3 : Rời Đi


Ở dưới chân núi bốn phía là thảo nguyên xanh ngát rộng lớn, nơi này là Thanh
Lạc thảo nguyên, có thể coi là Thiết Giáp Long tộc lãnh địa, ở những mảng cỏ
dài xa xa nơi chân trời ngờ ngợ có thể thấy nhiều ngọn Thạch Sơn lớn nhỏ khác
nhau nằm rải rác.

Tân sinh Thiết Giáp Long cao không tới 2m, vóc người không tính là lớn, từng
phiến lân giáp màu tinh thiết trừ lớp vảy sừng thì đa phần các bộ vị về cơ bản
đều giống nhau, trước khi bắt đầu liệp quái, Vô Danh hoạt động thân thể đôi
chút, đối với cái này thân thể rất nhanh nắm giữ.

Grừ grừ! Trước mắt Long Hói không biết vì lý do gì hắn tụ tập tất cả mọi người
lại ho khan một tiếng, “ Có một chuyện mà ta quên mất, tình huống này giống
tựa game ta từng chơi lúc trước, vì không có NPC hướng dẫn trước hết chúng ta
nên kiến tạo một bộ lạc, ai có ý kiến không? ”

“ Ta có ý kiến “, một con rồng bước ra từ đội ngũ, nó có cặp sừng kéo dài về
sau như sừng dê, bốn chi được phủ bằng những phiến lân giáp dày cộm, tràn đầy
lực lượng.

Long Hói con ngươi khẽ nhíu: “ ngươi có ý gì Tử Lăng? “

Tử Lăng gật gật đầu: “ đã là bộ lạc buộc phải có tù trưởng, số lượng người
chơi lựa chọn Thiết Giáp Long tộc quá mức ít ỏi, trong tổng số hàng tỉ người
chơi chỉ có vài trăm trong đó đăng ký vào đây, thiết nghĩ tù trưởng chí ít là
người có tầm nhìn xa trông rộng, đặt mục tiêu phát triển dòng tộc lên cao
nhất, các ngươi nên nhớ rằng số lượng chọn Nhân tộc rất đông, nếu không muốn
ép bỏ game sớm vì thế nên đưa ra lựa chọn thật chính xác. “

Long Hói lập tức nói tiếp: “ vậy ngươi muốn thế nào? “

Như Mộng chen vào: “ còn thế nào nữa dĩ nhiên là tạm thời chọn một ngươi lên
vị trí lãnh đạo sau một thời gian đánh giá thì hãy quyết định “

Vô Danh: “ ta nghĩ nên để Long Hói hắn giữ tạm chức tù trưởng, sau này rồi
tính nhưng trước hết . . đã gần nữa ngày rồi mà chưa làm được gì cả “

Đám đông chợt tỉnh, kêu kéo nhau đi up lv mà lại phí một đống thời gian ở đây,
ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rồi lục tục kéo nhau đi, Long Hói liếc mắt nhìn Vô
Danh, mặt đầy ý cười.

Thực ra Long Hói nói không sai, ai rơi vào tình trạng này cũng sẽ suy nghĩ
giống hắn, khác với Long tộc, nhân hình tộc khởi đầu đều có NPC hướng dẫn cụ
thể hơn nữa còn đươc ban phát một số nhiệm vụ ngẫu nhiên, vạch xuất phát bọn
họ cao hơn hẳn so với dị hình tộc phải tự mày mò tìm hiểu.

Dị hình tộc sức chiến đấu mạnh, thiên phú cao nếu khởi điểm tốt thì dễ dàng đè
bẹp nhân hình tộc, thử nghĩ một con thú có não và một con người ai hơn thua
thì cũng biết, đây chính là tính cân bằng mà bất kỳ một trò chơi nào cũng phải
có,

chuyện này chỉ cần bọn hắn đăng xuất ra truy cập vào các diễn đàn sẽ rõ.

Vô Danh trước tiên hướng về bốn phía góc nhìn một chút phát hiện không xa có
một bầy Dã Trư liền đi tới, Như Mộng cũng đã phát hiện ra bọn chúng, nàng đi
vòng ra phía sau ý đồ bọc hậu.

Mặc dù Thiết Giáp Long bay rất kém nhưng vẫn là bay được, Vô Danh đáp lên một
mỏm đá cao gần đó, từ trên cao quan sát xuống, Như Mộng cũng nép mình vào một
tảng đá sát bên.

Như Mộng: “ Ta tấn công con đang nằm gần hốc đá, việc của ngươi là chặn đường
chạy của nó, ngươi làm được không? “

Trên kênh chat hiện lên dòng tin nhắn của Như Mộng, Vô Danh liền trả lời : “
từ khi nào ngươi dẫn đội vậy? nhớ không nhầm thì ta là đội trường? “

Như Mộng : “ nói nhiều quá, đánh hay là không nếu không thì giải tán, ta đi
một mình “

Vô Danh : “ được rồi, được rồi, coi như ta thua, đánh thì đánh “

Như Mộng cười đắc ý, nhân lức con Dã Trư nhắm mắt lại thiu thiu ngủ, nàng vận
sức nhún mạnh hai chi sau lấy đà lao tới, tiếng động làm con Dã Trư giật mình
tỉnh giấc, nó giương đôi mắt thao láo nhìn kẻ địch, bộ não nó vẫn chưa nắm bắt
được tình hình hiện tại.

Éc . .éc! Khoảng cách hai bên chỉ còn chưa tới một mét, nó kêu lớn đánh động
đồng bạn xung quanh, Vô Danh nắm bắt tín hiệu cực nhanh trước khi đồng bạn nó
lao vào cứu, hắn từ trên cao phi xuống, móng vuốt quặp chặt vào ngay yết hầu
mặc cho con Dã Trư điên cuồng vùng vẫy.

Vô Danh bị húc mạnh vào hốc đá gần đó, khí lực con Dã Trư này không hề nhỏ,
Như Mộng tứ chi bấu chặt vào thân nó, móng vuốt dài bấu đến tận xương, “ nó
chết rồi, thả ra “, Vô Danh loạng choạng đứng lên nhắc nhở, hắn đập cánh bay
lại mỏm đá lúc trước, Như Mộng hiểu ý cũng đập cánh bay theo.

Bầy Dã Trư còn lại cũng vừa kéo đến, chúng đứng quanh quẩn bên xác đồng bạn,
nhiều con còn dùng chân đánh động vào cái xác, rất nhân tính hóa, “ trong game
thôi mà con hơn cả thực nữa “, Như Mộng than thở vì trong mắt những người chơi
đây chỉ là những số liệu tổ hợp lại với nhau mà thành, có giết thì cũng chẳng
tiếc nuối mấy.

Vô Danh : từ một góc độ nào đó là thế.

Như Mộng lườm hắn một cái cũng không phản bác, đợi một thời gian bầy Dã Trư
cũng nhận ra đồng bạn nó đã chết, chúng lại kéo nhau đi nơi khác, Vô Danh cười
nhìn Như Mộng “ có kết quả rồi “, cả hai liền đáp xuống.

Số lượng quái quanh đây rất nhiều nên không xảy ra trường hợp tranh chấp, tất
cả đều tập trung vao việc nâng cao lv, hiển nhiên ai cũng mong mau tấn cấp 20
để sử dụng nhân dạng, họ đã tốn rất nhiều thời gian để thiết kế nó đấy.

Cái xác Dã Trư sau khi chết không tan biến như những game khác, nhìn vào cột
kinh nghiệm của mình chỉ đạt 1/3, Như Mộng ngán ngẫm: “ 1/3 thanh exp ở lv1,
đùa ta chắc? “

Vô Danh không đáp, hắn nhổ những bụi cỏ khô chụm lại thành một đống quanh xác
con Dã Trư, dùng hai tay chà sát với nhau tóe lửa gặp vật liệu dễ cháy nhanh
chóng bốc khói, chẳng mấy chốc ngọn lửa bùng lên, những kẻ xung quanh dùng đôi
mắt tò mò nhìn về hắn, lập tức họ liền nhận ra hắn đang làm gì.

Mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa trong không khí kích thích những cái dạ dày
nơi đây, không ai bảo ai bằng tốc độ nhanh nhất thu thập cỏ khô nhóm lửa, dù
đã ban trưa nhưng nắng rất dịu khác hẳn với thế giới thực, đến cả ăn uống cũng
quá mức chân thực, nhiều người còn đùa rằng, “ thà chết ở thế giới thực nhưng
được sống lại ở đây cũng mãn nguyện “

Ăn uống no say, nhóm người tiếp tục liệp quái, đến tối thì hai người Vô Danh
cũng leo lên được lv3, ngang bằng cấp bậc với những tổ đội xung quanh, số
lượng quái hai người giết cũng không ít, lại có hai nên kinh nghiệm chia đều
sẽ ít hơn đồng nghĩa với việc tăng cấp nhanh hơn.

Giết chết mười mấy con Dã Trư, dùng móng vuốt lóc đi những phần thịt tốt, Vô
Danh dùng cỏ bện lại thành cái rỗ lớn, đặt trên thân mình, hắn căn sao vừa đủ
để mang lên đỉnh Thạch Sơn, ở thảo nguyên ban đêm không hề an toàn.

Khi đã tập hợp đông đủ, Vô Danh theo nhóm người bay lên đỉnh núi, dưới ánh
trăng mờ ảo từng gợn mây vắt ngang như những tấm rèm thảm tuyệt đẹp, tiếng xé
gió, đập cánh dồn dập giữa bốn bề yên tĩnh.

Đỉnh núi vẫn như vậy, yên tĩnh không một tiếng động thỉnh thoảng tiếng gió hú
từ những khe đá vang vọng như tiếng sói tru, Như Mộng uể oãi nằm xuống ngay
khi lên tới đỉnh, “ mệt thế cơ à? “, Vô Danh đứng cạnh bên cười.

Như Mộng ngáp cái rõ to, tứ chi duỗi thẳng lười biếng đáp : “ thôi ta đăng
xuất đây, mệt chết đi được “

Một số người bắt đầu đăng xuất ra ngoài, Long Hói thấy thế liền hét lớn : “
khoan hãy đăng xuất, trước tiên chúng ta cần đặt tên cho bộ lạc đã “

“ Cứ gọi đại là Thiết Giáp Long bộ lạc đi “ , Vô Danh cất tiếng, đám đông cũng
gật đầu đồng ý, nghĩ nhiều cho mệt óc.

“ Ngươi chưa đăng xuất sao? “, Như Mộng điểm nhẹ vào không khí, trước khi đăng
xuất quay sang Vô Danh hỏi khi thấy hắn vẫn có ý định ở đây.

“ Thời gian ở đây chia theo tỷ lệ 1 : 10, vẫn còn sớm mà “, gõ nhẹ vào đầu cô
nàng, Vô Danh cười đáp.

“ Vậy ta đi trước “, hai mắt Như Mộng nhắm lại, xem ra cô nàng đã đăng xuất
rồi.

Ở Thiên Mộng người chơi muốn đăng xuất buộc phải lựa chọn một địa điểm an toàn
nếu không khi đăng nhập lại bản thân bị trừ một đống kinh nghiệm thì khóc
không ra nước mắt.

Đàn Thiết Giáp Long lần lượt nhắm mắt lại, nơi đây chỉ còn mình Vô Danh, hắn
gục đầu xuống hai mắt nhìn về bầu trời lẩm bẫm: “ vẫn như thế, ta chỉ có một
mình cả trước lẫn nay, bóng đêm luôn là bạn đồng hành. . .vĩnh viễn không thay
đổi. “

Hắn đứng lên sải cánh rộng hết cỡ gầm lớn, tiếng gầm vang vọng khắp đỉnh núi.

Nhìn về bóng Như Mộng đang say ngủ, hắn thều thào: “ có lẽ chúng ta không thể
chung đường, hai đường thẳng song song chẳng thể nào có kết quả “, vỗ nhẹ cánh
lên cao, bóng hắn mất hút trong màn đêm vô tận.

Hắn cứ thế bay, bay đi thật xa cho tới khi đôi cánh rã rời không bay được nữa,
đáp xuống một ngọn núi nhỏ trên thảo nguyên từ trên cao nhìn xuống những cặp
mắt đỏ lòm thoắt ẩn thoắt hiện, thỉnh thoảng những tiếng thét thảm vang lên.

“ Đây là cuộc sống. . .đây là sinh tồn, dẫu biết rằng không có kết quả sao ta
lại không nỡ thế này. . .thứ cảm xúc chết tiệt này là gì . . .thật khó chịu. “
hắn cứ thế thả hồn vào màn đêm đen kịt.

“ Đây là những gì con mong muốn sao con trai?, thật xin lỗi vì để con gánh
chịu những cảm xúc này, vốn ta không định giữ nó lại trong con . . .ta xin
lỗi, nguyện vọng của con ta sẽ thực hiện . . .sẽ nhanh thôi “, sâu trong ý
thức Vô Danh vang lên giọng nói rất nhỏ.


Tối Cường NPC - Chương #4