợ.
Sau đó anh mở miệng và nói bằng một giọng trầm và đầy lạnh lùng:

"Những người đang nằm đấy phục kích, ra hết cả đi."

"Cái gì…!"

Silica nhanh chóng nhìn về phía bên kia, nhưng cô không thể nhìn thấy bất cứ
ai. Sau một vài giây đầy căng thẳng, những chiếc lá bắt đầu xào xạc chuyển
động. Con trỏ đại diện cho người chơi xuất hiện. Chúng đều có màu xanh lá cây,
vì vậy họ không phải là tội phạm.

Ngạc nhiên thay— người vừa lộ diện ở phía bên kia cây cầu ngắn là người mà
Silica từng biết.

Với mái tóc màu lửa, đôi môi cùng màu, người thương thủ tay cầm một ngọn giáo
mỏng hình chữ thập và mặc áo giáp đen sáng lên như được tráng men.

"Ro–Rosalia–san…! Tại sao mấy người lại ở một nơi như…"

Rosalia nhếch mép cười và lờ đi câu hỏi của Silica, người đang mở to mắt vì
ngạc nhiên.

"Nhìn thấu chỗ ẩn nấp của tôi, có vẻ như là kỹ năng dò quét của cậu là khá cao
đấy, kiếm sĩ. Chắc tôi đã đánh giá cậu quá thấp chăng?"

Sau đó, cô ta quay về phía Silica:

"Hình như cô đã may mắn lấy được «Bông hoa của Pneuma». Chúc mừng nhé,
Silica."

Silica không thể hiểu được ý đồ thực sự của Rosalia, và lùi lại một vài bước.
Không hiểu sao, cô có linh cảm xấu về việc này.

Quả nhiên, Rosalia bắt đầu nói:

"Đưa bông hoa đó ra đây."

Silica không biết phải nói gì.

"…?! Cái gì…cô nói cái gì cơ …?"

Youmu, người nãy giờ vẫn im lặng, bước về phía trước và lạnh lùng mở miệng:

"Tôi không thể cho phép cô làm điều đó được, Rosalia–san. Không— tôi phải gọi
là thủ lĩnh guild da cam «Titan’s Hand» chứ nhỉ."

Cặp lông mày của Rosalia nhíu lại và nụ cười trên môi cô ta chợt biến mất.

Trong SAO, nếu người chơi có hành vi được đánh giá là phạm tội, chẳng hạn như
ăn cắp, làm tổn hại đến người chơi khác, hoặc giết chết họ, thì con trỏ của họ
sẽ đổi màu từ xanh sang cam. Vì vậy, mọi người gọi những cá nhân phạm tội đó
là người chơi màu da cam và một guild bao gồm những người như vậy được là
guild da cam. Silica biết về điều này, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy trước
đây.

Tuy nhiên, con trỏ HP của Rosalia ngay trước mắt cô lại có màu xanh lá cây cho
dù cô có nhìn vào nó bao nhiêu lần đi chăng nữa. Silica ngước nhìn Youmu đang
đứng bên cạnh và hỏi bằng giọng khô khốc:

"Này…nhưng…anh nhìn chưa…con trỏ của Rosalia–san, nó màu xanh lá cây mà…"

"Ngay cả trong một guild da cam, có rất nhiều trường hợp không phải toàn bộ
thành viên đều là người chơi màu da cam. Các thành viên có màu xanh lá cây
thường tìm kiếm con mồi và ẩn mình giữa các party của họ trước khi dụ họ đến
điểm phục kích. Người nghe trộm chúng ta hôm qua hẳn phải là một thành viên
trong nhóm của cô ta."

"Cái–cái gì…"

Silica nhìn Rosalia với vẻ mặt đầy kinh ngạc và ghê tởm.

"Vậy—Vậy thì, lý do cô đi cùng party với chúng tôi trong suốt hai tuần qua là
vì…"

Rosalia lại mỉm cười một cách tàn độc và trả lời:

"Tất nhiên ~ tôi chỉ đang kiểm tra sức mạnh của party, và cùng lúc chờ cho họ
béo lên nhờ số tiền kiếm được sau cuộc phiêu lưu. Trên thực tế, tôi định
sẽ”chăm sóc” họ trong ngày hôm nay."

Cô ả liếm mép trong khi nhìn chằm chằm vào Silica.

"Tôi đã tự hỏi tại sao người tôi muốn săn nhất lại đột ngột bỏ đi, và sau đó
tôi nghe nói rằng cô định đi tìm một item hiếm. Dạo này «Bông hoa của Pneuma»
là một item khá đắt tiền. Sau cùng thì, thu thập thông tin là một việc rất
quan trọng~"

Sau đó, cô ta ngừng nói một lúc, nhìn Youmu và nhún vai.

"Nhưng này cậu kiếm sĩ, cậu vẫn chơi đùa với con bé này ngay cả khi cậu biết
vậy? Cậu không phải là một tên ngốc chứ? Hay là cậu cũng đã thực sự chết mê nó
rồi?"

Khuôn mặt của Silica đỏ bừng, đầy giận dữ trước những lời lăng mạ của Rosalia.
Cô đưa tay định rút con dao găm của mình ra. Nhưng Youmu nắm lấy vai cô.

"Không, không phải do những nguyên nhân đó."

Kirito lạnh lùng nói.

"Tôi cũng đang tìm kiếm cô đấy, Rosalia–san."

" —Cậu có ý gì vậy?"

"Cô đã tấn công guild «Silver Flags» mười ngày trước trên tầng 38, phải không?
Nhóm có bốn thành viên đã chết và chỉ có thủ lĩnh là còn sống sót."

"A~, bọn ăn xin đó hả?"

Rosalia thậm chí còn không nao núng khi ả ta gật đầu.

"Vị thủ lĩnh đó…anh ta đã tìm kiếm một người để trả thù cho đội của anh ấy ở
cổng quảng trường trên tiền tuyến, và đã khóc từ sáng đến tối."

Một sự lạnh lùng kinh hoàng cùng sát khí tỏa ra từ những lời Youmu nói. Nó
giống như một lưỡi đao băng được mài sắc để cắt đôi bất cứ thứ gì dám tới gần.

"Nhưng khi tôi nhận yêu cầu của anh ta, anh ta lại không yêu cầu tôi giết cô.
Tất cả những gì anh ấy nhờ tôi làm là ném tất cả các người vào nhà tù ở Hắc
Thiết Thành— cô có hiểu anh ta đã cảm thấy như thế nào không?"

"Chịu."

Rosalia trả lời như thể chuyện đó chẳng làm cho ả cảm thấy buồn phiền một chút
nào.

"Cái gì? Tại sao cậu lại tỏ ra quá nghiêm trọng vậy? Cậu ngu à? Không có bằng
chứng nào cho thấy người ta sẽ chết thật sự nếu cậu giết họ ở đây. Với lại,
cái này cũng chẳng tính là tội khi quay về thế giới thực. Chúng ta thậm chí
còn không biết liệu có thể trở về hay không, thế mà ở đây cậu vẫn nói về công
lý và quy tắc, chả buồn cười tí nào hết. Tôi ghét loại người như cậu nhất—
những kẻ kéo theo một mớ logic kì quặc khi đi vào thế giới này."

Đôi mắt của Rosalia lộ rõ sự giận dữ.

"Vậy, cậu ở đây để nói với tôi rằng cậu nghiêm túc nhận lời của một kẻ thậm
chí không thể chết đúng cách và đang tìm kiếm chúng tôi? Cậu đúng là rỗi việc
thật đấy. Thôi được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã sập bẫy của cậu. Nhưng…cậu
thực sự nghĩ rằng chỉ với hai người à mà cũng đòi tóm tôi à…?"

Một nụ cười tàn độc xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta và ả vẫy tay hai lần
trong không khí.


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #23