Nỗi Lòng Nhi Nữ


Người đăng: Leader

Lạc Phong không rành về y thuật bởi thế hắn dựa vào nguồn nội lực dồi dào trị
thương cho Uyển Thanh. Bàn tay phải của nàng phần xương gần như gãy ra, hắn
chạm nhẹ vào cũng khiến Uyển Thanh rên thành tiếng làm Lạc Phong cảm thấy chua
xót.

Hắn nâng bàn tay bầm tím lên trước mặt. Một tay đặt tại hữu thủ, một tay đặt
tại vị trí tâm thất rồi vận chuyển nội lực tạo thành một vòng tuần hoàn nhằm
lưu thông mạch máu và chấn chỉnh là phần xương bị gãy.

Uyển Thanh mặt đỏ tới tận mang tai bởi vị trí Lạc Phong đặt tay lên đó là ngực
nàng, thỉnh thoảng hắn còn bóp mấy cái làm nàng chỉ muốn độn thổ chui xuống
đất cho đỡ xấu hổ.

“Ám thương về cơ bản đã khỏi, nàng cần phải tỉnh dưỡng một thời gian lấy sức.
Ta qua kia xem Chung Linh thế nào?”

Lạc Phong toan đứng dậy thì Uyển Thanh đã kéo hắn lại.

“Yên tâm đi, ta ở ngay cạnh muội mà.”

Lạc Phong xoa đầu nàng trấn an. Nhận thấy Uyển Thanh không chịu buông, hắn
cười khổ. Xem ra nàng đến bây giờ vẫn còn sợ. Hắn lại nhìn về y phục của nàng,
phần thân trên bị xé nát còn phần dưới cũng không khá hơn là bao.

Dây thắt lưng và một mảng quần nơi hông đã bị xé, nếu nàng mà đứng dậy thì
chắc hẳn chúng sẽ tuột ra mất. Nghĩ thế hắn liền cỡi áo ra đưa cho nàng.

“Nàng mặc vào đi.”

“Còn huynh thì sao?”

Uyển Thanh đứng dậy hỏi. Phần y phục theo đó tuột hẳn xuống dưới để lộ thân
hình hoàn mỹ trong không khí. Dù còn e thẹn và xấu hổ nhưng Uyển Thanh kiên
cường nhìn vào mắt hắn.

“Muội bây giờ đã là thê tử của huynh, tất cả của muội bây giờ là của huynh hết
nên huynh không cần quay mặt đi đâu.”

Kiếp trước xem JAV nhiều mà chưa có dịp thực hành, bây giờ là điều kiện tốt
nhất để làm chuyện đó. Lạc Phong hít sâu, hắn chầm chậm quay người lại đối
diện với Uyển Thanh.

“Muội trước tiên nên mặc đồ vào đã.”

Uyển Thanh bướng bỉnh nói:

“Muội muốn trao lần đầu tiên của mình cho người muội yêu nhất. Muội rất sợ sẽ
mất huynh một lần nữa.”

Nói rồi nàng ôm chầm lấy hắn. Cảm nhận trước ngực có hai quả hồng đào ép sát,
tim Lạc Phong không nhịn được đập nhanh dần.

Đời trước hắn gần 30 tuổi cộng thêm đời này chưa tới 20 thì đã có tới 50 cái
xuân xanh trôi qua rồi, ấy vậy mà tới giờ này vẫn chưa biết mùi gái.

Với suy nghĩ đó, Lạc Phong dần cúi người xuống, hắn hôn nhẹ vào môi nàng rồi
từ từ đưa đầu lưỡi cạy hàm răng trắng tinh ra mà chui vào trong đó. Bàn tay
hắn từ từ chạy xuống vuốt ve cặp mông căng mịn đàn hồi kia.

Hắn đặt nàng nằm trên những mảnh vải bị xé dang dỡ, tham lam hôn lấy môi rồi
tới hai hạt hồng đào. Sau đó điên cuồng công thành chiếm đất, điểm tập kết
cuối cùng là hang động ở phía dưới thung lũng rong rêu trong truyền thuyết.

Khổ thân Vân Trung Hạc, hắn mặc dù đang đau đớn cùng cực nhưng lại không mở
miệng được bởi kiếm khí đã phong bế nội huyệt của hắn. Trước mặt hắn là một
thướt phim JAV cực kỳ sống động.

Nào là màn dạo đầu mà thanh niên nào cũng biết cho tới màn vét và móc mà cả
đời Vân Trung Hạc chưa thấy bao giờ, nếu sau dụ này hắn còn sống đảm bảo hắn
sẽ mau chóng tìm người thử nghiệm, tiếc rằng đó là nếu.

Thằng đệ của hắn theo bản năng chào cờ kháng nghị, đáp lại đó là một lưỡi kiếm
cuồng nhiệt dần cắt nó đi. Lạc Phong thấy điều đó nhưng không quan tâm, đây là
quả báo mà Vân Trung Hạc phải nhận.

Trong mắt hắn bây giờ chỉ có thân hình yểu điệu đang uốn éo trên mình. Màn
chắn ngay cửa động đã bị hắn phá vỡ, hắn như một nhà thám hiểm đầu tiên đặt
chân vô vùng đất huyền thoại này, điên cuồng mà cày cấy.

Cuộc chinh chiến diễn ra từ sáng đến tận chiều tà mới dừng lại, Lạc Phong mới
buông người ngọc trên mình xuống. Một đóa huyết hoa đỏ thẩm in hằn trên nền
vải, Uyển Thanh thõa mãn cuộn tròn nằm lên người hắn, mồ hôi nàng nhễ nhại
chứng tỏ trận chiến ấy không phải dễ nhằn gì.

Thỉnh thoảng nàng còn nhăn mặt vì cơn đau phía dưới hạt thể. Lạc Phong ngồi
dậy vỗ vào cặp mông của nàng một cái rồi nói:

“Chúng ta quên mất một người rồi.”

Uyển Thanh lúc này đã nhận ra. Nàng quá đắm chìm trong cảm xúc và dục vọng bản
thân mà quên mất hảo tỉ muội đang ngất xỉu nằm bên kia.

Uyển Thanh đáp lại bằng giọng lí nhí:

“Chàng thật xấu.”

Lạc Phong cười không nói. Hắn lấy tấm phi phong lấy được từ tên cướp lúc trước
và tà y phục ra đưa cho nàng.

“Đứng yên nào, để ta mặc cho.”

Hắn lấy nó cuốn quanh vòng ba của Uyển Thanh làm thành một chiếc váy công sở
theo trí nhớ kiếp trước. Sau đó lấy cái áo trắng của mình mặc vào cho nàng.

Uyển Thanh chìm đắm trong hạnh phúc, nàng ngọt ngào nói:

“Cảm ơn . . .tướng công”

“Đây là trách nhiệm của ta mà.”

Lạc Phong nói. Hắn lấy mấy miếng vải còn vương vãi trên bờ suối gom thành một
cụm rồi tìm chổ phi tang. Uyển Thanh cũng không muốn chuyện xấu hổ của mình bị
nàng biết, cùng lắm là tìm một lý do nào đó cho qua chuyện.

Bước tới cạnh Chung Linh, Lạc Phong hai người cảm thấy xấu hổ, để mặc nàng ta
ở đây mà sung sướng một mình. Tự dưng Lạc Phong nổi lên suy nghĩ tà ác.

“Hay là tìm một khách điếm nào đó cho nàng cùng. . .”

Nghĩ đến đây hắn tự cảm thấy mình ngày càng đen tối, bản thân chưa lo xong mà
đã tính bao luôn người khác. Như nhận thấy Lạc Phong đang nghĩ gì, Uyển Thanh
nhéo vào hông hắn một cái đau điếng.

“Sắc lang.”

Lạc Phong cười khổ. Đúng là không hiểu sao dạo này đầu óc có hắn có xu hướng
hắc ám hóa thật, cả về cảm xúc lẫn toan tính.

Hắn ngồi xuống truyền một lượng chân khí vừa đủ nhằm đả tỉnh Chung Linh dậy.
Phải mất một lúc sau, Chung Linh mới có dấu hiểu hồi tỉnh, nàng hét lên:

“Tránh xa khỏi Uyển Thanh tỷ ra.”

Rồi chợt nhận ra bên cạnh mình là ai, nàng ôm chầm lấy mà òa khóc nức nỡ.

“Đừng khóc nữa, không phải đã có ta ở đây rồi sao?”

Lạc Phong ôm chầm lấy vuốt ve tiểu cô nương này. Mất một lúc sau nàng mới
buông hắn ra, hỏi bằng giọng nghi hoặc:

“Tại sao trên người huynh lại có mùi hoa Mân Côi đặc trưng của Uyển Thanh tỷ?”

Rồi nàng lại nhìn về Vân Trung Hạc đang bị tầng kiếm khí bao xung quanh, lại
nhìn tiếp về phía Uyển Thanh đang mặc trên mình bộ đồ của Lạc Phong.

“Hai người. . .hai người đã làm gì rồi?”

Chung Linh nước mắt lưng tròng, trông thấy Uyển Thanh bộ dáng thẹn thùng, hơn
nữa khăn che mặt của nàng đã được gỡ ra không khó để Chung Linh biết chuyện gì
đã xảy ra giữa hai người họ.

Lạc Phong dù đã chuẩn bị ngôn từ thấu đáo mà giải thích lại quên một việc quan
trọng nhất, đó là khăn che mặt của Uyển Thanh chỉ được gỡ ra khi người đó là
chồng của nàng.

Mọi chuyện vỡ lỡ rồi hắn đành đem toàn bộ thuật lại cho nàng, một chút cũng
không dấu diếm. Sau khi nghe xong, Chung Linh cõi lòng hàng trăm tư vị, đắng
chát, buồn bã, cảm thông. . .đủ loại.

“Muội sẽ về Vạn Kiếp cốc với cha mẹ, tạm biệt hai người.”

Chung Linh leo lên lưng ngựa, nàng dùng tay che đi hàng lệ chảy dài trên mặt.
Lạc Phong khẽ giơ tay ra níu lại nhưng lại thôi, hắn thở dài lẩm bẫm:

“Như thế sẽ tốt cho cả hai. Chúng ta vốn dĩ không thể chung một đường.”

“Huynh đuổi theo nàng ta đi.”

Uyển Thanh thấp giọng thúc giục.

“Nàng không hiểu, hãy để cho thời gian trả lời.”

Lạc Phong thở dài quay đầu lại. Hắn nhìn về phía Vân Trung Hạc đang run rẩy
phía trước, càng nhìn hắn lại càng bực.

“Khai.”

Lạc Phong đưa tay nắm chặt lại, từng đường kiếm khí vỡ vụn như tấm thủy tinh.
Cơ thể đầy máu me của Vân Trung Hạc vô lực ngã xuống. Uyển Thanh đằng đằng sát
khí, toan rút kiếm chém chết hắn thì bị Lạc Phong ngăn lại.

“Tại sao huynh lại cản muội?”

Uyển Thanh nghi vấn hỏi.

“Hắn đã tàn phế, hơn nữa thứ đó của hắn đã bị cắt, giết hắn thì quá tốt cho
hắn rồi.”

Uyển Thanh “à” một tiếng đã hiểu. Nàng thích thú nhìn kẻ suýt nữa cướp đi
trinh tiết mà hả dạ. Trái với vẻ thích thú của Uyển Thanh, trong mắt Lạc Phong
lúc này lại nhiều hơn một tia lo lắng.

Các đối thủ trong tương lai của hắn rất mạnh, đến hắn còn chưa có khả năng
chắc thắng thì việc bảo vệ nàng sẽ rất khó khăn. Hơn nữa nàng có thể cùng hắn
sống đến trọn đời không là một dấu hỏi lớn.

Trong các cao thủ tồn tại từ thuỡ võ học sơ khai có rất nhiều tồn tại nghịch
thiên. Vào một ngày đẹp trời nào đó Lạc Phong có thể bất ngờ gặp họ, những kẻ
không xuất hiện trong Kim Dung truyện mà chỉ xuất hiện trong Tân Tác.

Trong số này có hai kẻ làm Lạc Phong lo lắng nhất. Kẻ thứ nhất là truyền nhân
Đạt Ma lão tổ, người khởi nguồn tinh túy võ học Thiếu Lâm tự. Kẻ thứ hai biệt
hiệu Thiên Hạ Vô Địch – Tiểu Kiếm Tiên với tứ đại thần công chấn nhiếp quỷ
thần.

Ngoài ra còn những tên tuổi khác xuất hiện sau này như Vương Trùng Dương,
Trương Tam Phong hay Độc Cô Cầu Bại. . .những kẻ mà Lạc Phong phải đánh baị để
vượt qua giới hạn chính mình.

“Huynh sao vậy?”

Phát hiện ánh mắt lo lắng của Lạc Phong nhìn mình, Uyển Thanh nghi hoặc hỏi.

“À. . .không có gì.”

Hắn khoác tay lên ngựa, tay còn lại tạo thế mời nói. Uyển Thanh hiểu ý, nàng
mỉm cười nắm lấy tay hắn rồi leo lên. Dưới nắng chiều tà, nơi đây chỉ còn lại
Vân Trung Hạc đang đau đớn quằn quại vì mất máu.

Ngồi trên lưng ngựa, Lạc Phong để Uyển Thanh ngồi phía trước, hắn ngồi sau ôm
lấy mỹ nhân vào lòng mà đăm chiêu suy nghĩ.

Vân Trung Hạc theo đánh giá của hắn cao lắm xếp ở Tông Sư cảnh. Dàn nhân vật
chính như Đoàn Dự, Hư Trúc và Tiêu Phong được hắn xếp vào Đại Tông Sư cảnh,
duy chỉ có Vô Danh Tăng tại Thiếu Lâm Tự theo hắn mới đạt đến Viên Mãn Hậu
Thiên.

Lam cấp cảnh cùng lắm gần bằng Đại Tông Sư cảnh Hậu Thiên, sỡ dĩ hắn có thể dễ
dàng đánh bại Vân Trung Hạc bởi kiếm kỹ và tâm pháp của hắn chất lượng hoàn
toàn vượt trội.

Nếu đem so sánh chẳng khác nào hàng made in Chai Nờ xuất khẩu sang Việt Nam so
với hàng xa xỉ phẩm có nguồn gốc Nhật Bản.

Lạc Phong dù tự ngạo một thân bản lĩnh nhưng hắn không phải kẻ không có đầu
óc. Mộc Uyển Thanh tư chất không đủ để cùng hắn đi đến hết cuộc hành trình,
thứ hắn có thể làm là tận lực thõa mãn nàng trong khoảng thời gian ngắn ngủi
hai người bên nhau.

Người thật sự đủ khả năng theo hắn đến cùng chỉ có Cơ, mà hắn lại không đủ can
đảm để đối diện với nàng, một cảm giác kỳ lạ mà chính hắn cũng không hiểu.

Lại nhìn Uyển Thanh đang say ngủ tựa trên vai mình, hắn bất giác mỉm cười.

“Cảm giác này thật không tệ.”


Tối Cường Nhị Thứ Nguyên - Chương #9