Bí Mật Kinh Thiên Của Cha Con Tần Quân


Người đăng: lehoanglinh

Trong khi các thần tướng, thần ma lục tục ra về nghiên cứu mấy món " pháp bảo"
đến từ Địa Cầu thì cách đó không xa Dương Tiễn chiến thần đang rầu rỉ vì chợt
nhớ ra không có TV, đầu đĩa thì cái CD này trở nên vô dụng a. "có lẽ lát nữa
ta nên ghé chỗ Lý Nguyên Bá xem có thì mượn dùng vậy". hắn tự nói.

Đang tính về nhà tắm rửa, tỉa tuốt để tối nay đi Di Hồng Viện tẩm quất thì hắn
chợt nhớ ra một chuyện. "Tên Tiếu đạo diễn kia dám hạ thấp uy danh của bệ hạ
cùng Nữ Oa, Hằng Nga bọn người, dù chỉ là kịch bản phim nhưng điều đó cũng đủ
để hắn ăn đủ quả đắng a". Nghĩ tới đây hắn lại cảm thấy vui vẻ hơn, nỗi đau
mất đi 250 vò Thiên Đế tửu có lẽ đã được bù đắp phần nào. Hắn không chờ được
nữa mà lao ngay về nơi Tần Quân đang nghỉ ngơi.

.....

Nơi đây tiên khí lượn lờ, vân vụ phiêu đãng. Từng toà kiến trúc cung điện làm
từ tiên thạch lộng lẫy, nguy nga san sát nhau không thấy điểm cuối. Ở chính
giữa có một toà cung điện to lớn nhất chính là tẩm cung nơi Tần Quân thường
nghỉ ngơi, tu luyện.

Trong phòng Tần Quân lúc này còn có hai người khác nữa, còn là hai người con
gái rất trẻ trung xinh đẹp.

Chỉ nghe một người con gái có vẻ lớn tuổi hơn nói:" Phụ hoàng! chúng ta làm
việc này liệu mẫu hậu có biết không? con sợ lắm".

"Không cần lo lắng, ta không nói, hai ngươi không nói, trời biết đất biết chứ
còn ai biết được nữa". Đây là giọng của Tần Quân.

Người con gái còn lại cũng lên tiếng:" Nhược Tâm tỷ lo gì chứ, chúng ta làm bí
mật như vậy, đây lại là tẩm cung của phụ hoàng thì ai dám vào đây mà bắt gặp
được ah".

Thì ra đây là Tần Quân đang ở cùng 2 đứa con gái Nhược Tâm và Tuyết Nhi. Không
biết đang làm gì mà len lén lút lút ở đây. Có vẻ như rất sợ người thứ 4 biết
được.

" Biết là vậy nhưng ta vẫn có linh cảm chuyện này sẽ không giấu được bao lâu.
Nếu để mọi người biết được, đặc biệt là mẫu hậu bon người thì...". Nói tới đây
nàng đã không muốn nghĩ tiếp.

"Trời sập đã có ta lo, ta là Thiên Đế, ai dám ý kiến với ta. Thôi không nói
lời thừa nữa, chúng ta bắt đầu thôi". Tần Quân bá đạo tuyên bố.

Tuyết Nhi cũng tán thành:" Đúng vậy, nhanh đi, ta sắp hết kiên nhẫn rồi. Tỷ là
lần đầu tiên nên hồi hộp là phải. Giống ta lần trước cũng vậy, nhưng sau lần
đó ta chỉ muốn ngày nào cũng được như vậy mà thôi".

Sau cùng, dưới sự động viên của Tuyết Nhi, đồng thời sự bá đạo của Tần Quân
nàng cũng đồng ý tham gia. Dù sao ban đầu cũng là nàng tự nguyện.

" Hai ngươi lên giường trươc đi, để ta đi tìm một miếng vải trắng". Âm thanh
Tần Quân vang lên. Sau đó hai tỷ muội lần lượt leo lên cái giường rất lớn được
trạm trổ rất đep của Tần Quân. Tuy còn hơi khẩn trương nhưng vì đạt được mục
đích hai nàng vẫn quyết tâm thực hiện việc lần này.

Tuyết Nhi có vẻ không phải lân đầu tiên làm việc này nên thoải mái hơn nhiều,
nàng thậm chí còn giảng tố toàn bộ quá trình cùng Tần Quân những lần trước.
Khuôn mặt nàng hưng phấn đỏ bừng kể ra một cách rất kích động." Lần đầu tiên
sẽ rất đau đấy, nhưng sau đó sẽ cảm thấy rất thoải mái, sung sướng. Tỷ làm một
lần chắc chắn sẽ muốn lần hai, lần ba". Tuyết Nhi nói với giọng hứng khởi.

Lúc này Tần Quân bước ra cùng miếng vải trắng trên tay. Hắn trực tiếp bước lên
giường rồi trấn an hai nàng:" Không sao đâu, ta sẽ nhẹ nhàng mà".

Ở phía ngoài cửa phòng lúc này Dương Tiễn chính đang khiếp sợ không thôi. Hắn
lấy tay bịt miệng lại không để bản thân phát ra tiếng động. Hắn sợ vì mình
chính là kẻ thứ 4 biết chuyện này. nếu bệ hạ phát hiện hắn không biết mình sẽ
bị đối xử ra sao nữa. Hắn muốn lập tức rời đi nơi này, nhưng đôi chân run rẩy
không nhúc nhích được, một phần vì hắn cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của
bệ hạ xem có học hỏi được gì không. Hắn im lặng tiếp tục lắng nghe động tĩnh
bên trong.

Chỉ nghe giọng nói của Tần Quân vang lên:" Ta cho nó vào đây, thả lỏng thân
thể không cần cứng ngắc như vậy. Đúng vậy, hãy xem Tuyết Nhi làm mà học hỏi".

"Phụ hoàng nhẹ nhàng thôi, đây là ta lần đầu... A Á Á Á..." Chưa kịp nói xong
nàng đã la lên vì đau đớn, đôi mày nhíu lại thật sâu.

" Quả nhiên là con gái Thiên Đế ta, cơ thể không giống phàm nhân, một lần lại
nhiều máu như vậy... a.. hự.. hộc hộc". Tần Quân vừa nói vừa thở ra một cách
nặng nhọc.

Tuyết Nhi lên tiếng kháng nghị:"Phụ hoàng hãy giữ sức, ta còn chưa tới nữa
mà".

"Yên tâm, hôm nay hai người đều sẽ thoả mãn rời đi nơi này". Tần Quân tự tin
khẳng định.

Bên ngoài Dương Tiễn vừa sợ vừa hưng phấn, hắn có thể là thần ma duy nhất được
chứng kiến việc này ah. Một cảm giác tự hào lan toả trong người hắn. tên này
cũng biến thái lắm không như vẻ quân tử giả tạo bên ngoài.

Tần Quân thật ra đã phát hiện Dương Tiễn từ lâu, nhưng hắn cũng mặc kệ. Lát
nữa xong việc hắn lại ra xử lý tên đó. Hắn có rẩt nhiều phương pháp khiến
Dương Tiễn ngoan ngoãn.

Được một lúc, chỉ nghe tiếng Nhược Tâm vọng ra:" Quả nhiên sau cơn đau sẽ là
sự khoái lạc, ta cảm thấy thân thể như không còn là của mình nữa, cảm giác bay
bổng này quá kỳ diệu...a...a".

" nhanh lên đến lượt ta nữa chứ". Tuyết Nhi có vẻ đã đợi hết kiên nhẫn rồi.

....

Qua khoảng 8 canh giờ cửa phòng mở ra. Dương Tiễn nhìn vào trong thì thấy Tần
Quân đang cầm một miếng vải màu trắng có thấm máu đỏ ở trên. Tần Quân vừa cầm
khăn trắng lau máu ở khoé miệng, vừa nói:" Nhược Tâm ngươi hãy điều tức một
chút, cơ thể ngươi mới thừa nhận huyết mạch chưa thể thích ứng được ngay đâu".

"Phụ hoàng người đã bị thương rồi, là lỗi của ta. Ta không nên vòi vĩnh phụ
hoang nâng cao huyết mạch, chỉ vì ganh tỵ tu vi cao thâm của Lăng Mệnh, Thiên
Võ mà ta đã khiến người phải bỏ ra đại giới rồi. Nếu để mẫu hậu biết chắc sẽ
trách phạt ta nặng lắm đây".

" Không có việc gì, chỉ là vết thương nhẹ, chưa đáng kể, xuất ra nhiều tinh
huyết truyền cho 2 ngươi như vậy thành quả đạt được cũng là đáng giá, huyêt
mạch thiên phú của hai ngươi càng thêm tinh thuần. Lần tơi ta sẽ lại truyền
tinh huyết cho Nhược Tâm, Tuyết Nhi đã được ta truyền 3 lần đã là cực hạn cơ
thể rồi".

Thì ra Nhược Tâm cùng Tuyết Nhi vì muốn tu vi đuổi kịp hai đệ đệ nên đã cầu
khẩn Tần Quân vì bon họ nâng cao huyết mạch thiên phú. Nói về thiên phú thì
huyết mach Thiên Đế tuyệt đối không yếu đi nơi nào, Tần Quân rất vui vẻ thoả
mãn yêu cầu này của hai nàng. Chỉ là lần nào hắn cũng bỏ ra một lượng tinh
huyết lớn của bản thân truyền vào kinh mạch hai nàng, dẫn đến tổn thất tinh
huyết một lượng không nhỏ.

Dù vậy vì chiều con nên hắn cũng vui vẻ mà làm, dù sao hắn điều tức vài trăm
năm là có thể hoàn toàn khôi phục. Vài trăm năm với tu vi Bất Hủ thần niệm của
hắn hiện nay không tính toán là gì.

"Con cảm ơn phụ hoàng, phụ hoàng là tốt nhất.. hì hì". Tuyết Nhi không tim
không phổi hoan hô. Cô nàng này cứ như đứa trẻ mãi không lớn vậy.

Tần Quân bất đắc dĩ lắc đầu cười rồi nói:" Được rồi, Nhược Tâm lần đầu được ta
truyền tinh huyết đã qua giai đoạn đau đớn nhất, còn hai lần tiếp theo sẽ
không còn đau nữa, mà lại quá trình cũng được rút ngắn thời gian hơn. Đợi vài
hôm nữa ngươi lại đến đây, phụ hoàng sẽ khiến ngươi đạt huyết mạch tới mức độ
tinh thuần nhất... còn nữa, không nên nói chuyện này với ai. Đặc biệt là mẫu
hậu các ngươi, ta sợ các nàng vì lo lắng cho ta mà trách phạt các ngươi đây!".

"Bọn con sẽ không nói với ai đâu. Con nghe nói còn 3 tháng nữa ở Cổ Thánh Đế
Đạo có đại hội võ thuật quy mô rất lớn tổ chức, đến khi đó lại cho mọi người
một cái kinh hỉ". Nhược Tâm rất hưng phấn nói, nàng đã muốn ra ngoài xông xáo
một phen từ lâu, nhưng vì phụ hoàng gần đây liên tục tranh đấu với các thế
lực, đến bây giờ khi đã thống nhất Hồng Mông nàng mới có cơ hội được đi lịch
lãm đây.


Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng Parody - Chương #4