Người đăng: tieuchan
Ngay khi Hướng Thiên Tiếu muốn kết liễu Asamiya Ryuto thì Miu đột nhiên ngăn
hắn lại.
“ Tiếu – kun, như vậy là đủ rồi, ta không muốn đôi tay của ngươi phải dính máu
tươi. “ Nàng từ sau lưng ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói.
Hướng Thiên Tiếu cảm nhận cơ thể ấm áp của thiếu nữ dán chặt trên lưng mình có
vẻ hơi run run, liền hiểu được cô nàng này lại nhân hậu quá độ, chuẩn bị muốn
buông tha cho Asamiya Ryuto.
Tuy Hướng Thiên Tiếu thích nàng, nhưng cái tính cách “ thánh mẫu “ này của Miu
nhất định phải sửa đổi. Hai mắt không rời, nhìn chằm chằm Asamiya Ryuto để
phòng ngừa hắn đánh lén, Hướng Thiên Tiếu nghiêm túc nói với Furinji Miu :
“ Miu, ngươi phải hiểu, chúng ta là người luyện võ, đối với kẻ địch xuống tay
phải dứt khoát, không được chần chờ nếu không sẽ để lại hậu họa khôn lường...
Còn nữa, ngươi không nghĩ tới hắn đã làm gì với mình hả Miu, nếu ta đến muộn
thêm chút nữa thì sẽ ra sao cơ chứ? Đối với loại người không bằng cầm thú này
ngươi vẫn còn định buông tha cho hắn à? Võ công của hắn rõ ràng mạnh hơn
ngươi, nếu như lần sau ta không có ở đây thì ngươi phải làm gì? Làm gì hả
Miu?!!! “
Nói đến lời cuối cùng, Hướng Thiên Tiếu hầu như đã gào thét nói ra. Hắn muốn
Miu hiểu được nặng và nhẹ, lúc nào nên buông tha, lúc nào nên diệt cỏ tận gốc.
Hắn không thể lúc nào cũng ở cạnh nàng, nên cần phải để cho Miu biết tự bảo vệ
mình. Cô bé này quá lương thiện, đó là một đức tính tốt. Nhưng đối tốt với kẻ
địch chính là tự đối xử tàn nhẫn với mình.
Không biết từ lúc nào, nước mắt của Miu đã rơi như mưa, ướt đẫm cả lưng của
Hướng Thiên Tiếu.
Nhẹ nhàng nức nở, giật giật góc áo của hắn :
“ Tiếu – kun, lần này coi như để ta tùy hứng một lần đi. “
Lý trí mách bảo điều Hướng Thiên Tiếu nói là đúng. Nhưng Miu khó lòng nhẫn tâm
nhìn Asamiya Ryuto chết. Không phải nàng có tình cảm với hắn, ngược lại qua
lần này có thể nói Miu đã gần như đến mức căm hận hắn, nhưng sự lương thiện
vẫn không cho phép nàng trơ mắt ra nhìn cậu bé từng giúp mình ngày nào phải
chết thảm ( thật ra là Kenichi giúp ).
Hướng Thiên Tiếu phiền muộn, thở dài một hơi :
“ Haizz!!! “
Hắn biết rõ không thể một sớm một chiều thay đổi suy nghĩ của Miu được, nhưng
dù thế hắn cũng cảm thấy rất bực mình.
“ Nhớ đấy Miu! Đây là lần cuối cùng! “
Hướng Thiên Tiếu lạnh lùng nói. Tuy là hắn rốt cục mềm lòng, đồng ý yêu cầu
của Miu. Thế nhưng đồng thời thì Hướng Thiên Tiếu cũng có quy tắc của bản
thân, lần này phá lệ vì nàng nên không ít thì nhiều hắn cũng có chút bất mãn.
Nói hắn bụng dạ hẹp hòi đi... Hẹp hòi cmm ấy, thử hỏi crush của ngươi đã suýt
bị " thịt " xong vẫn còn dám xin cho thằng dâm tặc thì bố tổ sư thằng nào
không tức được cơ chứ.
Nghe giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm của hắn, đột nhiên thân thể Miu
run lên bần bật. Nước mắt lại chuẩn bị tràn mi, nàng có chút hối hận vì xin
tha cho Asamiya Ryuto rồi.
Rõ ràng Tiếu – kun vì nàng mà tức giận, vì nàng mà chiến đấu, nhưng đến cuối
cùng chính bản thân cô ta lại xin tha cho đối thủ...
Asamiya Ryuto nghe đối thoại của hai người thì ánh mắt mắt lóe lên một tia vui
mừng và tàn độc. Hắn biết mình không phải đối thủ của Hướng Thiên Tiếu, một
khi để lộ ra sự thù hận thì chưa biết chừng đối phương sẽ mặc kệ yêu cầu của
Miu mà giết mình thật, đến lúc đó thì biết tìm ai mà khóc. Cổ nhân có câu :
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Rốt cục sẽ có một ngày hắn Asamiya Ryuto
sẽ để cho “ đôi cẩu nam nữ “ đứng trước mặt hắn phải hối hận.
Thật tình không biết, mọi biểu lộ của hắn đều đang rơi vào mắt của Hướng Thiên
Tiếu, kể cả một tí ti căm hận kia.
Hắn đang quay lưng về phía Miu nên nàng khó có thể nhìn thấy trên mặt hắn nổi
lên một nụ cười lạnh lùng.
Đôi Sharingan nhìn chằm chằm Asamiya Ryuto, ba câu ngọc xoay tròn với tốc độ
chóng mặt. Ánh mắt của Asamiya Ryuto thì trống rỗng vô thần, giống như bị ai
đó thôi miên vậy.
Bỗng nhiên, Hướng Thiên Tiếu kêu lên một tiếng đau đớn, bụm lấy hai mắt của
mình, khuỵu gối xuống, thở hồng hộc. Hai mắt của hắn cũng biến thành bình
thường. Vuốt vuốt mắt, liền cảm thấy rơm rớm máu. Đây chính là hậu quả của
việc chưa thuần thục sử dụng Sharingan quá độ.
Tuy nhờ có hệ thống, Hướng Thiên Tiếu sử dụng Sharingan không mất Chakra,
nhưng thay vào đó sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực của Hướng Thiên Tiếu, thậm
chí cả nhãn lực của hắn. Vì vậy nếu không sử dụng một cách đúng đắn, rất có
thể dù cho cặp mắt của Hướng Thiên Tiếu chưa tiến hóa đến Mangekyou thì mắt
hắn cũng đã mù rồi.
“ Tiếu – kun, ngươi không sao chứ? “ Miu ở ngay phía sau hắn, thấy Hướng Thiên
Tiếu đột nhiên kêu đau thì vội vàng quan tâm.
Hướng Thiên Tiếu vội vàng quay mặt đi, mặc kệ sự kinh ngạc của Miu, đẩy ra
nàng. Một lúc sau, đợi ánh mắt dịu lại mới nói với Miu :
“ Về nhà thôi, Miu! “
Dứt lời, hắn không quay đầu mà đi ra từ cửa chính. Miu thất thần nhìn bóng
lưng của hắn vài giây, rồi sau đó sửa sang lại quần áo xong cũng rời khỏi nơi
này.
Bởi vì Asamiya Ryuto tiện cho hành động đêm nay nên đã thuê một phòng khách
sạn mà không phải ở địa bàn của hắn, không có người nào canh cổng, cho nên hai
người rất nhanh liền ra khỏi khách sạn dưới sự ngạc nhiên của tiếp tân. Bọn họ
nhớ Hướng Thiên Tiếu đâu có thuê phòng ở đây, tại sao bây giờ lại đi xuống từ
trên tầng.
Hướng Thiên Tiếu vừa mới ra khỏi khách sạn, âm thanh của hệ thống liền vang
lên trong đầu hắn, khiến tâm tình của hắn tốt hơn một ít.
“ Đinh! Đánh bại Asamiya Ryuto! Đánh giá E+. Khen thưởng : 2000 tích điểm. “
“ Đinh! Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến 2 : Đánh bại Ragnarok. Khen
thưởng 5000 tích điểm. “
Lúc trước đánh bại sáu người trong “ Eight Fists “, trong đó Chiaki Yuma và
Kugenin Hibiki cấp E-; Natsu Tanimoto, Loki và Kamane Kugatachi cấp E; còn “
Berserker “ Shogo Kitsukawa thực lực mạnh nhất, theo hệ thống ở thì hắn mở ra
“ Berserker Mode “ thực lực đạt đến E+. Tổng cộng mang đến cho Hướng Thiên
Tiếu thêm 6000 tích điểm nữa.
Như vậy, tổng cộng hiện tại Hướng Thiên Tiếu có 13000 tích điểm.
Vừa nãy trước khi ra khỏi phòng, Hướng Thiên Tiếu đã dùng Sharingan để điều
khiển Asamiya Ryuto tự phế võ công và tạo một chỉ lệnh khiến hắn tiềm thức ép
mình quên sạch những kĩ ức về Hướng Thiên Tiếu và Miu sau khi họ rời khỏi.
Trước đó Asamiya Ryuto dù trọng thương nhưng vẫn chưa từ bỏ chiến đấu và đồng
thời vẫn còn sức tái chiến nên hệ thống chưa xét là Hướng Thiên Tiếu đánh bại
hắn. Mà đợi mãi tới khi Asamiya Ryuto tự phế võ công, không còn ý chí chiến
đấu nữa thì hệ thống mới nêu lên nhiệm vụ hoàn thành.
Mặc dù Miu đã nói tha cho hắn, nhưng đã chứng kiến được sự tàn độc trong mắt
của Asamiya Ryuto thì Hướng Thiên Tiếu sao có thể làm ngơ.
Muốn hắn không chết cũng được... Chứ còn tha bổng? Buồn cười hết sức!
Trên đường về...
Hai người đi trên đường, không sánh vai đi, mà một trước một sau, đều im lặng
không nói một lời.
Chỉ 15 phút sau, cả hai đã về tới võ đường Ryozanpaku. Trưởng lão Hayato và
mấy vị võ sư từ lâu đã đứng chờ ở cổng.
“ Hai đứa về rồi đấy à? “ Akisame Koetsuji vuốt cằm hỏi.
Hướng Thiên Tiếu nghe vậy liền ngước đầu lên, cố gắng mỉm cười gật đầu với họ
một cái, sau đó lại mặt hằm hằm đi vào trong nhà. Mà Miu thì chỉ biết đứng đó,
nơm nớp lo sợ. Điều này khiến cho cả đám võ sư trố mắt nhìn nhau, không hiểu
đầu đuôi cơ sự ra sao.