Khâm Phục. Bắt Đầu Tập Luyện.


Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴

“Dừng hết lại cho tôi !!!”- Diệp Minh Châu hét lên-“Tôi cổ vũ tinh thần của
lớp thì có gì sai. Các bạn không thích nghe thì bịt tai lại. Không ai bắt các
bạn phải nghe chúng tôi nói chuyện. Mong người đi ra chỗ khác tập luyện, không
cãi nhau nữa. Đi theo mình.”

Mặt Diệp Minh Châu lạnh lại, mọi người chợt cảm thấy nhiệt độ như giảm xuống
đột ngột. Không ai bảo ai tự giác mang theo đồ đạc đi theo cô.

Mấy đứa con gái lớp 10C thấy hơi sợ. Cũng xì xào gì đó rồi quay lại tập luyện.

“Thật mạnh mẽ nha. Không ngờ đằng sau vẻ ngây thơ đáng yêu lại là một tâm hồn
băng giá. Haha. Cô bé rất thú vị.”- Dương Tuấn Vũ một tay xách đồ, một tay xoa
cằm đánh giá.

“Mày cười gian thế. Lại nghĩ xấu cái gì à?” – Chu bàn tử cười hắc hắc, vừa nói
vừa hất cằm về phía bóng lưng Diệp Minh Châu.

“Nghĩ khỉ gì. Tao thấy cô nàng Minh Châu này cũng rất thú vị thôi. Mày không
thấy thế à.”- Dương Tuấn Vũ chối bay biến.

“Ừ. Đừng nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp ngọt ngào mà bị lừa, cô nàng này giảo hoạt
và cũng rất lạnh lùng đấy. Cứ như thằng Đổng Quán là biết. Bạn bè vui vẻ thì
được nhưng quá giới hạn của nàng là cứ xác định mất mặt là vừa. Mà tao nói cho
mày một bí mật, bố Minh Châu là Tổng giám đốc tập đoàn Delta đấy. Biết Tập
đoàn Delta là gì không? Mày mới thoát tự kỉ chưa lâu nên chắc chữa có rõ ràng
sự đời, để tao nói cho nghe, tập đoàn Delta là...”- Chu bàn tử đắc ý giải
thích tỉ mỉ.

“ Nó nghĩ đứa sống 28 năm là sống vô ích chắc. Tập đoàn Delta đứng top 10
những tập đoàn xây dựng lớn nhất cả nước. Gần như tất cả các vùng phía Đông và
phía NamViệt Nam đều có những công trình trọng điểm của Delta. Ngày trước tao
cũng đã từng làm thầu xây dựng cho một chi nhánh Delta ở Vĩnh Hà rồi đấy. Ừm.
Tất nhiên đấy là kiếp trước. Mày đắc ý cái gì...Nhưng mà thằng béo này cái gì
nó cũng biết. Như trạm phát thanh của trường Vĩnh Hà Nhất vậy. Tương lai mày
mà không làm phóng viên thì nước mình thiếu một nhân tài rồi.”- Dương Tuấn Vũ
thầm nghĩ.

Sau khi tìm được một chỗ thích hợp, Diệp Minh Châu nhìn xung quanh một lượt
rồi lại nở nụ cười ấm áp: “ Chúng ta cứ cố gắng làm tốt công việc của mình,
kết quả dù có thế nào thì cũng là nỗ lực của tất cả mọi người, hơn nữa còn
chưa bắt đầu mà đã nhận thua không phải là cách suy nghĩ của tớ và cũng không
phải là của các bạn phải không?”

“Đúng thế. Chúng ta sẽ cho mọi người những ấn tượng tốt nhất.”

“Ừ. Không cần bận tâm vì những kẻ gây rối.”

“Tốt lắm. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đọc kịch bản. Tớ đã tham khảo qua tác
phẩm gốc của tác giả Shakespeare rồi sửa lại cho phù hợp với hoàn cảnh sự
kiện. Mọi người có 20 phút để đọc kịch bản. Sau đấy là phát biểu ý kiến xem có
cần chỉnh sửa gì không nhé.”- Diệp Minh Châu đưa cho mỗi người 1 bản tài liệu.

Nhìn bản tài liệu trên tay, Dương Tuấn Vũ thầm khen ngợi cô bạn này. Phải biết
được rằng, để thống nhất được tiết mục, chọn lựa kịch bản, tìm tài liệu, đánh
máy và sửa lại cho phù hợp... tất cả chỉ được thực hiện trong vòng 2 ngày,
chưa kể còn phải dành thời gian đi học ở trường, đi học thêm.

“Ài.. Đúng là thành công không phải từ trên trời rơi xuống, cách sống và cách
làm việc khoa học và chăm chỉ như vậy mới có tương lai chứ. Trước kia mình
thất bại không có oan uổng mà.”- Dương Tuấn Vũ thật bi ai cho 28 năm kiếp
trước của mình. Rồi lật tài liệu đọc, lại càng khâm phục cô bạn cùng lớp.
“Viết rất khoa học, có mục lục từng phân đoạn, có nội dung chính của mỗi đoạn,
có những lưu ý của từng phân cảnh, rất chi tiết, chắc ngay cả những ai chưa
tham gia bao giờ cũng dễ dàng hoàn thành. Nhưng cũng rất linh hoạt, có đủ
không gian riêng cho từng vai diễn tự sáng tạo. Còn có ảnh trang phục dự kiến
nữa chứ... Ài, người với người thật khác nhau quá lớn mà.”

“Viết rất tuyệt nha. Cậu thật xuất sắc.”- Dương Tuấn Vũ nói nhỏ vào tai Diệp
Minh Châu, lại còn nháy mắt.

“Cảm ơn cậu. Cậu cũng rất biết cách làm người khác vui nha. Trước đây mình
không để ý đấy.”- Diệp Minh Châu cũng nháy mắt tinh nghịch.

“Ờ, tớ nhận thấy có lẽ nên giao tiếp nhiều hơn với mọi người.”- Dương Tuấn Vũ
gãi đầu, cười hì hì.

“Thế mới tốt.”- Diệp Minh Châu thè lưỡi.

“Được rồi, mọi người đã nắm sơ bộ được nội dung chính và vai diễn của mình rồi
phải không? Tớ mong mọi người cứ thỏa sức thể hiện vai diễn của mình theo cách
riêng của mội người. Bây giờ chúng ta sẽ chia công việc thành 3 phần. Phần 1
là diễn cảnh riêng của Romeo, phần 2 là cảnh riêng của Juliet, phần 3 là cảnh
chung của họ. Hai phần 1-2 chúng ta sẽ tập song song để tiết kiệm thời gian.

Xin giới thiệu một chút, người quản lý phần 1 là Dương Triệu Vũ, phần 2 là Lưu
Minh. Gia đình hai bạn ấy có truyền thống đạo diễn, nên họ có thể giúp các bạn
hoàn thành tốt vai diễn của mình. Xin một tràng pháo tay cảm ơn hai bạn ấy
nhé.”

“Bốp bốp”

“Thì ra con nhà nòi nha. Mong các bạn giúp đỡ.”

“Bây giờ bắt đầu tập luyện.”

Mỗi nhóm được chia ra khoảng 10 người bắt đầu tập luyện. Dương Tuấn Vũ đúng
như vai trò culi, được cắt cử đi mua nước uống và khăn lau cho mọi người. Hắn
cũng chẳng phật ý gì, khi đã nhận lời làm thì sẽ hoàn thành đến cùng, nếu thấy
bất công thì cũng chỉ trách bản thân không tìm hiểu kĩ đã nhận. Hắn không có
thói quen đổ lỗi cho người khác.

Nhìn Dương Tuấn Vũ tay xách nách mang, mọi người mới nhớ ra tên này vừa mới
xuất viện, đều chạy ra giúp đỡ.

Diệp Minh Châu áy náy “ Mình quên mất bạn còn chưa khỏe, lần sau để các bạn
khác đi mua đồ vậy.”

“Thì ra cô cũng biết tôi còn chưa khỏe.”- Dương Tuấn Vũ nghĩ thầm.

“ Ừm, cũng không sao, gần như đã khỏe rồi. Mọi người tập vất vả rồi, nghỉ ngơi
uống chút nước đi. Công việc còn dài, nên chia thời gian nghỉ ngơi hợp lý.
Tránh quá cố gắng mà để chấn thương.”- Dương Tuấn Vũ nói.

“Ok. Mọi người nghỉ ngơi chút. Chúng ta sẽ tập 30 phút và nghỉ 5 phút
nhé.”-Diệp Minh Châu thông báo.

“Ok. Cho tớ xin chai coca....”

Dương Tuấn Vũ nhìn mọi người tập luyện, thầm ghi nhớ lại trong đầu, quyết định
mỗi ngày tập luyện một chút coi như rèn luyện sức khỏe.

Vở kịch này sẽ diễn ra trong vòng 30 phút. Cũng không yêu cầu quá nhiều thể
lực gì. Chủ yếu là diễn tả cảm xúc qua khuôn mặt, cử chỉ và lời nói thôi.

Trước đây, Dương Tuấn Vũ cũng có thời gian đi nhận kịch bản một số vai diễn
quần chúng để kiếm thêm thu nhập, hắn cũng hoàn thành khá tốt, không có ngại
diễn trước đám đông hay máy quay phim. Đây cũng là ưu điểm của hắn so với mọi
người. Không phải ai cũng diễn tốt được trước mặt rất nhiều khán giả xem trực
tiếp.

Hắn không biết ở một góc, có một cô gái chú ý tới hắn và thầm vui mừng vì hắn
đã có những thay đổi tích cực. Diệp Minh Châu không phải là bạn mới vào cấp 3
mới quen Dương Tuấn Vũ, cô học cùng hắn 4 năm trung học cơ sở. Cũng đã nhiều
lần tiếp xúc với hắn, nhưng chưa bao giờ thấy Dương Tuấn Vũ chịu mở lòng và
chủ động giao tiếp với mọi người. Cô cũng hay kéo hắn tham gia các lễ hội của
trường nhưng chưa bao giờ nhận được câu đồng ý. Lần này thật là một bất ngờ
lớn.

Cũng không phải thầm thương trộm nhớ gì, chỉ là niềm vui khi có thêm một người
bạn thôi.


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #8