Người đăng: tieuchan
Từ thân thể của Hướng Thiên Tiếu tỏa ra một luồng khí mãnh liệt, hình thành
một vòng tròn với bán kính bằng với cánh tay của hắn, giống như lồng bảo vệ,
phảng phất như Hakkesho Kaiten vậy.
Trong vòng tròn này, Hướng Thiên Tiếu là bất khả xâm phạm.
Nếu như thân thể không được cường hóa thêm một lần nữa, chắc chắn Hướng Thiên
Tiếu sẽ không thể nào bình tĩnh mà dùng Seikuken được. Thế nhưng với sức mạnh
gấp 10 lần người thường, tốc độ gấp 10 lần người thường, phản xạ thần kinh gấp
10 lần bình thường, tất nhiên hắn có thể thi triển Seikuken một cách hoàn mỹ,
phòng thủ cả bốn phía.
Chỉ thấy hai tay của hắn như hóa thành từng đạo ảo ảnh. Đầu tiên là gạt bay
cùi chỏ của Natsu Tanimoto, sau đó quyền hóa thành chưởng, gạt đi côn gỗ của
Kaname Kugatachi, sau đó hai tay phân biệt đánh về phía mặt của Loki và
Hibiki. Nếu hai người này không thu tay lại, dù có đánh đến Thiên Tiếu thì
cũng sẽ bị đo ván.
Nhìn thấy nắm tay to của Hướng Thiên Tiếu đánh tới trước mặt, bất đắc dĩ hai
người đành phải lùi lại.
Tuy đã hóa giải thế công của bốn người, thế nhưng Hướng Thiên Tiếu vẫn chưa
dừng lại, hắn chuẩn bị phản kích.
“ Buông tay này! “
Chỉ thấy người hắn như một con rắn, cong eo về phía sau 90 độ. Hai khớp nắm
tay dùng tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào huyệt thái dương của Chiaki Yuma.
Bởi vì không có điểm tựa, nên đòn đánh của Hướng Thiên Tiếu dù mạnh, vẫn chỉ
có thể làm cho Chiaki choáng váng. Tuy là như vậy, thế nhưng điều đó đã quá đủ
để hắn buông tay.
Hướng Thiên Tiếu thắng thế không tha người, vừa quay lưng là một cái xuống
gối, đánh thẳng vào dưới sống mũi của Chiaki Yuma, khiến hắn máu mũi đầm đìa,
cơn đau truyền từ huyệt Nhân Trung lên trực tiếp làm hắn hôn mê bất tỉnh.
Thấy Hướng Thiên Tiếu còn chuẩn bị có hành động kế tiếp, rốt cục Kamane
Kugatachi cũng hồi phục tinh thần sau nỗi khiếp sợ, hét lớn một tiếng :
“ Chờ một chút!!! “
Nghe tiếng của nàng, Hướng Thiên Tiếu hơi sững sờ, đang đánh nhau mà lại bảo
ngừng lại, không biết lại muốn dở trò gì đây.
“ Sao, cô muốn gì? “
“ Hướng Thiên Tiếu, ngươi rốt cục muốn cái gì? “
Hướng Thiên Tiếu ngây người, hắn bị câu hỏi buồn cười này làm cho không biết
nói như thế nào nữa.
“ Ta muốn cái gì? Cái này phải hỏi các ngươi chứ? Năm lần bảy lượt đến gây
phiền phức cho ta, ta chưa xông đến căn cứ của các ngươi là may đấy, lại còn
dám hỏi ta muốn gì à? Kamane Kugatachi, ngươi không thấy câu hỏi của mình buồn
cười quá hay sao? “
Mấy người trầm mặc, lời mà Hướng Thiên Tiếu nói đúng là sự thật. Chính bọn họ
đến tìm người ta đánh lộn trước, bây giờ lại hỏi như vậy, ngay cả bản thân
Kamane Kugatachi cũng phải đỏ mặt vì câu hỏi ngớ ngẩn của mình.
“ Đi ra đường làm lưu manh cũng không phải dễ dàng như thế, phải trả giá bằng
máu đấy. Đã dám làm lưu manh, thì phải biết có ngày mình sẽ phải nằm xuống.
Đừng nhiều lời, có gì muốn nói thì đánh đã rồi tính. “
Lời của hắn để cho mấy người Natsu Tanimoto trở nên căng thẳng, súc thế phòng
bị nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác, cứ như thể Hướng Thiên Tiếu có thể bất cứ
lúc nào ra chiêu vậy.
“ Vậy ngươi không lo lắng cho Miu Furinji sao? “ Kaname thấy hắn vẫn chưa hành
động, vội vàng nói. Nàng sợ nếu không nói ra, một lát nữa những người ở đây
ngoại trừ Hướng Thiên Tiếu, không ai có thể nói một câu nào nữa.
Kaname Kugatachi đã nhìn thấu thực lực của hai bên rồi, quá chênh lệch. Nàng
là một cô gái mạnh mẽ, hơn hẳn rất nhiều cánh mày râu, nàng có kiên trì của
mình đối với võ đạo, nếu không thì cũng không thành lập Katsujinken làm gì.
Thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng không có được sự thức thời khi
cần thiết. Nếu như nhận ra sự chênh lệch quá lớn về thực lực của hai bên mà
vẫn còn dám ra tay thì đây không phải là dũng cảm tìm kiếm con đường võ đạo
của mình nữa, mà là ngu xuẩn.
Vừa dứt lời, Kaname Kugatachi chỉ thấy một cơn gió truyền đến, cổ họng đột
nhiên thít chặt, giống như bị kìm sắt kẹp lại vậy.
“ Ngươi nói cái gì? Miu làm sao? “
Lúc này dường như Hướng Thiên Tiếu đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Hắn
giống như một con sư tử vừa mới bừng dậy một cách tức giận vì bị đánh thức.
Mà Kaname Kugatachi đã không nói ra lời nữa rồi. Ánh mắt nàng tràn ngập sự sợ
hãi nhìn vào cặp mắt của hắn.
“ Đây còn là ánh mắt của con người sao? ''
Không biết từ lúc nào, kính áp tròng của Hướng Thiên Tiếu đã rơi xuống đất, lộ
ra Sharingan ở phía trong. Cặp mặt màu đỏ thâm thúy mà sâu hoắm. Ba cái câu
ngọc nhanh chóng xoay tròn, phảng phất một cái hố đen đang hút lấy linh hồn
của con người ta. Gân xanh nổi lên mặt khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi
có vẻ dữ tợn, kết hợp với Sharingan thì ở trong mắt Kaname quả thực là đáng
sợ.
“ Ô a... Ô a... “
Hai mắt của Kaname bắt đầu trợn trắng vì thiếu oxi, hai bàn tay nhỏ không
ngừng đánh vào trên cánh tay cứng như sắt thép của Thiên Tiếu, miệng nhỏ hé
ra, cặp mắt bắt đầu nổi hơi nước.
Hướng Thiên Tiếu bây giờ cũng bình tĩnh được chút, nhìn thấy biểu hiện của
nàng lập tức hiểu rằng Kamane bị mình bóp cổ như vậy sao có thể nói được lời
nào. Hắn thở hồng hộc, buông tay ra.
Kamane Kugatachi vừa được thả ra thì liền xụi lơ xuống đất, tham lam hô hấp
lấy không khí.
“ Nói mau! các người đã làm gì Miu rồi! “ Nắm tay của hắn phát ra tiếng '' rắc
rắc '', sự kìm nén có thể sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Hai mắt hắn bây giờ đã trở lại màu đen bình thường, khiến cho Kamane nghi ngờ
khi nãy có phải là do bị thiếu oxi mà mình bị ảo giác không. Thế nhưng bây giờ
không có thời gian để nàng suy nghĩ nhiều.
“ Có lẽ lúc này Odin đã ở chỗ Miu Furinji rồi, nếu ngươi không đi ngay chắc
chắn sẽ không kịp nữa đâu. “
“ Cái gì?!!! Asamiya Ryuto thằng khốn đấy đang ở cạnh Miu sao? “
Trong nháy mắt, Hướng Thiên Tiếu liền lo lắng.
Nếu xem qua nguyên tác, có thể thấy được Asamiya Ryuto đối với Miu có tình
cảm. Bây giờ hắn lại không có tọa độ của Miu, dù có sử dụng Kamui cũng không
thể nào trực tiếp đến đó được, như vậy Miu rất nguy hiểm.
Nhưng lúc lo lắng nhất, cũng là lúc cần có sự bình tĩnh nhất. Hướng Thiên Tiếu
rất nhanh liền điều chỉnh tâm thái của mình, chỉ có sự lo lắng là vẫn không hề
giảm bớt, trái lại qua thời gian còn tăng lên.
Cả nơi gầm cầu đột nhiên im ắng đến lạ. Từ Kaname, Hibiki, cho đến hai thằng
thần kinh không ổn định như Natsu Tanimoto và Loki cũng không dám thở mạnh,
đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hướng Thiên Tiếu. Họ đang cầu nguyện tên sát
tinh này đừng nổi điên lên, không ai muốn giống như Shogo Kitsukawa hay Chiaki
Yuma cả. Không, nếu như chọc giận hắn lúc này thì có lẽ còn thảm hơn.
Nếu như chọc đến thằng này thì không sao. Nhưng mà đã chạm đến người thân, bạn
bè của nó thì lại là một nhẽ khác. Mà đằng này Miu còn là một cô gái mà hắn
thích nữa mới chết chứ.
Kamane Kugatachi ở phía đối diện với hắn, chịu áp lực kinh khủng nhất. Tuy
nàng chưa từng giết người, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được cái thứ gọi là
“ sát khí '' đang tỏa ra từ người của Hướng Thiên Tiếu. Kamane cảm giác lúc
này giống như mình đang trong hầm băng vậy, không rét mà run, không tài nào cử
động cho nổi.
Một phút đồng hồ qua đi, bốn người đã đổ không biết bao nhiêu là mồ hôi, nhưng
đều nhất trí không dám hé răng.
Đột nhiên, Hướng Thiên Tiếu bị một vòng xoáy hút vào, biến mất trước mặt họ,
chỉ để lại một câu nói :
“ Từ ngày hôm nay... Ragnarok... đã bị xóa sổ! “
Bốn người kia vẫn nhìn chằm chằm chỗ đứng ban đầu của Hướng Thiên Tiếu thật
lâu, giống như cũng bị cái vòng xoáy kia hút mất linh hồn vậy.
Một lúc sau, “ Siegfried “ Kugenin Hibiki mới bừng tỉnh, nói với giọng điệu
run rẩy :
'' Hắn còn là con người nữa sao? “
'' Không, hắn không phải là con người. '' Kamane Kugatachi nói. Ánh mắt của
nàng cực kì hoảng sợ. Nhìn thấy cái vòng xoáy vừa rồi nàng lại liên tưởng tới
ánh mắt kia, sự thật như một hồi chuông cảnh tỉnh để nàng hiểu được vừa rồi
không phải một giấc mơ.
“ Ánh mắt kia... ''