Phúc Lợi


Người đăng: Youmusensei

"Cuộc phiêu lưu của chúng ta cuối cùng cũng đã bắt đầu."

"Vâng."

Silica buông cánh tay của Youmu ra, nét mặt trở nên kiên nghị hơn và gật đầu.

"Với level và trang bị của em, những con quái vật quanh đây không phải là một
vấn đề to tát. Nhưng…"

Vừa nói, Youmu vừa lục lọi các túi treo trên thắt lưng, và cuối cùng lấy ra
một viên pha lê màu xanh da trời, rồi đặt nó vào trong lòng bàn tay của
Silica. Đó là một viên pha lê dịch chuyển.

"Chẳng ai biết được những gì sẽ có thể xảy ra. Vì vậy em hãy cố nhớ lấy điều
này. Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra và tôi bảo em rời đi, thì hãy sử dụng
viên pha lê để đến ngôi làng nào cũng được. Em không cần phải lo lắng cho
tôi."

"Nh–nhưng…"

"Hứa với tôi đi. Tôi từng…nhìn một gia đình mình chết trước mặt mình. Tôi
không muốn lặp lại sai lầm đó một lần nữa."

Khuôn mặt Youmu nghiêm túc đến độ Silica không thể làm gì khác ngoài việc gật
đầu. Sau khi nhận được câu trả lời của cô, cậu mỉm cười nhẹ nhõm.

"Rồi, chúng ta đi thôi!"

"Được rồi!"

Silica kiểm tra lại con dao găm được đeo ở bên người và giải quyết vấn đề về
tư tưởng; ít nhất cô sẽ không bị rối trí như ngày hôm qua và sẽ chiến đấu bằng
tất cả khả năng của mình.

Nhưng—

"Kya–aaaaaah!? Nó là gì thế—!? Nó, nó nhìn kinh quá——!"

Họ đã gặp con quái vật đầu tiên chỉ sau một vài phút đi bộ theo hướng bắc trên
cánh đồng của tầng 47.

"U-Uoaa! Biến đi—!"

Thứ vừa mới xuất hiện và đang lướt qua các bụi cây có hình dáng mà Silica
không bao giờ có thể tưởng tượng được. «Một bông hoa biết đi» sẽ là mô tả
chuẩn xác nhất. Cái cuống hoa màu xanh đậm to như bắp tay của con người và nó
có vô số rễ con đang bám đất thay cho chân. Phía trên là một bông hoa khổng lồ
màu vàng trông giống như hoa hướng dương. Miệng nó đang mở rộng, với rất nhiều
cái răng trắng nhởn nhô ra và những vệt màu đỏ ở bên trong.

Nó có hai dây leo mọc dài ra từ giữa phần thân, khiến người ta liên tưởng ngay
đến hai cánh tay. Dường như những cánh tay đó và cái miệng đầy răng của nó là
bộ phận chủ yếu trong việc tấn công. Cái cây ăn thịt người xông về phía Silica
với cái miệng như đang cười trong khi đong đưa hai cánh tay hệt như những xúc
tu. Càng nhìn “bức tranh biếm họa ma quái” này, Silica càng cảm thấy ghê tởm.

"Tao bảo biến đi cơ mà—!"

Silica vung con dao găm của mình một cách điên cuồng trong khi đôi mắt gần như
nhắm tịt lại. Youmu, đang đứng bên cạnh cô ấy, nhìn một màn này, làm cậu miệng
không tự chủ được kéo cong lại, cậu đành giải thích:

"Không sao đâu mà. Con quái vật đó rất yếu. Nếu em nhắm trúng miếng màu trắng
ở ngay dưới bông hoa thì em có thể dễ dàng…"

"Nh–nhưng nhìn nó kinh lắm!"

"Nếu mới thế này mà đã gọi là xấu xí, thế thì mọi chuyện về sau sẽ rất khó
khăn đây. Thực ra, còn có một loại quái vật với rất nhiều bông hoa, và một
loại trông như cây ăn thịt, và thậm chí có cả loại có rất nhiều xúc tu dính…"

"Kya—-!"

Vừa hét lên khi nghe những gì Youmu nói, Silica vừa kích hoạt một kiếm kỹ, và
tất nhiên, cô chỉ đơn giản đang chém vào không khí. Lợi dụng khoảng trễ ngắn
ngủi của cô sau khi dùng kiếm kỹ, hai xúc tu quấn chặt quanh hai chân của
Silica và nhấc bổng cô lên với một sức mạnh đáng kinh ngạc.

"Ưoaa!"

Silica nhận ra mình đang bị treo ngược và hệ quả là tầm nhìn của cô bị đảo
ngược theo. Còn chiếc váy thì trung thành với trọng lực ảo một cách tuyệt đối
và tốc lên.

"Ưaaa!"

Cô nhanh chóng ấn chiếc váy xuống và cố gắng cắt các dây leo. Nhưng trong tư
thế khó xử này, mọi việc đều trở nên khó khăn. Silica hét lên với khuôn mặt đỏ
ửng:

"Thần onii–chan, đừng đứng đấy nhìn và ra giúp em nhanh lên!!"

"Cái đó hơi khó đấy."

Youmu vừa nhìn váy và quần trong của cô, vừa trả lời trong khi bông hoa khổng
lồ vẫn tiếp tục lắc qua lắc lại Silica.

"Dừng lại!"

Silica không còn cách nào khác ngoài bỏ tay ra khỏi váy, bám vào dây leo, và
cắt nó. Cái gáy của bông hoa rơi đúng vào tầm với của cô khi đang rơi. Ngay
lập tức, Silica sử dụng một kiếm kỹ. Lần này, nó đánh trúng mục tiêu, và khi
đầu bông hoa rụng xuống, toàn bộ cơ thể của nó phát nổ và biến mất. Silica
tiếp đất nhẹ nhàng giữa cơn mưa mảnh vỡ đa giác và hỏi Youmu ngay khi quay
người lại.

"…Anh có thấy không?"

Youmu nhìn Silica và lắc đầu.

Họ đánh thêm năm trận nữa để làm quen với những con quái vật trước khi tăng
tốc độ, mặc dù Silica gần như ngất xỉu khi một con quái vật trông giống như
hải quỳ tóm cô bằng những xúc tu dính của nó.


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #21