Nỗi Đau Của Nhị Lang Thần


Người đăng: lehoanglinh

Hồng Mông, Thiên Đế hoàng cung. Những giọt sương sớm vương trên lá, báo hiệu
một ngày mới đã bắt đầu. Dương Tiễn chiến thần đang đi dạo thì nghe ở phía xa
có âm thanh lạ bèn lại gần xem xét. "kẻ nào chán sống lại ầm ĩ ở hoàng cung"
Dương Tiễn tự hỏi.".

Đến gần một cái hậu hoa viên, Dương Tiễn dùng chí tôn pháp nhãn nhìn về phía
sâu bên trong một vườn hoa rộng lớn vô biên được bao phủ bởi rất nhiều đại thụ
cao chọc trời. Ở đó đang đứng 2 người mà Dương Tiễn đều nhận biết, chính là
Tôn Ngộ Không cùng Thiên Nữ Tần Ngọc Liên - con gái út xuất sinh 14 năm trước
của Thiên Đế bệ hạ và Đắc Kỷ Thiên Mẫu, cũng chính là em gái ruột của Thien Tử
Thiên Vận đã mất tích chưa trở về. Dương Tiễn im lặng quan sát tình hình,

Chỉ nghe giọng nói sợ hãi của Tần Ngọc Liên:" ngươi đừng qua đây, ngưới thật
to gan dám xâm nhập vào cấm cung, ta sẽ nói chuyện này với phụ hoàng, mẫu
hậu".

Tiếp đó là giọng nói quen thuộc của Đại thánh:" Phụ hoàng ngươi giờ chắc đang
ở trên bụng của Hằng Nga tiên tử rồi, không rảnh để ý ngươi đâu. Còn mẫu hậu
ngươi chắc đang ngồi khóc thầm trong tẩm cung, nào để ý tới đứa con gái như
ngươi, haha hôm nay để ta nếm thử mùi vị ngọc thể trắng trẻo này, xem có bằng
ả kỹ nữ Mĩ Hầu nương ta chơi ở Di Hông Viện không".

Tần Ngọc Liên hoảng sợ la to:" Tên dâm tặc này, ngươi không sợ phụ hoàng ta
giết ngươi sao?"...

Ở phía xa, chứng kiến cảnh này Dương Tiễn giật mình không thôi, không ngờ Tôn
Ngộ Không to gan đến vậy. Nhưng bỗng nhiên Dương Tiễn lại cười thầm:" hay cho
một cái yêu hầu, ta sẽ bẩm báo việc này với Thiên Mẫu Đắc Kỷ trước, để xem
ngươi còn được ân sủng như trước không, hay cả tính mạng cũng không được bảo
toàn. Đến lúc đó ta sẽ giành hết sự sủng ái của bệ hạ, tu vi chẳng mấy chốc
lại đứng đầu Thiên Đình thôi, hehehe". Nếu để người khác biết được những suy
nghĩ này của Dương Tiễn ắt sẽ kinh ngạc không thôi, ai ngờ được chiến thần mẫu
mực, gan dạ, anh hùng trong lòng mọi người lại có suy nghĩ thâm hiểm như vậy.
Cũng khó trách Dương Tiễn, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hắn được sủng ái lắm,
nhưng chỉ có hắn biết mình chỉ là con chuột bạch không hơn không kém của Tần
Quân thôi, Chân chính được sủng ái nhất lại là cái con khỉ chết tiệt kia, nên
mỗi lần nghĩ đến Tôn Ngộ Không là hắn lại điên lên không kiểm soát được bản
tâm, khiến cho bản chất hèn mọn nguyên thuỷ của con người bộc phát ra làm hắn
có những suy nghĩ đen tối không giống với vẻ chí công vô tư hằng ngày. Có thể
xem đây là tâm ma của hắn, vượt qua được ải này hắn cần hạ bệ Ngộ Không bằng
mọi giá. Hôm nay quả nhiên là cơ hội trời cho. Nghĩ đến đây hắn vội vàng biến
mất, chắc là đi thông báo với Đắc Kỷ Thiên Mẫu rồi.

Ở một cung điện cách đó 2 triêu dặm, Đắc Kỷ chính đang ngồi khóc lóc thảm
thương:" Tần Quân, chàng thay lòng đổi dạ rồi sao? tại sao lâu như vậy cũng
không đếm xỉa đến ta, chàng đã bị 2 ả Nữ Oa và Hằng Nga làm mê muội rồi sao?
Đúng là 2 con hồ ly tinh, giả vờ thánh thiện rồi câu dẫn phu quân của ta, ta
sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu". Đang nghĩ xem có cách nào để hạ bệ 2
tình địch thì bỗng Dương Tiễn cầu kiến nói có chuyện liên quan đến con gái
nàng.

Đi ra tẩm cung nàng đã thấy Dương Tiễn bộ dáng hốt hoảng như trời sắp sập,
nàng nhíu mày hỏi:" chuyện thế nào, ngươi nói rõ ràng ta nghe".

Dương Tiễn bèn thêm mắm dặm muối kể ra như Ngộ Không là kẻ đại dâm tặc không
chỉ muốn cưỡng hiếp Ngọc Liên mà còn có ý tưởng với các Thiên Nữ và Thiên Mẫu
khác. Hắn lại nói thêm:" Lúc đó thần muốn ra tay ngăn cản nhưng nghĩ lại lần
trước bệ hạ đã đề bạt tu vi khiến hắn trở nên quá mạnh, thần thấy không địch
lại nên chạy tới đây bẩm báo với người chạy tới cứu viện". Đây là Dương Tiễn
đang nói xéo việc mình không được đề bạt tu vi nên không đấu lại Ngộ Không đây
mà.

Đắc Ky nghe xong sắc mặt trở nên âm trầm rồi biến mất trong hư không, Dương
Tiễn bèn gọi theo:" Thiên Mẫu chờ thần với", rồi vội vàng theo sat phía sau.

Ở tẩm cung của Ngọc Liên lúc này. Ngộ Không đang bước từng bước rất chậm về
phía Ngọc Liên, nhưng điều đó càng làm không khí thêm áp bách, căng thẳng. Hắn
vừa bước đi vừa cười dâm:" Con gái Thiên Đế huyết mạch thiên phú sẽ không kém
đi nơi nào, lại là lần đầu tiên. Ôi nghĩ thôi là lão Tôn đã cảm thấy sướng rên
cả người, hắc hắc ta sẽ nhẹ nhàng với Thiên Nữ mà hahaha...."

Ngọc Liên đã sợ tái cả người, áp lực từ Ngộ Không khiến nàng không thể nhúc
nhích chứ nói gì đến việc chạy trốn. Nàng cầu khẩn:" Ngươi hãy tha cho ta đi,
ta sẽ không nói với ai, ngươi sẽ không bị trách phạt, ta còn xin phụ hoàng tìm
một Mỹ Hầu nương đẹp nhất vị diện đến phối với ngươi mà".
Ngộ Không thấy Thiên Nữ khóc lóc cầu khẩn thì càng khoái chí cười to:"
Ahahaha... xin lỗi,ta chỉ thích phối với ngươi thôi, huyết mạch Thiên Đế ta
không phối thì phối với ai đây chứ, ehehehe

Trong bầu không khí khẩn trương này, bỗng nhiên lại nghe tiếng la tức giận của
Thiên Nữ Ngọc Liên:" Sai rồi... sai rồi... ngươi đã đọc sai lời thoại rồi. Đây
là lần thứ 3 rồi đây, con khỉ ngu ngốc kia".

Chỉ nghe tiếng Ngộ Không bên kia truyền lại:" Ta lại nói sai lời thoại rồi
sao? ây dà.. ta quả nhiên không hợp làm cái trò diễn viên này rồi mà, Thiên Nữ
hãy tìm người khác đi". Hoá ra đây chỉ là một vở kịch do Thiên Nữ làm đạo diễn
vì muốn tập tành làm phim điện ảnh. Thiên nữ nghe Ngộ Không nói vậy thì tức
giận la to:" Ta phải nhắc bao lần nữa đây, khi đó lời thoai của người phải là:
ngươi la to nữa đi, la rát cổ họng cũng không ai tơi cứu ngươi đâu. Tên Khỉ
ngu ngốc này ngươi đã nhớ kỹ chưa?".

Ngộ Không gãi tai phản bác:" Lão Tôn không đóng cái phim này nữa, thật là hết
sức nhảm nhí".

Ngọc Liên khinh thường cười nói:" Đúng là cô lậu quả văn, cái này là lần trước
ta đến Địa Cầu cùng phụ hoàng thì đã biết, nó gọi là phim điện ảnh, người có
hiểu chưa. Bao nhiêu người mong được ta mời diễn mà còn chưa đc, ngươi nên cảm
thấy may mắn. Ta đang dự tính sản xuất một bộ phim tầm cỡ vũ trụ, ngươi đã đc
ta chấm cho vai chính, ngươi nên cảm thấy may mắn... hứ" Nói xong Ngọc Liên
lại nhìn Ngộ Không với ánh mắt đạo diễn ta xem trọng ngươi là phúc phận của
ngươi.

Ngộ Không hắn lại chẳng thèm cái vai chính vai phụ cóc khô này làm gì, hắn chỉ
muốn tìm Lý Nguyên Bá đánh nhau cho giãn gân cốt đây. Hai người lời qua tiếng
lại mà không để ý cách đó không xa Đắc Kỷ và Dương Tiễn đã yên lặng lắng nghe
được một lúc. Lúc này Dương Tiễn mồ hôi đã ròng ròng trên chán, sao hắn lại
xui xẻo như vậy chứ, hoá ra chỉ là diễn kịch.

Đắc Kỷ quay qua thấy vậy thì hỏi:" Sao ngươi lại chảy nhiều mồ hôi vậy Dương
Tiễn?"

Tiễn đáp lại:" bẩm Thiên Mẫu nương nương do thời tiết hôm nay có vẻ hơi nóng
ạ. Để lát nữa thần bảo Đông Hoàng Thái Nhất giảm nhiệt độ xuống, Tên này cũng
thật là, bị bệ hạ phạt thành chức quan điiều khiển thời tiết mà làm cũng không
xong, trời nóng thế này ai mà chịu được". Đắc Kỷ cảm thấy thời tiết không nóng
như Dương Tiễn nói lắm nhưng lúc này cũng không muốn để ý mà hỏi chuyện khác:"
Những lời tố cáo lúc nãy của ngươi có vẻ như không đúng rồi nhỉ?"

Dương Tiễn thầm kêu hỏng bét, sao hôm này lại đen như chó mực thế này, hắn đảo
cặp mắt suy nghĩ nên trả lời thế nào cho thoả đáng, được 1 lúc khi Đắc Kỷ đã
sắp hết kiên nhẫn hắn mới nghĩ xong, hắn giả vờ thở dài rồi nói:" Thần làm vậy
cũng vì Thiên Đình này cả".

Đắc Kỷ không hiểu nên hỏi:" Tại sao ngươi lại nói như vậy?".

Tiễn nhìn lên trời nhưng ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm nào đó, hắn lại
thở dài rồi đáp:" Còn không phải vì Thiên Mẫu nương nương người lúc nào cũng
buồn khổ vì chuyện của Thiên Tử Thiên Vận mất tích, rồi dạo gần đây lại buồn
vì Bệ hạ chỉ ngủ lại chỗ của Nữ Oa nương nương và Hằng Nga tiên tử".

Không chờ Đắc Kỷ hỏi hắn lại nói tiếp:" Ta thấy ngài buồn khổ mà quên luôn
việc quan tâm đến con gái của mình nên mới cùng Ngộ Không nghĩ ra khổ nhục kế
này để kéo ngài ra khỏi cung điện mà đến đây thăm con gái của ngài a". Hắn vừa
nói vừa thở dài kết hợp ánh mắt buồn man mác như là đồng cảm với nỗi đau của
Đắc Kỷ vậy. Tên này mà không làm diễn viên thì quả là một mất mát lớn với nền
điện ảnh.

Đắc Kỷ nghe xong thì che mặt khóc nói:" ta sai rồi, vì chuyện của Thiên Vận và
bệ hạ mà ta lại ít quan tâm tới Ngọc Liên chắc nó phải chịu nhiều ấm ức lắm,
huhu".

Dương Tiễn nghe đến đây thì thở phào 1 hơi nhẹ nhõm: "qua ải rồi, thoát nạn
rồi, ta thông minh vcl".

Khóc một hồi lâu Đăc Kỷ mới dừng lại rồi quay qua Dương Tiễn mà rằng:" Ngươi
nói đúng, nhờ có ngươi cảnh tỉnh mà ta mới thấy mình là người mẹ tồi tệ như
vậy. Ta nhất định sẽ nói việc làm này của ngươi với bệ hạ, tin rằng bệ hạ sẽ
không keo kiệt ban vài huyết mạch cao cấp giúp ngươi đề cao tu vi đâu".

Tiễn nghe vậy thì sáng cả mắt lên nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh mà nói:" Ngài nói
gì vậy, đó là bổn phận của chúng thần, thần nghĩ đổi lại người khác cũng sẽ vì
Thiên Đình mà hành động như vậy thôi, xin nương nương hãy rút lại phần thưởng
đi. Làm vậy khác nào xem thần không phải người của Thiên Đình chứ."

Đắc Kỷ nghe thấy có lý bèn nói:"Là ta lỗ mãng, ta đã xem nhẹ sự trung tâm của
ngươi. Đã vậy thì phần thưởng đó hãy để 1 mình Ngộ Không nhận đi. Ta nghĩ với
bản tính tham lam của con khỉ đó sẽ không từ chối phần thưởng này của bệ hạ
đâu".

Nghe vậy Dương Tiễn gào thét trong lòng:" Thế là cái đạo lý gì chứ? ta chỉ nói
khách sao thôi mà, ta rất muốn phần thưởng ấy mà. Khốn kiếp, lại thành toàn
cho con khỉ chết tiệt kia. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vạy chứ,,,
aaaaaaaaaaa,,,ta phát điên mất thôi".

Khi Dương Tiễn gào khóc trong lòng thì 2 người Ngộ Không và Ngọc Liên cũng đã
phát hiện ra Đắc Kỷ cùng Dương Tiễn. Ngộ không bèn cúi đầu hành lễ, trong khi
Ngọc Liên thì lao đầu vào lòng Đắc Kỷ mà hô:" Mẫu hậu, con nhớ người lắm, sao
mẫu hậu không để ý đến con vậy huhuhu".

Đắc Ky đau lòng ôm con gái mà rơi lệ:" Là mẫu hậu ko tốt, mẫu hậu từ nay sẽ
luôn bên con".

Ngộ Không đứng ngoài vỗ tay hoan hô chúc mừng mẹ con đoàn tụ, trong khi bị
Dương Tiễn nhìn hắn bằng ánh mắt giết người. Hắn không hiểu vì sao nhưng cũng
không thèm để ý mà nói:" 3 mắt, ngươi vì sao cũng ở đây a". Dương Tiễn nghe
vậy hốt hoảng bịt mồm Ngộ Không lại vì sợ mọi chuyện lộ tẩy. Hắn bèn nói láo
để lấp liếm:" ta tới đây để casting xem có vai diễn nào phù hợp cho ta trong
phim của Thiên Nữ Ngọc Liên không ấy mà,,,a hi hi".

Ngộ Không nghe vậy nhàm chán che miệng ngáp rồi phán:" Phim ảnh gì chứ, xàm ,
nhảm, tào lao. Thôi ta về tìm Mỹ hầu nương giao phối buổi sáng lấy cái tinh
thần, bye bye".

Nhìn theo bóng lưng Ngộ Không ngày càng nhỏ, hai mẹ con Đắc Kỷ cùng nói:" Đúng
là con khỉ thô lỗ". Còn Dương Tiễn thì vẫn cố nở nụ cười tươi rói, trong khi
đang gào thét, chửi thề ở trong lòng.


Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng Parody - Chương #1