Sharingan Hiển Uy


Người đăng: tieuchan

Một tuần qua đi, Hướng Thiên Tiếu cũng phần nào hòa nhập được vào đại gia đình
này.

Hằng ngày được Akisame châm cứu và nhờ khí công của Ma Kensei, cuối cùng Hướng
Thiên Tiếu cũng đã hồi phục.

Lúc này, Hướng Thiên Tiếu đang có mặt ở phòng chính, ngồi quỳ xuống đất. Quanh
hắn là các thành viên của Ryozanpaku, ngoại trừ Kousaka Shigure thì mọi người
đều ở đây cả.

“ Tiếu – san, bây giờ thì ngươi đã chính thức trở thành môn sinh của
Ryozanpaku. Từ giờ tất cả các vị sư phụ ở đây sẽ giám sát việc luyện tập của
ngươi. “ Sasaki Shio nói một cách nghiêm túc, giảng giải về quy tắc của võ
đường. Hướng Thiên Tiếu ở một bên cố gắng lắng nghe.

Bầu không khí trong phòng có vẻ ngột ngạt.

“ Ấy ấy ấy, làm gì mà nghiêm túc thế. “ Hayato trưởng lão cười một tiếng,
không biết lấy đâu ra một đống kẹo que, ngồi gặm lấy gặm để. Apachai cũng
thỉnh thoảng ăn một hai cái, vẻ mặt hạnh phúc khó có thể tưởng đây là người
được gọi là “ God of Death “ của thế giới quyền Thái.

“ Bây giờ thì bắt đầu làm nóng người nào. “ Nói xong, Hayato trưởng lão nhìn
về phía Akisame Koetsuji.

“ Ta giao Tiếu – san cho ngươi đấy, Akisame – kun. “

“ Ok ok... Đi thôi Tiếu – san. “

Akisame dẫn đầu đi trước, Thiên Tiếu nối gót theo sau.

Khoảng ba phút, hai người đi tới một sân rộng. Akisame không biết lúc nào lấy
ra một cái lốp xe, một sợi dây thừng, một cái roi da, cùng một sợi... xích
chó?

“ Tiếu – san, thể lực là nền tảng cơ bản để luyện võ, vì vậy nên kể từ hôm nay
ngày nào chúng ta cũng sẽ cùng nhau rèn luyện thể lực. “

“ Sư phụ, người cầm trong tay không phải là xích chó đấy chứ? “ Thiên Tiếu tò
mò hỏi.

“ À cái này hả? “ Akisame xoa đầu cười một cái...

Hướng Thiên Tiếu chỉ thấy một cơn gió thôi qua, cổ cứng ngắc, cái xích chó đã
buộc lên cổ mình từ bao giờ. Đầu còn lại của dây thừng thì buộc với cái lốp
xe.

Hướng Thiên Tiếu như hóa đá. Lúc này bên tai hắn truyền đến giọng của Akisame.

“ Nào bắt đầu đi. “

“ Bắt đầu cái gì? “ Hướng Thiên Tiếu giật mình.

“ Chạy Marathon vòng quay sân một giờ đồng hồ. Hây a. “ Akisame giống như thúc
ngựa, quẫy roi quật vào mông Hướng Thiên Tiếu.

“ A. “ Tiếu – chan của chúng ta lập tức bưng mông nhấc chân chạy. Cảm thấy
cuộc đời tương lai mịt mù, trong lòng gào thét :

“ Ai rước con hàng bụng đen này đi dùm với!!! “

“ Hà há nhanh lên nhanh nữa lên nào, khà khà khà... Hây a... Hây a. “ Akisame
có vẻ chơi nghiện rồi, cái roi không ngừng đánh vào mông Hướng Thiên Tiếu. Mỗi
lần đánh đều có thể để Hướng Thiên Tiếu cảm nhận được đau đớn, thế nhưng lại
không để lại vết thương gì trên người hắn.

“ Ông ơi, làm như vậy Tiếu – san có sao không? “ Miu lo lắng nhìn Hướng Thiên
Tiếu vừa chạy, vừa thở hồng hộc. Bởi vì Hướng Thiên Tiếu ngày đầu tiên tới thế
giới này thì bị Miu đâm trúng cho nên nàng đối với hắn khá là quan tâm.

“ Ha ha, không có gì, không có gì. Không thấy cảm tình của hai người tốt như
vậy sao. Trông Akisame – kun có vẻ cực kì hào hứng nha. “

“ Vậy sao? “ Miu dùng ánh mắt lo lắng nhìn về Hướng Thiên Tiếu, thấy hắn vẻ
mặt đỏ bừng, mới khoảng 15 phút qua đi mà đã mồ hôi nghễ nhại, gân xanh hiện
rõ trên mặt.

“ Ta đi nấu cơm. “ Miu không đành lòng nhìn tiếp, bỏ lại một câu rồi quay
người đi nấu cơm.

Gần một tiếng sau, Hướng Thiên Tiếu rốt cục chạy xong.

“ Ha... ha... ha... “ Hắn bây giờ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rã rời tay
chân, không còn chút sức lực. Hai bắp đùi của hắn như đang đeo tạ ngàn cân
vậy, đau nhức không tả nổi, nằm rạp xuống đất thở hồng hộc như con trâu đực.

“ Nghỉ ngơi năm phút, năm phút sau cùng ta học nhu đạo. “

Lúc này giọng nói của Akisame truyền đến, chẳng khác nào sấm sét đánh ngang
tai. Hướng Thiên Tiếu chỉ cảm thấy tử thần đang ngoắc ngoắc tay kêu gọi chính
mình.

Mí mắt đánh nhau, miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt là vẻ mặt âm hiểm, lúc nào
cũng cười híp mắt như một con cáo già của Akisame.

Ánh mắt của Hướng Thiên Tiếu, hắn chỉ muốn cự tuyệt cho xong. Trong lòng hắn
đang có một giọng nói không ngừng thúc dục :

“ Từ bỏ đi, ngươi đâu cần phải hành hạ mình như vậy. Cùng lắm là đi một thế
giới khác là xong. “

Cơn mệt mỏi đánh úp đến, giọng nói ấy càng vang lên trong tâm trí của hắn, thế
nhưng đồng thời Hướng Thiên Tiếu lại cảm thấy mình quá nhỏ yếu, khát vọng thực
lực ngày càng lớn hơn.

Cắn môi, mặc cho dòng máu chảy ra, dùng nó để duy trì sự thanh tỉnh của mình,
Thiên Tiếu lảo đảo đứng dậy.

Akisame chỉ đứng đó nhìn hắn, không hề lên tiếng. Hắn biết nếu Thiên Tiếu
không thể vượt qua rãnh mương này thì không ai có thể giúp hắn. Có chăng, chỉ
có thể dựa vào bản thân Hướng Thiên Tiếu.

Chỉ là đứng dậy, thế nhưng Hướng Thiên Tiếu dùng hết hẳn năm phút mới coi như
đứng vững, người lại vẫn lung la lung lay chực đổ.

Bấy giờ không chỉ Akisame, mà những vị võ sư khác đang âm thầm quan sát mới nở
nụ cười.

“ Rất tốt, xem ra ta không nhìn lầm người. “ Furinji Hayato vuốt râu cười.

Tại sao ông lại phải mời Thiên Tiếu ra nhập Ryozanpaku đây? Có phải là do võ
đường Ryozanpaku không đủ tiền bồi thường cho hắn hay không? Nói đùa, các vị
võ sư ở đây người nào không phải là con người tài ba, nhất là Furinji Hayato,
tiền đối với ông chỉ là một con số. Nếu như là người khác, ắt hẳn Furinji
Hayato đã bồi thường chút tiền sau đó đưa đi rồi, nào có được giữ lại giống
như với Hướng Thiên Tiếu vậy.

Kì thực, lí do mà Furinji Hayato thu nhận Hướng Thiên Tiếu đó là vì hắn có
khát vọng đối với thực lực. Tuy ông không hiểu tại sao Hướng Thiên Tiếu lại có
khát vọng mãnh liệt như vậy, nhưng thông qua đôi mắt ông có thể nhìn thấy tâm
hồn của hắn rất tinh khiết, không hề bị nhiễm bẩn. Vì điều gì mà một con người
thuần chân như vậy lại có khát vọng đối với sức mạnh mãnh liệt đến thế, đây
chính là điểm làm Furinji Hayato cảm thấy hứng thú và quyết định thu Hướng
Thiên Tiếu làm môn đồ của Ryozanpaku.

Chỉ cần là người yêu võ học và không phải kẻ ác, Furinji Hayato cũng không
ngại giúp hắn một phen.

“ Đến đây, đánh ta đi. “ Akisame lại lên tiếng. Thấy Hướng Thiên Tiếu có vẻ
khó hiểu và chưa rõ ràng cho lắm, liền tiếp tục giải thích :

“ Thực chiến là con đường tiến bộ nhanh nhất, chỉ có thực chiến ngươi mới có
thể tiến bộ nhanh chóng được. Chúng ta từ trong mắt ngươi thấy được khát vọng
thực lực. Dù không biết nguyên do nhưng nếu đã là người trong võ đường
Ryozanpaku thì tức là người nhà của chúng ta. Các vị sư phụ sẽ hết sức huấn
luyện ngươi. “

Giọng nói chân thành của Akisame đã đánh động trái tim của Hướng Thiên Tiếu.
Nếu nói trước kia hắn chỉ hòa nhập phần nào vào võ đường, thì hiện tại hắn đã
chính thức coi mình làm thành viên trong gia đình này.

“ Sư phụ, người... “

“ Được rồi, đừng nhiều lời, xem đánh. “ Thân hình Akisame chuyển động cực
nhanh, chỉ trong tích tắc đã đến trước mặt của Thiên Tiếu. Một tay nắm lấy cổ
áo của hắn, chân trái gạt một cái, vai hơi nâng lên, Thiên Tiếu đã bị Akisame
dễ như bỡn ném bay ra ngoài.

“ Rầm! “

“ Ai u. “ Hướng Thiên Tiếu cảm giác trong bụng “ bài sơn đảo hải “, cực kì khó
chịu.

“ Nào đứng lên. “ Akisame quát lớn.

Hướng Thiên Tiếu vừa đứng lên, Akisame liền áp sát.

“ Rầm! “ Một lần nữa hắn lại bay ra ngoài.

“ Rầm! Rầm! Rầm! “ Hết lần này đến lần khác, Hướng Thiên Tiếu bị ném bay ra
ngoài, điều này lại làm lòng háo thắng của hắn dâng lên, không ngừng suy nghĩ
đối sách.

“ Ồ! Không phải mình có Sharingan sao? Ngốc thật! “

Thiên Tiếu lần nữa đứng lên, Akisame lập tức áp sát, chuẩn bị lần nữa ném hắn
ra ngoài.

Đột nhiên, Hướng Thiên Tiếu lùi một cái, Akisame bắt hụt.

Vì Hướng Thiên Tiếu đeo kính áp tròng, cho nên bất cứ ai cũng không nhận ra
được con mắt của hắn đã biến hóa. Con ngươi bỗng chuyển thành màu đỏ, ở chính
của có một điểm đen, bên cạnh có hai câu ngọc không ngừng xoay chuyển.

“ Ồ! “ Akisame kinh ngạc ồ lên một cái. Sau đó dùng tốc độ nhanh hơn áp sát,
một lần nữa Hướng Thiên Tiếu lại bị ném ra ngoài.

Tuy lần nữa thất bại, nhưng Thiên Tiếu không hề ảo não. Bởi vì hắn phát hiện
biện pháp này quả nhiên hữu hiệu. Chỉ là thân thể không theo kịp động tác của
Akisame mà thôi.

“ Làm lại! “ Hướng Thiên Tiếu hưng phấn đứng dậy. Bình tĩnh theo dõi động tác
của Akisame.

Hắn không chủ động tấn công, bởi thể lực không đủ để hắn vừa tấn công, vừa
phòng thủ. Cho nên, Hướng Thiên Tiếu chỉ có thể vừa bị động phòng thủ, vừa
phục chế động tác của Akisame.

“ Rầm! Làm lại! “ “ Rầm! Làm lại! “ “ Rầm! Làm lại! “

Chẳng biết từ lúc nào Miu cũng đi ra xem, nhìn thấy thân ảnh kia quần áo xốc
xếch, tràn đầy bụi bậm, nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ hưng phấn không thể nào
tản đi của Hướng Thiên Tiếu thì có vẻ hơi xúc động, hơi hiếu kì, muốn hiểu hơn
về người thanh niên chạc tuổi mình này.

Mầm móng đã được gieo trồng, chỉ đợi lúc nào đó trưởng thành thành một gốc cổ
thụ mà thôi.

Bỗng nhiên, con mắt của Hướng Thiên Tiếu lóe lên tinh quang, Sharingan chuyển
động đến cực hạn, động tác của Akisame giống như một thước phim quay chậm
trong mắt hắn.

Lần lượt gục ngã khiến cho Hướng Thiên Tiếu có vẻ quen thuộc với đấu pháp của
Akisame.

Cúi đầu, chếch sang phải, né tránh đòn thế của Akisame. Chân phải làm trụ,
cánh tay như điện xẹt nắm lấy cổ áo, chân trái dồn sức.

“ Rầm! “

Tất cả mọi người kinh ngạc, bởi người bị ném ra lúc này lại là Akisame, điều
này mang lại rung động không nhỏ.

Dù là Akisame chỉ sử dụng 1% thực lực, thế nhưng Hướng Thiên Tiếu lại có thể
ném hắn ra thì quả là một kì tích.

Thử hỏi có một người vừa bệnh khỏi liền có thể ném một vị võ sư ra xa một mét
được không? Đấy là còn chưa kể về chênh lệch tuổi tác.

Bản thân Akisame cũng bị Hướng Thiên Tiếu làm cho giật nảy cả mình.

“ Tiếu – san, ngươi... “

“ Ầm! “ Lúc này chính chủ của chúng ta đã không thể gượng được nữa, duy trì
Sharingan đã tốn hao quá nhiều tinh lực, chưa kể đến còn phải chèo chống thân
thể mệt mỏi này. Cuối cùng hắn mất đi ý thức, hai mắt tối sầm, đổ ngược về
phía sau.

“ Tiếu – san! “ Mọi người lo lắng vây Hướng Thiên Tiếu lại.

Akisame vội vàng nhìn một cái, sau đó lại dở khóc dở cười :

“ Thằng nhóc này, đúng là... “

Tiếu – chan của chúng ta bây giờ đang ngủ, tiếng ngáy ngủ vang lên từ miệng
hắn, dáng ngủ an tường như một đứa bé vậy.

Mọi người nhìn vậy cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Thế là đều quay ra trêu
Akisame.

“ Akisame – kun, ngươi bị Tiếu – san đánh bại nha. “

“ Mú hà hà, lão bụng đen, bị một đứa nhóc còn chưa đến nửa tuổi mình đánh bại
có cảm giác như thế nào hả? “ Nói thế này thì ở đây chỉ có Sasaki Shio mà
thôi.

“ Lão tửu quỷ, ngươi muốn chết phải không? “

“ Sợ ngươi à, thích đánh nhau không? “

“ Ha ha ha... “

Ngày học võ đầu tiên của Tiếu – chan kết thúc bằng bầu không khí tràn ngập
tiếng cười.


Tối Cường Tiêu Dao Thần - Chương #4