Gặp Gỡ Và Thay Đổi


Người đăng: nhatnguyetthuc@

Mở đầu đối với tôi cũng là cái kết thúc cái cuộc sống đại học này, tôi một học
sinh trung học này kết thúc và mở đầu cho cuộc sống cấp ba vậy mà chả thấy gì
đặc biệt cả, đương nhiên rồi tôi là ai chứ, một tên tự kỉ chính hiệu, ngoài
việc học trên lớp tôi chả tiếp xúc với ai ngoài gia đình vì tôi có quan niệm
rằng con người là một sinh vật đáng sợ, họ thiết lập mối quan hệ với nhau để
bảo vệ mình. Tại sao tôi nói là bảo vệ, đơn giản thôi họ làm như vậy đều có
mục đích cả, nói thật ai cũng muốn có bè có bạn vì không muốn bị cô lập, giúp
mình copy bài của những đứa giỏi, tiền thiếu có thể vay mượn của đứa khác,
nhiều người coi cái thứ tình bạn là nơi để thể hiện mình, cho mình là kẻ có
tiền, có quyền và một số khác làm nó để lập bang, hội. Trên hết nhưng kẻ yếu,
không có gì những cứ thích phô trương cho là mình có nhiều thứ sẽ trở thành
tay sai cho kẻ mạnh, bị nó lợi dụng. Đúng vậy, không khác gì trường học chính
là màn ảnh thu nhỏ của xã hội, là cuộc chiến sinh tồn giữa các loài thú và lời
bàn tán sẽ trở thành món ăn chính.

Tôi khác với họ của sống của tôi trôi đi một ngọn sóng, êm đềm và lặng lẽ, tôi
không hề sống dưới cái bóng của người khác mà là ẩn mình đi, tôi hòa mình vào
dòng người đang chảy và ra đi một cách lặng lẽ. Có thể với nhiều người họ sẽ
phán tôi là một kẻ hèn nhát, tôi nghĩ là họ nói đúng nhưng như vậy đã sao? Tôi
ít ra không giống với họ những kẻ mang cái bộ mặt giả tạo che đi cái tôi của
mình đánh lừa người khác và hơn nữa tôi chả phải kẻ yếu đuối tới nỗi cần người
bảo vệ và quan tâm. Trương Đình tôi là 1 thằng con trai có trái tim thép cơ
mà.

Tôi ở nhà và ở lớp chả khác là bao chỉ là ở nhà tôi nói chuyện nhiều hơn. Mới
đầu năm học mà hình như ai cũng bận rộn, mẹ tôi vừa chuẩn bị bữa sáng xong lao
như bay vào phòng thay đồ đi làm ngoài nhưng không quên câu nói quen thuộc dặn
chúng tôi:


  • Các con đi đường cẩn thận (thơm chúng tôi mỗi đứa một cái), cũng phải thôi
    dạo này mẹ bận hơn vì ba của tôi vừa mới mất vào năm ngoái và mẹ tôi còn phải
    chăm sóc cho 2 anh em nhà tôi nữa. Phải nói đến thằng em đang ngồi ăn ngay
    trước mặt tôi đây tôi không thể không kể đến thằng này ở trường là một hotboy
    đấy, ko phải loại vừa đâu, dù là nó chỉ mới 12 tuổi, thậm chí nó còn cao gần
    bằng mình, ấy vậy mà nó luôn dành mọi thứ với tôi nhưng dạo này thấy nó trầm
    tính hẳn từ sau hôm ba mất. Nói đến đây tôi thấy mình thật vô dụng thân làm
    anh mà tôi chả làm được gì cho nó và mẹ, tôi chưa bao giờ nấu cơm vì tôi nghĩ
    là con trai làm như vậy thấy ái ái kiểu gì, thật sự không hợp với tôi nhưng
    ngay tại bây giờ suy nghĩ này lại dập tắt, còn lại đây sự tiếc nuối nếu như
    lúc đó tôi biết nấu một vài món đỡ mẹ thì tốt biết mấy, nếu như tôi học ngay
    từ đầu có phải tốt hơn không?

Tôi không thể nào có cái suy nghĩ xin tiền mẹ đi học nấu ăn đươc vì tôi biết
được mẹ vất vả như nào mà.

Tôi ăn sáng xong tôi dặn thằng em:


  • Ăn xong mày nhớ khóa cửa nhé, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tao.

Nói xong tôi nhìn nó, nó không nói gì chỉ gật đầu, tôi quay lưng đi ra ngoài

Ngoài trời đã đã bắt đầu có hơi nóng của mùa hè thổi tới, cũng đúng thôi tính
ra cũng đươc một tháng từ khi vào nhập học nhưng đối với tôi chả có gì thay
đổi cả con người lẫn lớp học và cái mùi quen thuộc đâu đây:

"Cảm giác này..."

Đúng linh cảm của tôi không hề sai, à không phải nói là kinh nghiệm lâu năm
mới đúng. Tôi tự kỉ ngay từ hồi cấp 1 cho tới bây giờ, công việc của tôi ngoài
việc học còn theo dõi người khác nữa, tôi luôn nhìn người khác từ cử chỉ đến
lời nói, nó tạo thành thói quen và dần dần tôi hiểu được suy nghĩ hành động
của họ, tôi coi nó là một khả năng đặc biệt. Nói đến đây người cho tôi cái cảm
giác rùng mình, khó chịu này là Long Minh tên này và đại họa của đời tôi và đổ
nên một làn sóng dữ dội mà về sau tôi mới nhận ra.

Long Minh hội trưởng học sinh ở trường, nói chung do ông hiệu trưởng trường
này nghĩ rằng: đất nước ta rất muốn sánh với các nước trên thế giới thì chúng
ta phải chứng minh cho họ thấy học sinh chúng ta cũng tài giỏi như vậy! Thế
làcuộc tranh cử bầu hội học sinh được diễn ra và Long Minh là người được lựa
chọn với đủ các tiêu chí:


  • Học giỏi.


  • Chăm ngoan.


  • Giao tiếp tốt. (tôi nghe nói tên này biết 5 thứ tiếng cơ, mỗi lời tên này
    nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, ăn nói lưu loát không chê vào đâu được)


Nói vậy thui chứ tôi nghĩ ông già đó muốn có tiền không công mới cho thêm một
con tốt làm việc thay ổng, nếu trường xảy ra chuyện gì chỉ cần rót hết vào đầu
tên kia là được.

Tôi gặp tên này ngay từ vào đầu trường cấp 3 khi tôi đang tìm phòng ban trường
để trao đổi về một số hoạt động lớp khi vào trường, phải nói rằng tôi khá thận
trọng vì tôi không thích hỏi mấy học sinh trong trường đặc biệt là cùng lớp
nên suy đi tính lại hỏi giáo viên cho nhanh. Nhưng có một rắc rối nhỏ:

"Cái trường này sao to đến vậy, dãy hành lang dài hơn nữa có 3 khu: A, B, C,
thậm chí có 5 tầng"

Tôi đang trở nên tuyệt vọng thì bỗng có bóng dáng ai đó đi tới, trong tình
cảnh này ai đó đi tới là chuyện thường, đương nhiên đây là trường học mà nhưng
thứ mà khiến tôi không muốn cũng phải nhìn này là ánh hào quang phát ra từ
người hắn thêm vào đó là tiếng la hét, xôn xao, nhòm ngó của các cô gái nữ
sinh. Đứng lặng người bất chợt trong đầu tôi có cái suy nghĩ:

"Bố cái thằng công tử bột, mấy cô mắt dui rùi hay sao tên này... tên này..."
miệng tôi nghẹn lại không thốt lên lời bởi tên này đẹp đến hoàn mỹ: dáng người
cao to, đôi mắt to nhưng không to lắm, nhìn vào nó không chỉ cô gái mà mấy
thằng con trai xung quanh bị thu phục, kết hợp với chiếc mũi cao, đôi môi trái
tim tạo nên đường nét trên gương mặt trở nên sắc sảo tinh tế. Trời đất tại sao
có người đẹp trai y như manga thế, đã thế phong thái bước đi cũng rất lịch lãm
khiến tất cả những thằng con trai xung quanh bỗng chốc trở thành không khí.
Thế mới gọi là đàn ông, chuẩn men. Tuy nhiên đối tôi lại khác, tôi không phải
kẻ dễ bị thu phục nhất là đối với ngoại hình, bằng lòng ghen tị tôi đã nói một
câu không thể rút lại được:


  • Đẹp trai cái gì? Các cô không thấy tên này giống gay à? (không gian bỗng
    chốc im lặng).


  • Mọi người: há hốc lên nhìn.


  • Long Minh:...


  • Tôi: trời tôi đã nói gì thế này, ôi mẹ ơi con chết mất, ngu dốt, nhu dốt
    aaa...."


Tôi nói xong gượng gạo mỉm cười.

Các cô gái nghe thấy vậy thi nhau chửi tôi.


  • Cô A: cái gì chứ! Tên kia mày là thằng quái nào chứ sao dám nói hội học
    sinh như vậy (hội học sinh tôi ngơ ngác)


  • Cô B: tên kia nghĩ mình là ai nói với thần tượng tụi này cơ chứ.


  • Cô C: này nghĩ rằng bản thân mình có quyền sao nhìn lại mình cái đi! Quê
    mùa.


....

Nghe thấy vậy tôi nghĩ lại mình chả có gì đáng để nói với người khác cả, rõ
ràng đúng quá rùi chứ tôi với hắn khác nhau một trời một vực. Tôi một kẻ tự kỉ
lấy đâu ra hai từ thời trang cơ chứ, cũng không phải tôi đã từ rất lâu đã
không quan tâm họ nghĩ gì về mình. Mải suy nghĩ bỗng có tiếng nói cất lên xóa
tan bầu không khí hỗn loạn. Phải không ai khác, người làm đc kì diệu này chính
là Long Minh:


  • Xin lỗi, Long Minh mỉm cười, một nụ cười không thể nào đẹp hơn, tôi nghĩ đó
    là theo cái nhìn của từng người thôi, bạn nhìn thấy tôi giống thế bạn có quyền
    nói, tôi không trách bạn nhưng tôi có thể nói rằng tôi không phải là gay!

Các cô gái: "oaa cool quá " cười đùa nhìn tôi giễu cợt.

Trời đất, tôi cứng họng, câu nói đầy sức thuyết phục khiến mọi người vỗ tay
tán thưởng, còn tôi cảm thấy nhỏ bé trước con người này, thậm chí cảm thấy xấu
hổ, lần đầu tiên tôi thấy mình thật thảm thương bởi lời nói của chính mình.

Trở về thực tại cái người tôi bắt gặp ngay từ lúc đặt chân lên cổng trường là
Long Minh tên này với tôi như 2 cựu hắn nổi bật, bạn bè đầy một đống (gần hết
trường) đi đâu ai cũng chào hỏi hắn, còn hắn hòa nhã, thân thiên, mẫu người ao
ước của rất nhiều người nhưng không qua được đôi mắt của tôi (hắn thật giả
tạo) phải rằng hắn diễn khá tốt nhưng nét mặt cậu ta thoáng chút khó chịu và
nụ cười không mấy tự nhiên, cái khắc vào đầu năm học đó chỉ là thoáng qua ánh
mắt cậu ta có chút coi thường và cũng tại thời điểm tôi nhận ra cậu ta là loại
người tôi ghét nhất, mang cho tôi cảm giác nguy hiểm cấm đụng chạm.

Long Minh và tôi 2 con mắt giao nhau, tôi bỗng rùng mình lùi về phía sau một
bước định đánh bài chuồn thì hắn tấn công tôi nhanh như chớp:


  • Long Minh: Chào bạn.


  • Tôi: à.. ừm Chào.


Tôi cảm thấy gượng gạo, đã qua một tháng sau chuyện đó mà hắn không tha cho
tôi, hắn cứ cố tình tỏ ra thân thiện với tôi mặc cho hắn không thành ý. Hắn cố
tình đánh và điểm yếu của tôi vì tôi là một tên tự kỉ. Quả nhiên, ngay tức thì
tôi trở thành trung tâm cho mọi người nhòm ngó bởi một kẻ như tôi đã nói những
lời bẽ mặt cho hội trưởng hội học sinh Long Minh, vậy mà vẫn được Long Minh
rộng lượng tha thứ lại còn ra chào hỏi nữa.

"Khốn nạn, Long Minh chết tiệt, nếu không phải vì cái mồm này, ta đã không
muốn dính dáng gì đến ngươi cả"

Sau giờ học tôi quay trở về nhà định lấy thẻ xe bus ra bỗng nhớ ra tôi quên nó
ở trường theo bản năng chạy nhanh về trường trước khi cổng trường đóng cửa.

Hộc...hộc... oh yeah vừa kịp, tôi xin bác bảo vệ chia khóa mở cửa rồi mở cửa
phòng lấy lại thẻ định xuống dưới tầng bỗng có tiếng "cốp" rất mạnh phát ra từ
tầng trên. Tính tôi rất to mò lên trên gác xem thử.

Lên tầng, đập vào mắt tôi là một tên to cao, mái tóc bờm sờm, làn da ngăm đen,
đôi mặt dữ tợn ánh nên ánh nhìn uất hận, đau khổ nhìn về người đứng trước mặt
không hề nao núng hay sợ hãi Long Minh.


  • Người kia: Long Minh tôi không thể tin mày là loại người như vậy, trả cô ấy
    lại cho tao, trả Linh Nguyệt lại cho tao, tên đó vừa nói vừa tóm cổ áo Long
    Minh.

Long Minh cười lạnh nói: Đó không phải lỗi của tao, là do cô ta tự quyết, nếu
muốn đổ lỗi cho ai đó sao không hỏi bản thân mình có lỗi hay không?


  • Tên kia điên máu: Mày... mày thế là hắn định đánh cho tên Long Minh một cú
    và mặt hùng(thực tế tôi cũng muốn nhìn hắn ta bị đánh sẽ ra sao?) nhưng máu
    anh hùng của tôi nổi lên, tôi bắt lấy tay tên kia nói:


  • Bạn học à, bạo lực là không tốt đâu. Sau tất cả bỗng chốc mặt tôi đỏ lên vì
    đó là câu nói giao tiếp đâu tiên trong nhiều năm qua nhưng khoảng khắc đó vùi
    một cách nhanh chóng sau câu hỏi của tên kia:


  • Mày là ai? tên đó hất tay tôi ra.


Câu hỏi đột ngột khiến tôi lúng túng rồi bỗng có thứ gì đó khiến tôi có lại
dũng khí đáp lại một cách lạnh lùng:


  • Trương Đình: bất ngờ.

Chuyện gì vừa diễn ra vậy? Cứ như tôi đang đánh mất bản thân, tôi vật tên đó
một cách nhẹ nhàng.


  • Tên đó: hoảng hốt


  • Long Minh: ....


Ngay bản thân còn thấy kinh ngạc. Mình bị sao thế này, tôi nén giữ sợ hãi vào
trong nói:


  • Đi thôi, cửa trường sắp đóng rồi.

Cả ba chúng tôi bước ra, không ai nói lời gì, cả tôi cũng vậy, lên xe bus trở
về nhà mà khuôn mặt từ đó nãy giờ vẫn đờ đẫn, đầu óc trống rỗng quay cuồng
bỗng một tiếng nói vọng lại:


  • này, cậu bé,..., Câu bé,.... CẬU BÉ người đó lên vào tai tôi.

Bừng tỉnh tôi quay lại.

...

...


  • Tôi: ahhhhhh.


  • Người đó: hét cái gì mà mà hét.


Tại sao tôi lại hét á? Còn hỏi sao, vì người đứng trước mặt tôi đây giống... à
không phải nói là cực kì giống với mụ phủ thủy trong Bạch Tuyết, bà ta mặc áo
trùm đen cầm một cái gậy, khuôn chứa đầy nếp nhăn rủ xuống, đôi mắt to như bị
lồi ra, sống mũi cao, bà ta nở nụ cười man rợn lộ ra hàm răng sún chỉ còn vỏn
vẹn 2 cái răng, 1 cái trên 1 cái dưới nằm so le nhau, khuôn mặt tôi tái nhợt.

"Đùa nhau à? Tưởng diễn phim chắc, làm đéo gì có tình tiết này trong đời thực,
có camera ở đâu phải không. Không phải làm đéo gì có người nào giống đến mức
như vậy, có phải mình đang mơ không?

Mải suy nghĩ bất chợt tôi nhận ra bà ta viết thứ gì đó vào tay tôi.

Tôi hét lên với bản năng rụt tay lại: bà làm gì vậy?


  • Người đó nói: Ta chỉ đang đánh thức con người thực sự ngươi thôi.


  • Tôi: ??? Hả?!


Người đó rời đi kèm thêm một câu nói:


  • Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.

Tôi cố lau đi cái thứ bà ta ghi lại nhưng không xóa được.


  • What the fuck vẽ xấu thế, làm sao xóa được đây!

Về nhà, chân tay tôi rã rời, chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, chả biết nguyên rõ
nữa, chỉ biết phó mặc cho thời gian qua đi và ngủ.

Đánh một giấc dài tôi nghe thấy tiếng mở cửa, đối với tôi nó đã thành thói
quen vì tôi biết người mở cửa đó là mẹ tôi, bật tỉnh dậy mở cửa phòng nói:


  • Mẹ! Mẹ về rồi à!

Có gì đó khác lạ? Bình thường sau câu nói đó mẹ mỉm cười với tôi rồi ôm tôi
vào lòng nhưng biểu hiện trên gương mặt mẹ tôi sững lại nhìn tôi bằng ánh mắt
như thể người lạ?

Tiếng nói khác vọng ra đang chạy tới là thằng em tôi:


  • Mẹ về rô.....

Đến cả thằng em cũng sững lại nhìn tôi, khuôn mặt đỏ bừng với ánh mắt như mẹ
tôi.

Cuối cùng mẹ tôi hít thở một hơi rồi nói:


  • Xin cho hỏi cháu gái, cháu là ai vậy


  • Tôi: ... cháu gái??? Lúc này đây tôi nhận ra trong giọng nói mình có chút
    khác thường, bất giác tôi chạy ngay vào phòng nhìn thẳng vào trong gương


................!!!!!!


  • Mẹ nó, mình biến thành gái rôôôôồi!!!!


Tôi là trai hay gái - Chương #2