Người đăng: TieuMyThu
Thanh Tiềm Long một đường du tẩu nữa ngày đi đến một cái thành gần ở đó, thành
này tên Vương Nha Thành (mình không nhớ lắm địa danh trong Thần Điêu đại hiệp
mong mấy vị đạo hữu thông cảm).
Mới đi vào thành phải đóng tiền nhưng Thanh Tiềm Long thì làm gì có tiền.
Không biết cách nào đi vào thành Thanh Tiềm Long liền muốn bí quá hoá liều
xông vào thành.
Nhưng lú trí đã ngăn hắn lại...
Bất đắc dĩ hắn ngồi ở ven cửa ngoài thành xin ăn...
Hắn xét rách hết áo ra một bộ dáng nghèo nàn.
Nhưng người đi ra đi vô thành nhiều như kiến nhưng không một người cho Thanh
Tiềm Long một đồng.
. ..
Lúc này trời cũng đã khuya Thanh Tiềm Long cũng vẫn ngồi ở chỗ đó tu luyện.
"Chờ đã."
Một xe thương lái lúc này định đi vào thành thì thanh âm của một cô gái làm
cho cả xe ngựa dừng lai.
Có ngươi nghi hoặc liền hỏi: "Tiểu thư có chuyện gì vậy?"
"Ngươi có thấy người ngồi đằng kia không? Hắn thật tội nghiệp từ cái lúc sáng
ra đã thấy hắn ngồi ở đó và rồi giờ cũng thấy hắn ngồi ở đó, chắc hắn không có
tiền để vào thành rồi, ngươi hãy qua cho hắn vào xe mình rồi chở vào thành."
Cô gái nhìn Thanh Tiềm Long xót thương.
"Dạ, thuộc hạ liền đi kêu hắn."
Nói xong tên ngồi cưỡi ngựa liền nhảy xuống ngựa đi qua chỗ Thanh Tiềm Long
rồi lây người hắn.
"Cậu gì đó ơi! Câu gì đó!"
"Cái gì, cái gì?"
Thanh Tiềm Long từ trong tu luyện thức dạy nhìn xung quanh hỏi.
"Tiểu thư của ta cho ngươi đi nhờ vào thành, ngươi có đi không?"
Tên cưỡi ngưa nhìn Thanh Tiềm Long rồi đánh giá một chút về hắn.
"À! Không biết quân nhân nơi nào lại tốt bụng như thế, đi đi"
"Vậy thì leo lên xe ngưa đi."
Nói xong Tên cưỡi ngựa lại quay lại vị trí của mình.
Thanh Tiềm Long cũng không do dự nữa liền nhảy lên xe ngựa.
Khi vào thành Thanh Tiềm Long liền thở phào một cái.
"Phù... cuối cùng cũng được vào thành."
Nhảy xuống xe ngựa Thanh Tiềm Long liền hỏi: "không biết quân nhân ở phương
nào lại tốt bụng như thế cho tại hạ vào thành..."
Từ trong xe ngựa thò ra đầu của một người con gái xinh đẹp tuyệt trần nhìn
Thanh Tiềm Long nghi hoặc hỏi: "Quân nhân? À ta cũng không là cái gì đó ngươi
nói, ta chỉ là một cô gái thôi."
Thanh Tiềm Long thấy cô gái liền ngơ ngác một hồi lâu. Đây là lần đầu hắn thấy
một cô gái xinh đẹp như thế.
Giật mình ngơ ngác tỉnh lại Thanh Tiềm Long liền vô sỉ nói: "tiểu thư đã giúp
thì giúp cho chót ngươi cho tại hạ trú nhờ một đêm được không?"
Nghe vậy cô gái liền bật người nói: "tưởng truyện gì! Chuyện này dễ ẹt, ngươi
cứ đi theo ta."
Thanh Tiềm Long không ngồi phía sau xe ngựa nữa liền nhảy vào ngồi chung với
cô gái.
"À! Mà nãy giờ nói chuyện vẫn chưa biết tên, không biết tiểu thư tên gì? Ta
tên là Thanh Tiềm Long."
Thanh Tiềm Long làm một bộ dáng công tử đào hoa lịch lãm hỏi.
"Ta tên lên Tô Yến Nhi."
"Vậy thì tại hạ liền mạo phạm là co nương là Tô cô nương vậy..."
Hai người một đường chuyện trò vui vẻ cho tới khi đi đến một cái tẩu lầu nào
đó liền bỏ Thanh Tiềm Long xuống rồi đặt phòng cho Thanh Tiềm Long ở chùa một
tuần.
. ..
Sáng hôm sau.
Thanh Tiềm Long thức dạy liền ra ngoài dạo phố.
Lúc này bên ngoài đường xe ngựa qua lại tấp nập, trên đường bán hàng cũng
phong phú vô cùng, người thì bán kẹo hồ lô, ngươi thì bán chong chóng,...
"Cho... cho... cho..."
Lúc này một chiếc xe ngựa phóng như bay về phía giữa đương.
Mọi người lúc này giật mình hô.
"Tránh ra, mọi người tránh ra hai mép về cho thiếu thành chủ đi."
"Tránh ra, tránh ra,..."
Mọi ngươi ở đây hầu như ai cũng hối hả mà chạy hết cả.
Lúc này một đứa bé không bị rớt đồ chơi giữa cái đường mà xe ngựa chạy qua.
Mẹ của bé liền hoảng la lên: "A, con của tôi, con ơi mau chạy vào đây đi con
ơi."
Mọi ngươi xung quanh nhìn thấy cảnh này đều muốn nhắm hắn lại hết họ không
muốn nhìn thấy cảnh tàn bạo như vậy...
Lúc này Thanh Tiềm Long liền muốn nhớ lại cái cảnh mà khi mình bị xe BEN đụng.
Xe ngựa cũng chạy gần tới bé thì lúc này Thanh Tiềm Long từ trong đám người
lướt ra một tay ôm bé và một tay đánh vào thân ngựa.
Hý...
Con ngưa bị một cú đánh nhẹ của Thanh Tiềm Long liền hoảng sợ dơ hai chân lên
hí toả vẻ ra hùng mạnh.
Mọi người ở đây vào lúc này biết kẻ này là cao thủ liền vui mừng thay cho bé,
họ ở đây lâu rồi cũng đã thấy mấy vụ như vậy cực kỳ thảm thiết.
Từ trong xe giờ này vang ra một tiếng mắng: "mẹ ngươi, ngươi là kẻ nào mà dám
đánh ngựa của bố hả."
Hắn đi xuống xe và lao về phía trước rồi nắm áo Thanh Tiêmg Long.
"Bố là ai thì đ** quan trọng, điều quan trong ở đây là ngươi gần giết một sinh
linh bé nhỏ chỉ vì ngươi cưỡi ngựa tốc độ cao đó biết chưa."
Nói xong Thanh Tiềm Long liền hất tay của tên kia ra.
"Cmm, biết bố là con của thanh chủ này không, bố là Vương Bằng đây." Vương
bằng miệng mạnh trong yếu nói.
"Tao đã nói rồi tao đ** biết mày là ai hết, nhưng mày đụng đến tao thì ngày đó
là ngày tử thần của tụi mày rồi đó."
Thanh Tiềm Long một trận khinh thường, nói xong thì hắn còn kèm theo một cục
nước miếng phun ra kênh mắt lên nhìn Vương Bằng.
"Ngươi được, được lắm, vậy thì chuẩn bị mà ngồi chờ chết đi nha!"
Lúc này một tên ngươi hâu đi đến vương bằng nhắc nhở: "Thiếu chủ không phải
thiếu chủ chuẩn bị rũ Tô cô nương đi uống rượu à.
"À! Xém chút nữa là ta quên mất việc này."
Nói xong rồi hắn quay măt qua nhìn Thanh Tiềm Long nói: "ngươi chuẩn bị chết
rồi đó."
"Ai chết trước thì biết liền."
"Tô cô nương sao lại giao du với một người kinh không tởm nổi này chớ." Thanh
Tiềm Long nghĩ trong đầu khinh thường.
Thanh Tiềm Long cũng muốn biết có thật hay không Tô Yến Nhi giao du với người
này liền chạy theo phia sau xe ngựa.
"Yến Nhi ơi!!! Đi uống rượu với ta nào."
Mới tới nơi Vương Bằng liền nhảy xuống rồi la to.
"Ngươi biến đi! Có cho mới uống rượu với ngươi đó." Tô Yến Nhi một trận đỏ mặt
tức giận mắng.
Nghe vậy Vương Bằng tức giận nhìn Tô Yến Nhi nói: "ta nói ngươi có bồi ta uống
rượu không? Nếu không ta sẽ kếu cha ta là cho cha ngươi xạc nghiệp không còn
một thứ gì!"
"Ngươi..., ngươi... cái đồ vô liêm sỉ ỷ nhờ cha mình." Lúc này Tô Yến Nhi vô
lực liền chuẩn bị đi theo bồi vương Bằng rượu thì Thanh Tiềm Long nhanh chóng
ngăn lại ôm Tô Yến Nhi vào lòng rồi nhìn Vương Bằng nói: "ai cho ngươi bắt Phu
nhân tương lai của ta bồi rượu hả."
"Ngươi là cái người hờ nãy, ngươi muốn chết sơm hả? Ta đã cho sống thêm vào
ngày không muốn vậy mà xen vào chuyện của ta. Bỏ tay thúi của yến nhi ra khỏi
tay ngươi."
Tô Yến Nhi lúc này vô cùng giật mình không biết nói cái gì.
"HaHa, có ngoan thì tới đây giết ta đi, chết rồi thì ta mới bỏ."
Vương bằng lúc này đã giận đến cực điểm rồi liền kêu gọi bọn thuộc hạ xung
quanh hướng về Thanh Tiềm Long đánh.
"Các ngươi lên giết chết hắn cho ta, nhớ giết là phải thanh thây xé xác hắn
nhé."
Ho... ho...
Quyên một đám hổ báo đi lên giơ quyền đánh vào Thanh Tiềm Long nhưng rất tiếc
với bọn hắn là Thanh Tiềm Long rất mạnh.
Trong chớp mắt Thanh Tiềm Long liền hạ hết một đám người này, mọi người nhìn
thấy cảnh này liền giật mình.
Tô Yến Nhi thi vui mừng.
Hạ xong đám này Thanh Tiềm Long từ trong tay xuất hiện Tinh Thiết Kiếm ( phổ
thông), mặt thì đằng đằng sát khí đi tới Vương Bằng.
Vương Băng giật mình la toán lên: "ngươi, ngươi muốn làm gì cha ta là Thành
chủ đó ngươi mà đụng vô... Aaaaa"
Chưa kịp nói liền bị Thanh Tiềm Long chặt đứt đi một tay rồi.
"Ha ha, ta chuẩn bị cho ngươi nếm cái tư vị mà phanh thây xé sát ngươi nói
đây, mà ta khuyên ngươi một câu nè, nếu có kiếp sau được làm người thì hãy nhớ
nếu muốn giết người trước tiên phải niếm tư vị bị người giết nha."
"Aaaaaa..."
Nói xong Thanh Tiềm Long liền chặt đứt cánh tay tiếp theo của Vương Bằng.
Vương Bằng lúc này bị đau quá liền liền ngất sỉu.
Thấy Vương Bằng đã sỉu Thanh Tiềm Long liền đâm một phát vào tim cho Vương
Bằng chết lun.