Người đăng: Alien_grey
Một người con trai ngồi sát khung cửa sổ, quần áo đơn giản tinh tế, đôi mắt
dõi theo những giọt mưa lăn dài trên tấm kính. Có lẽ hơi ấm của ly trà đào và
khói thuốc chẳng thể cân bằng được cái lạnh Đà Lạt khi đèn đường bật sáng.
Trong khung cảnh ảm đạm này, hạt mưa trong suốt dường như rơi thấu vào tâm can
hơn.
Bỗng có người cất lời bài hát “Chỉ có tôi yêu thôi” của Shady, giọng nam trầm
đau khổ khiến Tử Hàn ngây lại. Chuyện tình dang dở từ hai năm trước ùa về như
cơn lũ. Mang theo đó là những hồi ức tồi tệ, hình bóng cũ và cả sự hận thù.
Mối tình đầu của anh là cô gái mà anh hằng mong muốn. Mái tóc đen dài cột
thấp, nụ cười toả nắng khiến anh luôn cảm thấy an lòng. Tìm cô lâu đến vậy nên
anh tin người anh yêu đầu tiên cũng là người mà anh sẽ lấy làm vợ, cùng anh
bước hết con đường đời vô tận. Cô cùng anh trải qua rung động đầu đời, những
kỉ niệm, cảm xúc vượt xa tuổi cắp sách đến trường. Nhưng sự thật nào như ý
muốn, ngày cô bỏ đi, anh đau đớn đến quặn thắt. Cô làm tan chảy trái tim đóng
băng trong anh, cho anh câu trả lời chân thực nhất về định nghĩa hai từ yêu
thương để rồi chính cô mang lại cảm xúc đau khổ của cuộc tình tan vỡ. Từng
ngày từng ngày những hoài niệm về cô, về năm tháng ấy chuyển sang tiêu cực.
Người ta nói người Thiên Yết yêu nhất cũng chính là người mà họ hận nhất. Đúng
vậy, vì yêu sinh hận. Anh hận cô bỏ đi không một lời từ biệt, hận cô đã xé nát
bức tranh mà cả hai đã vẽ cho tương lai và rằng anh đã yêu cô quá nhiều.
“Anh ơi” Giọng nói của nhân viên phục vụ làm cho Tử Hàn quay trở lại với thực
tại.
“Anh gì ơi. Anh có bị thương chỗ nào không ạ?”, Tử Hàn ngước lên mới nhận ra
vẻ sốt sắng của cô gái bên cạnh và ly trà đào trên tay anh không biết đã vụn
vỡ dưới sàn nhà tự khi nào.
Những mảnh vỡ như trái tim anh. Tan hoang, sắc nhọn. Cho dù có cố gắng hàn gắn
đến mấy thì cũng không thể nguyên vẹn lại như trước.
“Cảm ơn cô, tôi ổn” Anh nở nụ cười nhẹ rồi nói tiếp “Cô tính tiền thì cộng cả
tiền của chiếc ly vào nhé. Tôi xin lỗi vì đã vô ý như vậy”.
“Dạ”. Cô phục vụ ngây người.
Ngoài trời mưa lớn, mưa nặng hạt như nỗi lòng anh. Mặc mưa, cứ bước, mưa rơi
xuống, ướt tóc, đẫm áo, hoà cả xúc cảm.
Tử Hàn đâu biết đằng sau anh có người dõi theo đến khi bóng anh khuất hẳn.
“Người gì đâu mà đẹp trai thế không biết”. Cô phục vụ tự nhủ.