Vạn Nhật Triều Tông


Người đăng: Leader

Không gian mập mờ chấn động, từng tia kình khí sắc bén hư hóa lượn quanh thân
thể Lạc Phong, biến thành một chiếc lồng kiếm ý nhàn nhạt. Đó là chưa kể hắn
không vận dụng Vô Danh Tâm Pháp nếu không sức phá hoại không phải bình thường
so sánh.

“Ta gọi nó là Hư Hình Kiếm Khí. Bằng cách dùng nội lực nén chúng thành những
lưỡi kiếm vô hình dao động quanh cơ thể hoặc là. . .”

Trên đầu ngón tay Lạc Phong cấp tốc tụ tập lại một lưỡi kiếm khí vô hình, bằng
nhãn lực hai người chỉ thấy lờ mờ hư ảnh kiếm khí mờ nhạt.

“Phốc. . .xuy. . .”

Lạc Phong chỉ kiếm ra, từ đầu chỉ tay hắn bắn ra một tia sáng dài phóng ra
ngoài. Những nơi nó đi qua không khí bị đốt nóng hừng hực.

“Hoặc là có thể dùng để tấn công. Công thủ toàn diện và tất nhiên nội lực càng
cao lượng sát thương gây ra càng lớn.”

Cam Bảo Bảo triệt để chấn kinh, biểu hiện của người thanh niên này hoàn toàn
thoát khỏi phạm vi thường thức võ học của nàng. Tin tưởng một khi bộ kiếm
quyết này lộ ra, giang hồ chắc chắn đại loạn.

“Vô Danh Kiếm Quyết, hay cho cái tên Vô Danh Kiếm Quyết bởi không một cái tên
nào xứng với nó.”

Cam Bảo Bảo chuyển từ chấn kinh sang trầm trồ khen ngợi, càng nhìn Lạc Phong
nàng càng thuận mắt, thầm khen nữ nhi mình biết chọn lấy ý trung nhân, tìm đâu
để được người nam nhân lý tưởng thế này cơ chứ.

Người vui nhất hẳn là Chung Linh, nàng biết Lạc Phong rất mạnh nhưng mà mạnh
đến mức biến thái thế này thì cả trong mơ nàng cũng chưa nghĩ tới.

“Lợi hại quá. Huynh dạy muội được không?”

Vừa nói nàng vừa đưa ngón tay ra ngoắc nghóe nhắc khéo hắn đến lời hứa ở núi
Vô Lượng.

“Linh nhi, không được hỗn.”

Cam Bảo Bảo quát khẽ. Bí kíp thuộc dạng thượng đẳng đủ gây sóng gió trên giang
hồ rồi chứ chưa nói tới đẳng cấp tuyệt phẩm thế này. Vả lại quan hệ giữa hai
người trong mắt Cam Bảo Bảo vẫn chưa đi tới mức đó.

“Không sao đâu bá mẫu. Ta từng hứa sẽ dạy nàng và ta sẽ thực hiện điều đó.”

Lạc Phong cười nói. Đúng lúc này một tiếng gầm lớn từ xa vọng lại, một bóng
đen lao thẳng tới chỗ Lạc Phong đứng. Quyền kình hung mãnh xé gió đánh tới.

“Kẻ nào to gan dám làm loạn Vạn Kiếp cốc của ta?”

Không nhìn Lạc Phong cũng biết người đến là ai, ngoài Chung Vạn Cửu ra thì còn
ai vào đây nữa. Đối với nhân vật này hắn cũng không có ác cảm, Chung Vạn Cửu
vì yêu Cam Bảo Bảo mà chấp nhận xem Chung Linh như chính con ruột của mình,
điều đó khiến Lạc Phong gật đầu tán thưởng.

Thời cổ đại muốn tìm một nam nhân như hắn không phải dễ, bề ngoài hắn dù xấu
xí nhưng cách làm việc, đối nhân xử thế của hắn lại làm nhiều người nể phục.

Lạc Phong thản nhiên đưa tay đón đỡ, chỉ thấy trước mặt mình là một nam nhân
mặt ngựa, bộ dáng cao gầy, hắn thầm than:

“Thật là một bi kịch à. Nếu ngươi mà soái như Đoàn Chính Thuần thì Cam Bảo Bảo
hẳn đã tới tay ngươi rồi. Mà cũng thật may mắn,nếu ngươi mà vớ được Cam Bảo
Bảo trước Đoàn Chính Thuần thì làm sao xuất hiện được mỹ nữ như Chung Linh
chứ.”

Chung Vạn Cửu vận lực đến đỏ mặt nhưng không làm lay chuyển Lạc Phong dù chỉ
một chút, hắn sinh lòng sợ hãi. Phải biết khi lực của hắn rất lớn vậy mà không
thể đá động nổi người thiếu niên này.

“Cha. Người làm gì thế? Sao lại tấn công Lạc đại ca?”

Chung Linh thấy Chung Vạn Cửu tấn công Lạc Phong, trong lòng hoảng hốt vội kêu
lên. Bằng vào khả năng của Lạc Phong nàng không lo lắng hắn sẽ bị thương mà là
lo cho cha mình nhiều hơn.

Lạc Phong dần thả lỏng tay lại, hắn khống chế kiếm khí cực chuẩn để tránh làm
Chung Vạn Cửu bị thương. Chung Vạn Cửu thuận thế thu quyền lại, chỉ thấy trên
đầu nắm đấm nhàn nhạt những vết xướt nhỏ.

“Linh nhi, người này là ai?”

Chung Vạn Cửu ngưng trọng hỏi.

“Huynh ấy là Lạc đại ca, là ân nhân của nữ nhi.”

Linh nhi lại giải thích.

“Vãn bối Lạc Phong, ra mắt hai vị.”

Lạc Phong chắp tay, hơi cúi người hành lễ. Hai người này dù sao cũng đáng tuổi
cha mẹ hắn, và quan trọng nhất là hắn không có ác cảm với họ.

“Thì ra là Lạc công tử. Không biết công tử có thể tránh mặt một lát hay
không?”

Nhận ra sự Chung Vạn Cửu vẫn còn đề phòng mình, Lạc Phong cười khan bước ra
ngoài.

“Cha, người làm vậy là sao?”

Chung Linh kêu lên phản đối. Chung Vạn Cửu trừng mắt nhìn nàng, hắn ta từ tốn
nói:

“Linh nhi, từ nay con nên hạn chế giao du với hắn. Ta không muốn con lặp lại
sai lầm của mẫu thân mình.”

Chung Linh nghe thế liền giận dữ phản bác:

“Người nói thế là sao chứ? Lạc đại ca là người tốt, con không tin huynh ấy sẽ
hại mình.”

“Chung lang, huynh chí ít cũng nên cho cậu ta một cơ hội và cả Linh nhi nữa.”

Cam Bảo Bảo lên tiếng nói đỡ cho Lạc Phong. Nhận thấy hai người phụ nữ đều có
hảo cảm với Lạc Phong, Chung Vạn Cửu thở dài nói:

“Người thanh niên này bề ngoài lễ phép, cư xử chuẩn mực nhưng sâu trong mắt
hắn là cỗ ngạo khí tuyệt luân, một con ngựa bất tuân đúng nghĩa. Ở đó ta chỉ
thấy sự vô tình và cố chấp. Từ bỏ đi Linh nhi à.”

“Không. Lạc đại ca không phải người như vậy, người gạt ta.”

Chung Linh hét lên rồi vụt chạy ra ngoài để lại hai bóng người trầm tư trong
phòng.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng sáo theo cơn gió vang vọng khắp mảnh rừng, lúc
trầm lúc bổng, giai điệu du dương đầy tang thương ly biệt.

“Lạc đại ca.”

Chung Linh hét lớn.

Trên một ngọn cây cao gần đó, Lạc Phong khẽ buông thanh sáo trúc trên tay ra,
hắn đăm chiêu nhìn về bóng hình bên dưới.

Chung Linh vận khinh công lên đứng song song với hắn, nàng ngập ngừng nói:

“Bản nhạc rất hay. Muội chưa từng nghe bài nào hay như vậy.”

“Thật sao?”

Chung Linh gật đầu, nàng hơi hướng về tòa nhà phía trước, cắn răng nói:

“Huynh đưa muội ra ngoài được không? Muội muốn cùng huynh ngao du thiên hạ.”

Cái này đúng ý Lạc Phong, hắn cũng muốn ra ngoài xem xã hội cổ đại này vận
hành như thế nào nên không do dự mà đồng ý. Hai người phi thân vun vút trên
con đường mòn, nhanh chóng biến mất sau màn đêm.

Chung Linh dẫn đường ra tới cửa hang, cả hai bước vào quan tài rồi từ trong mả
chui lên. Đi chừng thêm sáu, bảy dặm đến trước một tòa nhà lớn thì Lạc Phong
ra hiệu dừng lại.

“Chuyện gì vậy Lạc đại ca?”

“Muội chờ một lát.”

Lạc Phong nhắm mắt lại, hắn vận dụng Vô Danh tâm pháp nhằm tìm kiếm hơi thở
sinh mệnh quanh đây bởi Lạc Phong nhớ mang máng rằng gần hang Vạn Kiếp có một
con chiến mã liên quan đến một nhân vật khác trong cốt truyện, cụ thể là ai
thì hắn không nhớ rõ.

Lạc Phong nhảy vào trong, một lát sau hắn dẫn ra một con ngựa đen láy, dáng
hiên ngang uy vũ.

“Con này hình như là Hắc Mai Côi mà, sao nó lại ở đây?”

Chung Linh bộ dáng kinh ngạc lẩm bẩm.

“Hắc Mai Côi? Cái tên lạ quá.”

Chung Linh nghe thế liền bĩu môi:

“Hắc Mai Côi đại danh đỉnh đỉnh trong giới hắc đạo mà huynh không nghe? Đây là
chiến mã của Hương Dược Xoa hảo tỉ muội của muội đấy.”

“Hảo tỉ muội?”

“Đúng vậy, nàng là Mộc Uyển Thanh, một bằng hữu tốt của muội.”

Chung Linh mũi hếch lên trời, có lẽ nàng rất tự hào vì có một bằng hữu tốt như
vầy. Lạc Phong cười xòa không để ý, cái tên này khá xa lạ đối với hắn, trong
mớ trí nhớ ít ỏi của mình, Lạc Phong không tài nào nhớ được tình tiết tiếp
theo trong cốt truyện cũng như cái tên này.

Hắn kéo nàng lên ngựa, Chung Linh dù mắc cở nhưng vẫn tỏ vẻ không có việc gì,
Lạc Phong biết thế chỉ mỉm cười cho qua.

Hai người đi thêm một đoạn thì gặp một cổng trại, đứng canh giữ nơi đó là bốn
năm tên mặt mũi hung ác, một tên trong số đó đứng ra quát:

“Hai tên kia, các ngươi đến đây làm gì?”

Chung Linh lúc này vội la lên :

“Bọn chúng bao vây gia viên của Uyển Thanh tỷ rồi. Lạc đại ca mau cứu tỷ ấy.”

Tòa nhà này đã bị người vây kín, tên nào tên nấy đao gươm sáng chói, đứng rải
rác khắp nơi. Lạc Phong nhếch miệng cười mỉa, con người hắn trước giờ chưa sợ
bất kỳ một điều gì, còn nhớ kiếp trước chỉ vì bị nhắc khéo một cái phong bì mà
hắn làm ầm lên báo hại đi đến nơi nào cũng không ai dám nhận.

Lạc Phong rất thích gây chuyện, điều này đến chính bản thân mình hắn cũng
không nhận ra. Hắn chụp cổ tên đại hán nhấc bổng lên cao, miệng thốt ra một
chữ duy nhất:

“Cút.”

“Khốn kiếp! Các huynh đệ mau giết hắn.”

Mấy tên đứng bên cạnh vội lao lên, tay vác gươm đáo chém tới.

“Muội nhắm mắt lại đi.”

Lạc Phong quay ra sau bảo.

“Vô Danh Kiếm Quyết – Vạn Nhật Triều Tông.”

“Vô Danh Tâm Pháp – Hồng Giai Hộ Thể.”

Liên tiếp vận dụng hai thần công. Toàn thân Lạc Phong được bao phủ một bộ
chiến giáp đỏ rực được cấu thành từ nội lực. Quang năng từ nó tỏa ra chiếu
sáng một góc trời, kinh động tất cả những kẻ có mặt nơi đây.

Hai tay hắn chắp lại thành hình bán nguyệt. Một luồng nội lực khủng bố dần tổ
hợp thành một thanh cự kiếm khổng lồ từ từ trồi lên.

“Sở dĩ nó được gọi là Vạn Nhật Triều Tông là vì. . .”

Lạc Phong nhếch mép cười. Hắn ném thanh cự kiếm lên không trung. Từ nó tỏa ra
một lực hút cực đại hút lấy các thanh binh khí trong tay quần hùng.

“Kiếm của ta. . .a .a . a”

“Đao của ta. . . đây là loại tà môn gì?”

“Chạy mau. . .hắn là quỷ. . .”

Toàn trường một mảnh hỗn loạn, bọn chúng thi nhau bỏ chạy thật xa khỏi nơi
này. Nhưng tất cả đã muộn.

Lượng binh khí kém cõi mau chóng bị cự kiếm thiêu đến nóng chảy, chúng bao bọc
quanh cự kiếm dần hình thành một quả cầu lửa đường kính gần một mét. Sau đó. .
.

“vút. . .vút. . .”

Từ quả cầu lửa bắn ra vô số những thanh binh khí nóng chảy còn dang dỡ ra bốn
phía, kéo theo vô số sinh mạng ngã xuống.

Chung Linh không nhắm mắt, nàng thấy rất rõ cảnh tượng tráng lệ mà thảm thiết
này. Nhưng không phải là sợ hãi mà là sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt.

“Lạc đại ca. . .thật đẹp. . .huynh gọi nó là gì?”

Lạc Phong cười nhẹ nói:

“Vạn Nhật Triều Tông.”

“Vạn Nhật Triều Tông – Vạn Kiếm Bái Nhật. Cái tên thật tuyệt, huynh có thể dạy
muội không?”

Lạc Phong xoa đầu nàng cười nói:

“Ta sẽ thực hiện lời hứa của mình. Và chúng ta cũng nên đón tiếp những người
bạn tiếp theo chứ nhỉ?”

Nói rồi hắn liếc vào trong tòa trang viên. Hàng chục bóng người đang cấp tốc
phi thân đến nơi này.


Tối Cường Nhị Thứ Nguyên - Chương #6