Mộc Uyển Thanh


Người đăng: Leader

Từ trong nhà cùng lúc phi ra 17, 18 thân ảnh khác nhau, ai nấy diện mục âm
trầm ngưng trọng đánh giá người thanh niên bên kia chiến tuyến.

“Tại hạ Tần Nguyên Tôn, ngoại hiệu Nộ Giang Vương. Xin hỏi các hạ tôn tính đại
danh?”

Một lão già râu tóc bạc phơ, mày râu nhẵn nhụi, thay mặt nhóm người âm trầm
nói.

“Đại danh thì chưa có bất quá các ngươi làm bổn công tử rất chi là ngứa mắt,
ta đếm tứ một đến ba nếu ai còn ở lại thì xác định để mạng lại đi.”

“Ngông cuồng.”

Một lão thái bà trong nhóm người phóng thanh phi đao về phía Lạc Phong. Thanh
phi đao có quán chú nội lực và kịch độc ý đồ dồn người vào đường chết.

“Rất tiếc là lão thái bà nhà ngươi chọn sai người rồi.”

Lạc Phong lắc đầu cười lạnh. Hắn dùng hai ngón tay kẹp chặt đầu thanh đao lại
không cho tiến thêm một li.

“Vô Danh Kiếm Quyết – Bán Nguyệt Kiếm.”

Lạc Phong không dùng kiếm mà dùng nội lực tạo thành kiếm. Hắn chắp bàn tay lại
thành thế tứ chỉ chém tới. Không hoành tráng, không ồn ào, chỉ thấy một đường
kiếm khí bạch sắc hình bán nguyệt từ bàn tay hắn lăng lệ vọt tới.

“Đây. . .đây là thứ gì? Trên giang hồ từ khi nào xuất hiện loại tuyệt kỹ kinh
khủng thế này?”

Thanh Tùng đạo nhân hốt hoảng kêu lên, thân hình hắn run rẩy cực độ. Không chỉ
hắn mà những kẻ bên cạnh cũng đồng dạng như thế.

Thân hình lão thái bà dần tách đôi ra, máu tươi văng tung tóe sang những kẻ
bên cạnh. Ai nấy đều rùng mình ớn lạnh, thử hỏi nếu đặt mình vào trường hợp đó
liệu có thoát hay không?

“Một. . . “

Lạc Phong chậm rãi đếm. Bọn chúng quay mặt nhìn nhau, Tần Nguyên Tôn cắn răng
hô lớn : “chạy.”

Lạc Phong cười khẽ, bổng hắn quay mặt lại phía sau nói:

“Nếu ngươi đụng vào nó thì ta không cam đoan ngươi sẽ giữ được mạng.”

Bóng người áo đen bên cạnh Hắc Mân Côi khẽ rùng mình, hắn cất giọng khan khan
nói:

“Hắc Mân Côi là chiến mã của ta. Hy vọng các hạ có thể hoàn trả, ta sẽ rất
biết ơn ngươi.”

“Uyển Thanh tỷ.”

Đúng lúc này Chung Linh kêu lên, nàng trực tiếp chạy tới ôm lấy bóng người áo
đen reo lên sung sướng.

“Tỷ không sao rồi, làm muội lo quá.”

Bóng người áo đen khẽ giật mình, nàng hỏi lại bằng giọng đầy nghi hoặc.

“Chung Linh? Sao muội lại ở đây?”

“Muội đi chung với Lạc đại ca, tình cờ đi ngang qua đây. Lạc đại ca đứng đầu
kia kìa.”

Vừa nói Chung Linh vừa chỉ tay về người thanh niên bạch y đứng đầu kia. Uyển
Thanh kéo xích Chung Linh lại nói nhỏ:

“Hắn là ý trung nhân của muội?”

Chung Linh thẹn thùng không nói, nàng thỉnh thoảng liếc về Lạc Phong đang mỉm
cười đầu kia mà đỏ mặt. Không như Chung Linh, Uyển Thanh đã được mẹ dạy căm
thù tất cả đàn ông từ thuở nhỏ với lại nàng chứng kiến gương mặt bình thản, vô
tình của Lạc Phong khi hắn giết chóc, điều này khiến một kẻ từng kinh qua chém
giết vô số như nàng rùng mình sợ hãi.

“Tại hạ Mộc Uyển Thanh hân hạnh gặp mặt.”

Mộc Uyển Thanh hơi khom người hành lễ, tính cách ngang tàng của nàng có phần
thu lại khi đối mặt với Lạc Phong.

“Thì ra là người quen, thất lễ rồi.”

Lạc Phong cười nhạt, hắn không quan tâm lắm mấy loại tiểu tiết này, điều làm
Lạc Phong tò mò là không biết nàng ta có như trong truyện hay không.

“Để công tử chê cười. Chính tiểu muội mới là người cần nói điều đó.”

Uyển Thanh che miệng cười duyên. Dù nàng ta đeo mạng
che mặt vẫn không giấu nét đẹp tuyệt mỹ ẩn sâu trong đó.

“Lại nữa rồi.”

Lạc Phong thầm than. Biểu tình của Uyển Thanh giống hệt với Chung Linh ở lần
đầu gặp mặt, cứ nhìn Chung Linh bây giờ là biết. Lạc Phong thậm chí còn nghi
ngờ phụ nữ cổ đại quá mức dễ dãi, nàng còn tỏ ra e thẹn với một người dù đây
lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Bất giác hắn dùng ánh mắt thương hại nhìn Uyển Thanh. Trong nguyên tác, Uyển
Thanh có số phận đáng thương, nàng đem lòng yêu Đoàn Dự nhưng sau đó phát hiện
ra hắn là thân ca ca của mình, đủ đau khổ. Về sau lại biết Đoàn Dự không phải
thân ca ca thì lúc này đã vô vọng cạnh tranh với Vương Ngữ Yên rồi.

Vì thế Lạc Phong dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng đồng thời cũng nhiều hơn
một phần đồng cảm cho số phận người con gái này.

Uyển Thanh bắt gặp ánh mắt thương hại của hắn cũng bất ngờ, nàng tự hỏi tại
sao hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó.

“Lạc đại ca?”

Chung Linh kêu lên lần nữa. Lạc Phong khoác tay không có gì, hắn quay mặt đi
ra sau.

“Ta đi lấy ngựa, hai người đi trước đi.”

“Huynh ấy như vậy đó, tỷ đừng để tâm.”

Chung Linh hơi lắc đầu, nàng cười nói. Uyển Thanh cười nhẹ tỏ vẻ không sao,
nàng kéo Chung Linh lên ngựa, hai người vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện.

Lạc Phong cưỡi ngựa theo sau, hắn trầm ngâm không nói. Qua màn đấu đá vừa rồi
hắn biết mình mạnh đến thế nào nếu đem so sánh với người ở thế giới này, điều
đó khiến hắn cảm thấy thất vọng.

Thất vọng vì những kẻ này không xứng làm đối thủ cho hắn, ngay cả tư cách làm
đá mài đao cũng không có, Lạc Phong thở dài ảo não.

“Tiêu Phong, Hư Trúc và họ Đoàn kia, hy vọng các ngươi đừng để ta thất vọng.”

Khóe mắt Lạc Phong lóe lên một tia sáng kỳ dị. Hắn lại nhìn về nhị nữ phía
trước, một kế hoạch điên rồ nổi lên trong đầu hắn.

“Nếu như đã không có đối thủ thì ta buộc phải tạo thêm đối thủ cho mình. Thành
lập Ma giáo sẽ là một lựa chọn không tồi.”

Hắn cứ thế vừa đi vừa suy ngẫm. Về việc thu nhận môn hạ và hệ thống võ học
trấn phái đều được suy xét một cách kỹ lưỡng bởi với khả năng hiện nay hắn
không thể xé rách không gian mà đi đến thế giới khác nên hắn cần phải ra sức
bồi dưỡng đối thủ cho mình.

Nhờ Cơ giúp đỡ, hắn đã từng nghĩ đến điều đó nhưng lòng tự tôn của hắn quá cao
nên hắn không thể ngửa tay cầu sự giúp đỡ từ người khác.

“Lạc đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Chung Linh nghoảnh đầu lại hỏi. Lạc Phong bị cắt đứt dòng suy nghĩ, hắn ngẩn
người một chút rồi trả lời:

“Tương Dương thành là một lựa chọn không tệ nhỉ?”

“Uyển Thanh tỷ có đi Tương Dương không? muội nghe đồn nơi đó rất đẹp mà chưa
có dịp, sẵn tiện có Lạc đại ca ở đây sẽ không ai dám khi dễ tỷ muội chúng ta
đâu. Phải không Lạc đại ca?”

Chung Linh hai mắt sáng rực, nàng hết quay sang Uyển Thanh rồi laị nhìn về Lạc
Phong cười nói.

“Nha đầu này tính như trẻ con vậy.”

Lạc Phong bất đắc dĩ gật đầu. Kiếp trước hắn là FA lâu năm, kiếp này vừa mới
trùng sinh liền có hai đỉnh cấp mỹ nữ đi theo cùng thì còn gì bằng.

Uyển Thanh đắn đo giây lát rồi cũng đồng ý. Thực ra thì nàng cũng chỉ giả bộ
cho có mà thôi, đặc tính này nữ nhân ai mà chẳng có, Lạc Phong cười cười nhìn
làm Uyển Thanh thẹn quá đỏ mặt. May thay trời tối với lại nàng có đeo khăn che
mặt nên Chung Linh không nhìn thấy, còn với kẻ biến thái như Lạc Phong thì với
hắn nàng có đeo hay không căn bản không có gì khác nhau.

“Ngươi rốt cuộc là người môn phái nào? Trong giang hồ từ khi nào xuất hiện
loại tuyệt kỹ như thế?”

Đang đi bất chợt Mộc Uyển Thanh lên tiếng hỏi.

“Ta sao?

Lạc Phong cười khẽ.

“Ta nói ta không môn không phái, một thân sở học do bản thân tự tạo ra thì cô
nương có tin không?”

“Ngươi lợi hại như vậy mà không thuộc môn phái nào?”

Mộc Uyển Thanh bất ngờ, nàng cứ nghĩ Lạc Phong phải thuộc một danh môn đại
phái ẩn giật nào đó trong võ lâm. Nàng không tự chủ được liên tưởng đến kiếm
kỹ khi nãy bèn không nhịn được hiếu kỳ, tò mò hỏi:

“Ngươi có thể cho ta biến kiếm kỹ khi nãy gọi là gì không? Mộc Uyển Thanh ta
trước giờ chưa từng thấy một kiếm kỹ nào cường đại như thế.”

“Là Vạn Nhật Triều Tông.”

Chung Linh thấy hai người trò chuyện mà không để ý tới mình, bèn nói.

“Vạn Nhật Triều Tông sao? cái tên thật đẹp.”

Mộc Uyển Thanh lẩm bẩm. ánh mắt nàng nhìn về Lạc Phong mỗi lúc một sáng hơn,
trong đó nhiều thêm một phần cảm tình kỳ lạ.

“Mộc cô nương, ta thắc mắc tại sao cô nương luôn đeo khăn che mặt?”

Lạc Phong chuyển sang một chủ đề khác, dù đoán được nguyên nhân nhưng hắn vẫn
giả vờ hỏi.

“Huynh thật sự không biết?”

Chung Linh cất tiếng kinh ngạc. Lạc Phong giả vờ gật đầu.

“Trong môn quy của tỷ ấy qui định, nếu một người nam nhân nào đó nhìn thấy
dung mạo của tỷ thì tỷ ấy buộc phải lấy người đó làm chồng hoặc là giết chết.”

“Vậy nếu ta gỡ khăn che mặt cô nương ngay bây giờ thì sao nhỉ?”

Lạc Phong cười nói. Uyển Thanh bất giác da mặt nóng ran, mặt càng ngày càng
đỏ, hô hấp có phần dồn dập, nàng ấp úng nói:

“Lạc công tử. . .đừng đùa tiểu muội như vậy. . .tiểu muội đánh sao lại công tử
cơ chứ”

Lạc Phong thúc ngựa chạy nhanh hơn một chút cho đến khi khoảng cách giữa hai
người thu hẹp hết mức có thể, hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay chạm vào tấm khăn che
mặt của Uyển Thanh.

“Lạc đại ca. . huynh.”

Hai mắt Chung Linh dần ửng nước, nàng nũa muốn ngăn hắn lại, nữa không dám.
Uyển Thanh cũng như thế, nàng gần như nín thở để Lạc Phong chạm nhẹ vào khuôn
mặt mình, sâu trong tâm thức như có phần nào đó chờ mong.

Lạc Phong cười nhẹ, hắn chỉ khẽ chạm vào tấm khăn che mặt rồi dừng lại mà
không làm thêm điều gì nữa.

“Đừng căng thẳng thế, ta đùa thôi.”

Nhị nữ mỗi người một cảm xúc khác nhau, Chung Linh thì thở phào nhẹ nhõm còn
Uyển Thanh thì nội tâm chợt dâng lên một niềm hụt hẫng không tên.

Lạc Phong rút tay lại, cười khẽ. Hắn xoa đầu Chung Linh mà nói:

“Đừng mít ướt như vậy, ta có ăn thịt tỷ muội tốt của nàng đâu mà.”

“Uyển Thanh cô nương, tại hạ chỉ đùa một chút, cô nương đừng để tâm.”

Uyển Thanh trầm mặc không nói, nàng cần thêm thời gian để bình ổn mớ cảm xúc
đang dâng trào trong lòng mình.

Lạc Phong cũng nhận ra mình đùa có chút quá đà, hắn thấy Uyển Thanh trầm mặc
không nói ngỡ rằng nàng đang giận mình, đành bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên vai nàng.

“Ta thật sự vô ý chứ không cố ý mạo phạm, xin cô nương lượng thứ.”

Nào ngờ sau cái vỗ vai đó, thân thể mềm mại của Uyển Thanh chợt rung lên. Điều
này làm Lạc Phong cảm thấy quái lạ, hắn đưa một tay đặt vào trán nàng lẩm bẫm:

“Sao mà nóng thế này. Nàng phải chăng đã bị bệnh?”

Chung Linh ngồi phía sau Uyển Thanh là người cảm nhận rõ nhất, lại nghe Lạc
Phong nói nàng có lẽ đã sinh bệnh, liền lo lắng hỏi:

“Uyển Thanh tỷ, tỷ không sao chứ?”

“Không, tỷ không sao.”

Uyển Thanh ấp úng trả lời, nàng bây giờ thật sự không hiểu mình như thế nào
nữa, cái cơ thể này mỗi khi gần Lạc Phong là tự dưng có phản ứng kỳ lạ và kể
cả tâm trí nàng lúc này cũng như thế.

Kể từ khi thấy Lạc Phong thi triển kiếm kỹ ấy, sâu trong tâm thức nàng như đã
khắc sâu hình ảnh vĩ ngạn ấy vào mình, để bây giờ khi đối diện với hắn tim
nàng đập như hươu chạy.

Nhận thấy hắn có vẻ quan tâm lo lắng cho mình, trong lòng nàng bất chợt dấy
lên một niềm hạnh phúc khôn tả.

“Phải chăng đây là yêu?”

Uyển Thanh tự hỏi.


Tối Cường Nhị Thứ Nguyên - Chương #7