Người đăng: Leader
Không khí gượng gạo cứ thế kéo dài đến sáng, ba người Lạc Phong kể cũng đi xa
được một đoạn, tới gần một con suối nhỏ, Chung Linh ngỏ ý dừng lại nghỉ ngơi,
ba người liên tục di chuyển suốt đêm khiến nàng có phần mệt mõi.
“Uy! Ngựa cũng mệt rồi, chúng ta dừng lại nghỉ một lát.”
Lạc Phong trông thấy biểu hiện mệt mõi của nàng, hắn dừng ngựa nói.
“Lạc đại ca là nhất.”
Chung Linh reo lên.
“Hai người ở yên đây, ta đi kiếm chút thức ăn.”
Lúc đi quên mang theo lương khô, Lạc Phong đành phải tự thân đi săn lắp đầy
bụng nhị nữ, điều này làm hắn nhớ những ngày tháng đầu tiên đến thế giới này.
“Cẩn thận.”
Uyển Thanh nói. Dù biết bản lãnh Lạc Phong phi thường nhưng nàng không nhịn
được nhắc nhở hắn một câu. Lạc Phong nghe thế chỉ mĩm cười, hắn lướt đi thoăn
thoắt trong rừng, chỉ một lát sau đã mất dạng.
“Mệt chết đi được.”
Chung Linh ngồi phịch lên bãi cỏ trong khi Uyển Thanh xuống suối uống nước.
Đôi bao tay đen đã được nàng gỡ ra để lộ làn da hồng mịn.
“Uyển Thanh tỷ, tỷ thật xinh đẹp a.”
Chung Linh trông thấy một phần khuôn mặt nàng, trầm trồ khen ngợi. Uyển Thanh
nghe vậy liền tỏ ra đắc ý, nàng cũng không thoát khỏi nữ nhi thường tình khi
nghe người khác khen mình.
“Chỉ được cái nói linh tinh.”
Uyển Thanh cười mắng.
Đúng lúc này thì một giọng nói càn rỡ vang lên.
“Đang khi không lại bắt gặp hai cực phẩm mỹ nhân, lão Hạc ta thật tốt phúc. .
.ha ha ha.”
Uyển Thanh vội dùng khăn che mặt lại, nàng phi thân về bên cạnh Chung Linh,
đồng thời ngưng trọng nhìn về kẻ trước mặt.
Đứng đối diện hai người là một gã trung niên cao lêu nghêu, gầy như que củi,
khuôn mặt xấu xí cùng cực. Uyển Thanh trầm mặt lại, nàng gằn giọng:
“Ngươi là cùng hung cực ác Vân Trung Hạc?”
Vân Trung Hạc cười dài thích thú, có vẻ hắn rất thích cái biệt hiệu này.
“Nói hay lắm. Thế ngươi có biết sở thích của lão Hạc ta là gì không?”
“Một kẻ gian dâm không bằng cầm thú, chuyên hãm hiếp con gái nhà lành thì có
gì mà tự đắc.”
Chung Linh cười mỉa.
“Ngươi đã biết vậy thì còn không giơ tay chịu trói. Đến lúc rơi vào tay ta thì
đừng oán trách. . .ha ha.”
“Vụt. . .”
Uyển Thanh phóng một lúc ra sáu cây ám tiễn về phía Vân Trung Hạc. Đầu mũi tên
được bôi đen chứng tỏ đã ngấm kịch độc. Nàng đồng thời lao người về trước,
trường kiếm lay động như một con linh xà quấn lấy Vân Trung Hạc.
“Có chút bản lĩnh.”
Vân Trung Hạc không lùi mà tiến, hắn dùng cương trảo chặn lại ám tiễn, một tay
hóa thành trảo nhằm mặt Uyển Thanh đánh tới.
Mộc Uyển Thanh không phải dạng vừa, võ công của nàng trong võ lâm cũng thuộc
hàng cao thủ. Từ lòng bàn tay nàng xuất hiện một thanh ngân châm nhỏ có tẩm
kịch độc, thuận thế đâm vào trảo của Vân Trung Hạc.
Chỉ thấy Vân Trung Hạc nhếch răng, từ tay hắn một luồng nội lực hùng hổ đánh
mạnh vào tả thủ làm Uyển Thanh bay ra xa. Nàng gục xuống phun ra một ngụm máu
tươi.
Hắn rút tiếp từ sau ra một cây cương trảo nữa. Cương trảo dài ba thướt, trên
ngọn có bàn tay giống tay người, ngón tay xòe ra, đầu ngón tay đều có ánh sáng
lập lòe.
“Khá đấy nhưng muốn hạ được ta còn chưa đủ.”
Vân Trung Hạc cười ha ha bước tới.
“Ngươi mà tiến thêm bước nữa Lạc đại ca sẽ không tha cho ngươi.”
Chung Linh hét lên, nàng ném hai con Kim Linh và Thanh Linh về phía Vân Trung
Hạc.
“Trò mèo.”
Hắn dùng thanh cây cương trảo đánh bay hai con Kim Linh và Thanh Linh sang hai
bên. Nụ cười khả ố hô hố trên môi làm nhị nữ rợn tóc gáy.
“Càng chống cự thì ta càng thích, đã lâu lắm rồi lão Hạc ta mới có dịp thưởng
thức cực phẩm mỹ nữ như vầy, ngực nở mông to thế này thì. . .hắc. . .hắc.”
Cái lưỡi đỏ hỏn như con độc xà của hắn liếm một vòng qua hàm răng vàng ố, cặp
mắt long song sọc nhìn chằm chằm vào các bộ vị nhạy cảm trên người nhị nữ.
“Ta giết ngươi. . .khục. . .”
Uyển Thanh chống kiếm đứng lên, động đến vết thương khiến nàng ho thêm một
búng máu. Máu tươi loang lỗ ướt kín tấm khăn che mặt.
“Uyển Thanh tỷ. . .”
Chung Linh lo lắng đưa tay đỡ lấy nàng đồng thời hai ngươi lui dần ra sau. Nếu
có khả năng nàng chỉ muốn ngay lập tức giết chết kẻ trước mặt, chỉ nhìn thôi
mà nàng đã thấy buồn nôn. Chung Linh thầm thương cảm cho số phận những cô gái
xấu số dưới độc thủ tên ác ma này.
“Mỹ nữ từ từ sẽ tới lượt nàng, ta rất tò mò đằng sau tấm khăn che mặt kia là
như thế nào? Thân thể ngươi hấp dẫn như vậy thì khuôn mặt cũng không đến nỗi
nào nhỉ.”
Vân Trung Hạc phi thân lao tới, Chung Linh đứng chắn phía trước bị hắn đánh
bay vào một gốc cây gần đó.
“Từ từ sẽ tới phiên ngươi, đừng nóng. . .ha ha. . .”
Lực đạo Vân Trung Hạc đánh ra không gây tổn thương thực chất mà chỉ khiến
Chung Linh bất tỉnh. Uyển Thanh nhìn về phía nàng mà hoảng sợ, song thủ của
nàng bị hắn giữ chặt lấy, bàn tay nhơ nhuốc vuốt ve khuôn mặt nàng một hồi rồi
gỡ ra.
Dung nhan diễm lệ tuyệt sắc, ngũ quan thanh tú mười phần của nàng dù bị che mờ
bởi máu vẫn không làm mất nét đẹp tuyệt luân của thiếu nữ, hắn ngây người ra
mà nhìn, cười một cái rất lẳng lơ, khen the thé bằng giọng khả ố:
“Đẹp tuyệt. Không ngờ lão Hạc ta lại có ngày được chơi mỹ nhân bậc này, cô
nương tài mạo mười phần, khả năng giường chiếu của cô nương chắc hẳn cực kỳ
điêu luyện, hai chúng ta đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ trời ban. . .hô hố.
. .”
“Phụt. . .”
Uyển Thanh phun nước bọt vào mặt hắn. Vân Trung Hạc không giận mà còn cười
lớn, hắn vuốt lấy ngụm nước bọt cho vào miệng khen:
“Thật ngon a.”
“Xẹt. . .”
Một mảng quần áo của nàng bị hắn xé rách để lộ ra cặp nhũ phong trắng ngần
ngạo nghễ trước gió. Vân Trung Hạc nuốt một ngụm nước bọt, hắn nhanh chóng cởi
y phục ra.
Mộc Uyển Thanh sợ hãi, nàng đưa hai tay che ngực, yếu ớt lui ra sau.
“Đừng qua đây. . .ngươi mà qua ta sẽ tự sát.”
Vân Trung Hạc ngẩn người một lát, hắn cười the thé:
“Đã thế lão Hạc ta sẽ điểm huyệt cô nương rồi chơi từ từ vậy. . .hắc hắc. . .”
Hắn xé tiếp một lượng lớn quần áo trên người nàng, phần thân trên của nàng bây
giờ đã không còn một mảnh vải che thân.
Uyển Thanh quyết định cắn lưỡi tự tử thì bất chợt lúc này một giọng nói quen
thuộc vang lên. Nàng không kìm được khóc lớn.
“Ta không cần biết ngươi là ai? Ta chỉ biết rằng ngay từ giờ phút này ngươi sẽ
sống không bằng chết, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời
này.”
Cái cảm giác bất an luôn đeo đẳng khi hắn vô rừng, Lạc Phong vứt cặp thỏ xuống
cấp tốc chạy về phía suối nước, linh tính báo rằng nếu hắn không làm vậy hắn
sẽ ân hận suốt đời.
Quả nhiên ngay khi tới khu vực suối nước, Chung Linh thì bị đánh bất tỉnh,
Uyển Thanh thì y phục bị xé bỏ gần hết, trước mặt nàng là gã nam nhân gầy như
que củi, trên người chỉ còn mặc mỗi chiếc quần cộc.
Đầu óc Lạc Phong lúc này bị cơn cuồng nộ lần át, hắn chỉ muốn chém nét tên nam
nhân đó nhưng lí trí đã giữ hắn lại, hắn phải khiến gã ta sống không bằng chết
mới giải tỏa cơn tức này.
Lạc Phong là người có tính chiếm hữu rất mạnh, dù Uyển Thanh chưa đồng ý làm
nữ nhân của hắn và hắn cũng chưa có ý với nàng nhưng sâu trong thâm tâm thì
hắn đã xem nàng như là của hắn. Việc một kẻ khác dám ngang hiên hãm hiếp nữ
nhân của mình làm hắn như phát điên lên.
“Càn rỡ. Tiểu tử dám phá hỏng chuyện tốt của ta, cút ngay trước khi lão tử đổi
ý.”
Vân Trung Hạc gầm lên.
Lạc Phong nhìn về Uyển Thanh đang cố lấy y phục che lên người mình, nàng co
rúm người vì sợ hãi khiến hắn càng thêm tức giận.
“Mi nên tự hào vì là kẻ đầu tiên khiến ta dùng toàn bộ sức mạnh.”
Hai nắm tay Lạc Phong kêu lêu rôm rốp, hắn dần bước tới chỗ Vân Trung Hạc đang
đứng.
Bao quanh cơ thể hắn lúc đầu là một bộ khải giáp hỏa sắc, dần dần chúng chuyển
thành hoàng sắc và cuối cùng đến lam sắc thì dừng lại.
“Vô Danh Tâm Pháp – Lam Cấp.”
“Vô Danh Kiếm Quyết – Vạn Kiếm Hỗn Mang.”
Bao quanh bộ khải giáp mà ba quả cầu lam sắc, từ chúng phát ra một luồng nội
lực khủng bố.
“Đây. . .là thứ gì? Tiểu từ. . .ngươi. . .”
Vân Trung Hạc chết lặng, một luồng uy áp khổng lồ đè chặt làm hắn không thở
nổi, ngay cả cử động cũng không thể. Mồ hôi hắn chảy ra như tắm làm ướt đẩm
chiếc quần cộc đang mặc.
Từng thanh phi kiếm lam sắc hư không xuất hiện bao quanh Vân Trung Hạc. Chúng
từ từ tiến đến, từng chút từng chút một đâm sâu vào da thịt hắn, lóc đi từng
miếng thịt li ti trên người. Hắn sẽ phải chịu cái chết đau đớn này cho tới
cuối đời.
Cơn giận của Lạc Phong vẫn chưa được giải tỏa, hắn rất muốn một phát giết chết
tên này nhưng hắn mạnh mẽ nhấn chìm cái suy nghĩ này xuống. Lạc Phong bước tới
bên cạnh Uyển Thanh, hắn ngồi xuống cạnh nàng an ủi.
“Ta xin lỗi.”
Uyển Thanh không nói gì cả. Nàng một tay che ngực, tay kia vơ lấy y phục quấn
quanh người, bộ dáng sợ sệt dường như không dám đối diện với hắn.
“Hãy nhìn ta.”
Lạc Phong chụp lấy hai vai nàng xoay về phía mình, hắn vén mớ tóc lù xù trên
trán nàng ra mà nói:
“Ổn rồi. Tất cả đã kết thúc.”
Uyển Thanh càng cúi sâu hơn, nàng hai tay che tai lại, co người hét:
“Không. . .muội không muốn nghe. Huynh đi đi, đi chỗ khác, muội không muốn gặp
huynh nữa. . .hức . . .hức. . .”
Lạc Phong hai tay kéo nàng vào lòng, hắn vuốt ve tấm lưng láng mịn của nàng an
ủi:
“Là ta có lỗi, ta không nên để hai nàng ở lại một mình. Ta xin lỗi.”
Uyển Thanh nghe thế càng khóc lớn hơn, nàng vùng người thoát khỏi Lạc Phong
nhưng không thể. Nàng khóc xen lẫn máu và nước mắt:
“Muội đã bị hắn nhìn thấy, muội đã bị hắn làm ô uế rồi, muội không còn mặt mũi
nào nhìn huynh nữa. . .hức . . .hức. . .”
Lạc Phong cắn răng quyết định, hắn nâng cằm nàng lên, mạnh mẽ hôn lấy bờ môi
đỏ mọng còn vương máu của nàng.
“Ưm. . .ưm”
Uyển Thanh bất ngờ trước hành động của Lạc Phong, sau chuyện này nàng tính sẽ
tìm một thâm sơn cùng cốc nào đó qui ẩn, từ nay về sau không xuất hiện trên
giang hồ nữa. Hành động của Lạc Phong đã phá bỏ rào cản tâm lý giữa hai người.
Uyển Thanh sau giây lát chần chừ, dần dần cũng hôn đáp lại. Kể từ giờ phút này
nàng chính thức xem Lạc Phong như lang quân của mình, người đàn ông đầu tiên
và duy nhất kiến nàng động lòng cả về thể xác lẫn tình cảm.
Lạc Phong ôm chặt lấy nàng, hai người quấn lấy nhau thành một đoàn. Nhưng do
va chạm mạnh nên động chạm đến vết thương làm Uyển Thanh không nhịn được rên
khẽ một tiếng.
Lạc Phong có chút xấu hổ, hắn buông nàng ra rồi hôn nhẹ vào trán.
“Để nàng phải khổ rồi.”
Uyển Thanh chỉ “ưm” một tiếng đầy hạnh phúc rồi co người rúc trong ngực hắn.
Chỉ một thời gian ngắn mà nàng đã biết cảm giác từ địa ngục tới chốn thiên
đường là như thế nào.