Xuống Núi


Người đăng: Leader

Ngồi xem một chặp, ước chừng Đoàn Dự đã ăn hành đủ, Lạc Phong từ trên cao
thanh âm vọng xuống:

“Ngươi thân là người luyện võ há lại ức hiếp một kẻ vô lực phản kháng, ta thấy
tiếc cho một thân võ học như ngươi.”

Bên dưới Cung Nhân Kiệt nắm đấm chuẩn bị hướng mặt Đoàn Dự đánh tới bổng khựng
giữa chừng. Đúng vậy, y là người luyện võ mà lại ra tay với kẻ thư sinh trói
gà không chặt như Đoàn Dự không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?

Nghĩ thế Cung Nhân Kiệt hai tay ôm quyền chắp lại nói:

“Để các hạ chê cười rồi.”

Nói rồi hắn lui ra đứng sau lưng Tả Tử Mục. Tả Tử Mục là chưởng giáo phe Đông,
trình độ kiếm thuật tạo nghệ cực cao, kinh nghiệp lịch duyệt giang hồ của lão
cũng không phải ít. Hai người kia có thể thần không biết quỷ không hay qua mặt
các võ lâm cao thủ trong này mà không ai biết chứng tỏ thân thủ phi phàm,
không phải bậc vô danh.

Sắc mặt biến chuyển, thân là chưởng môn một phái lão cần phải giữ hình tượng
cho mình. Tả Tử Mục làm ra bộ dáng tạm nhiên nhất cất tiếng hỏi:

“Không biết lệnh tôn hai người là ai? Có thể qua mặt chúng võ lâm đồng đạo nơi
đây mà không ai hay chứng tỏ hai người không phải hạng vô danh ắt lệnh tôn hẳn
là một tông sư trong giới giang hồ.”

Chung Linh nhanh nhảu đáp thay:

“Lão già râu rậm kia, lệnh tôn của ta là ai ngươi không cần biết. Ta đến đây
để xem các ngươi đánh nhau mà thôi, đừng quan tâm đến chúng ta.”, nói rồi nàng
quay sang Lạc Phong: “phải không Lạc đại ca?”

Đúng lúc này bất thình lình ngoài cửa có người bước vào, toàn trường trừ các
nữ đệ tử phía Tây đều chuyển sự chú ý về thân ảnh chập choạng trước cửa. Tả Tử
Mục nhìn thấy kêu lên:

“Dung sư đệ.”

Nguyên người này tên gọi Dung Nguyên Quy cùng học võ với Tả Tử Mục. Võ công
tuy không bằng Tả Tử Mục nhưng so với Cung Nhân Kiệt thì hơn nhiều, thân ảnh
hắn lung lay sắp ngã, bước từng bước khó nhọc đi vào.

Cung Nhân Kiệt vội chạy tới, cả kinh líu lưỡi gọi:

“Dung. . .Dung sư thúc. Sư thúc sao vậy?”

Dung Nguyên Quy lúc này hai mắt trợn ngược lên, mặt đầy căm phẫn mà tắt thở dù
cho hai thầy trò Tả có làm gì cũng không tỉnh lại. Tả Tử Mục biết trước Dung
Nguyên Quy trọng thương lúc vào vội tra xét vết thương.

Vừa cởi áo ra thấy trên bụng Dung Nguyên Quy có 12 chữ: “giờ Tí đêm nay đảng
Thần Nông sẽ diệt phái Vô Lượng.” Tả Tử Mục chú ý nhìn một lát, bất chợt nổi
giận đùng đùng, tay cầm thay trường kiếm đâm mạnh vào đất, nghiến răng quát
to:

“Để xem lần này đảng Thần Nông diệt phái Vô Lượng hay phái Vô Lượng diệt đảng
Thần Nông? Thù này không báo thề không làm người.”

Chung Linh thích thú nhìn tràng diện trước mắt, nàng chỉ sợ thiên hạ không
loạn, đổ thêm dầu vào lửa.

“Này lão râu rậm, nơi này bây giờ nội bất xuất ngoại bất nhập rồi, đảng Thần
Nông đã sai người bịt kín lối lên núi, môn hạ ông xuống núi e rằng lành ít dữ
nhiều.”

“Vả lại đảng Thần Nông chuyên dùng độc, nếu đơn đả độc đấu với chúng các ngươi
có thể giành phần thắng nhưng nếu chúng dùng độc thì khó nói trước kết quả a.”

Tả Tử Mục cả kinh, không nghĩ tới bọn chúng to gan như vậy. Trên núi bây giờ
không chỉ có mỗi Đông Tông mà còn có sự góp mặt của Tây Tông và nhiều anh hùng
hảo hán trên giang hồ thế mà chúng còn dám cả gan làm càn như thế.

Nén cơn giận lại, lão hai tay ôm quyền nói:

“không biết tôn tính đại danh hai vị?”

Lạc Phong miệng không ngừng chóp chép hạt dưa, hai tay liên tục vuốt ve con
Kim Xà của Chung Linh mà nói:

“Đại danh thì không có chỉ có tôn tính mà thôi. Cơ mà ngươi nghĩ ta sẽ nói
sao?”

Tả Tử Mục lãnh nhiên:

“Nếu lời vị cô nương này nói là đúng thì chúng ta nên hợp sức lại đối phó bọn
chúng, chẳng phải bọn chúng đã bao vây núi Vô Lượng lại rồi sao? thiết nghĩ
bây giờ đoàn kết mới là thượng sách.”

“Bọn chúng chỉ giết người Vô Lượng phái các ngươi mà thôi, chúng ta người
ngoài không liên can.”

Lạc Phong nắm lấy tay Chung Linh phi thân xuống. Bạch y phất phới trong gió,
khuôn mặt tuyệt mỹ lẫn chút phong trần khiến bao thiếu nữ Tây Tông sa vào bẫy
mộng.

Chung Linh hơi rụt rè rụt tay lại, Lạc Phong ghé tai nàng nói nhỏ: “ôm thì
cũng đã ôm rồi huống chi chỉ là nắm tay thôi mà.”, Chung Linh mặt càng lúc
càng đỏ, nàng mất đi vẻ tinh quái thường ngày, nhu thuận nép bên Lạc Phong đi
tới.

Tả Tử Mục giương kiếm chặn đường lại, thấp giọng đe dọa:

“Hai vị hãy khoan, đường xuống núi hiện rất nguy hiểm. Ta với danh nghĩa
trưởng Đông Tông không thể để khách nhân gặp nguy hiểm được, chuyện này nếu
đồn ra ngoài sau này ta sao có thể đi lại trên giang hồ?”

Lạc Phong dùng một ngón tay chặn lưỡi kiếm lại, hắn ung dung nói:

“Thứ nhất chúng ta không phải người của Vô Lượng phái nên ngươi không có quyền
ra lệnh cho chúng ta. Thứ hai chúng ta cũng không phải khách nhân do ngươi mời
đến, đi hay ở là quyền của ta, hay ngươi nghĩ có thể cản được ta?”

“Crắck”

Toàn trường một mảnh tĩnh lặng, bất kể ai từ tông chủ Đông Tông cho tới Tây
Tông hay các khách nhân ngồi đây đều trố mắt kinh ngạc nhìn thanh trường kiếm
của Tả Tử Mục vỡ vụn chỉ sau một cái chạm nhẹ của người thanh niên trước mặt.

Tả Tử Mục dường như mất năng lực suy nghĩ, thanh trường kiếm theo lão ta bao
năm nay đã thành đống sắt vụn. Đối với một phái chuyên luyện kiếm như Vô Lượng
phái, kiếm gãy đồng nghĩa với thất bại, Tả Tử Mục bất lực thở dài, hắn cúi
người ôm quyền như một sự tôn trọng dành cho người thanh niên trẻ tuổi.

“Tại hạ thất lễ rồi.”

“Không dám. . .không dám. . .”

Lạc Phong cúi người đáp lại.

“Wow! Lạc đại ca, huynh thật lợi hại.”

Chung Linh hai mắt đầy sao bỏ qua hình tượng thục nữ khoác vai Lạc Phong khen
ngợi. Lạc Phong xoa đầu nàng mỉm cười nói:

“Nếu muội muốn ta có thể dạy cho muội.”

“Thật chứ?, ngoắc tay nào.”

Lạc Phong đưa tay ra ngoắc lại, hai người tình chàng ý thiếp trước mặt đám
người Vô Lượng sơn mà mặt không đổi sắc. Đến cả lão cáo già như Tả Tử Mục phải
thầm khen người thanh niên này không những võ công cao cường mà xét về khoản
mặt dày cũng vào hàng vô đối.

“Hai vị cô nương không biết có thể cho tại hạ theo cùng hay không?”

Đoàn Dự lúc này mới lồm cồm bò dậy, mặt mũi sưng húp đến nỗi nhìn không ra,
hắn thất thểu chạy tới.

“Ngươi nói ai là cô nương?”

Lạc Phong mặt đầy hắc tuyến, hắn nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai hắn bị
gọi nhầm giới tính rồi. Đoàn Dự lúc này chưa học võ nên nhãn lực không cao,
hắn không nhìn thấy cục hạch nổi nơi cổ Lạc Phong nên mới nhầm là con gái.

“Dĩ nhiên là cô nương rồi. Cô nương muốn giả nam trang thỉ phải mua thêm thật
nhiều râu dán vào mới giống.”

Đoàn Dự ngây thơ đáp lại. Chung Linh thấy thế che miệng cười khúc khích, Lạc
Phong thì khỏi nói, mặt hắn lúc xanh lúc trắng đổi màu liên tục như tắc kè
hoa.

“Ta. . .là. . .nam. . .nhân. . .nam nhân. . .đó nghe rõ chưa?”

Lạc Phong gằn giọng, hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ nam nhân thật to cho mọi
người nghe thấy.

“Cô nương cứ đùa. Làm gì có nam tử nào mà xinh đẹp như cô nương.”

Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu tương ứng với hoàn cảnh lúc này. Lạc
Phong có cảm giác muốn một phát đấm chết vị thế tử trước mặt nhưng hắn cắn
răng nhịn lại.

Cung Nhân Kiệt cười dài bước tới vỗ vai Đoàn Dự:

“Xem ra ngươi ngoài không biết võ công ra còn là một tên đại ngốc nữa. Ngươi
không thấy cục hạch nổi trên cổ hắn à? ta đánh thế mà còn chưa thông ra?”

Đoàn Dự tỉnh bơ đáp:

“Phái Vô Lượng các ngươi chỉ được cái múa kiếm, là hạng võ biền ta đây không
chấp.”

Hắn đưa tay phe phẩy cái quạt giấy rách nát trước mặt, hình tượng lúc này khá
khôi hài.

“Ngươi. . .”

Cung Nhân Kiệt toan lao lên đánh tiếp thì bị Tả Tử Mục trừng mắt ngăn lại. Hắn
ta ôm quyền:

“Cung tiễn hai vị.”

Chung Linh khoác tay Lạc Phong thoải mái bước đi, cho tới khi họ dần khuất
bóng, Đoàn Dự nhìn về ánh mắt không mấy thiện cảm của Cung Nhân Kiệt liền cảm
thấy không ổn. Hắn chạy theo la lớn:

“Hai vị cô nương chờ tại hạ với.”

“Lạc cô nương. Có người đuổi theo đòi tán tỉnh huynh kìa.”

Chung Linh đi bên cạnh cười trêu.

“Muội còn nói nữa có tin ta thịt muội ngay bây giờ không?”

“Nếu huynh muốn muội sẵng sàng bồi tiếp à.”

Lạc Phong á khẩu. Hắn tính hù chơi ai dè Chung Linh lại mạnh bạo như vậy, cô
nương này lúc thì hiền dịu như thục nữ lúc thì ranh mãnh chẳng khác nào ma nữ,
không biết đâu mà lần.

“Chúng ta có nên chờ hắn không?

Lạc Phong suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Chỉ cần hắn diệt sạch bọn Thần Nông
đảng phía dưới đảm bảo tính mạng cho Đoàn Dự là ổn, dù sao hắn cũng không tính
phá hư kịch bản còn về mỹ nữ thì tùy duyên.

Trên đường đi, phía xa xa dưới chân núi bốc lên cụm khói đen, Chung Linh huých
vào người Lạc Phong mà nói:

“Dưới đó đảng Thần Nông hẳn là đang chế thuốc độc đối phó người Vô Lượng phái.
Chúng ta nên đi đường vòng để tránh vạ lây.”

“Muội sợ sao?”

Chung Linh nghe thế liền phản đối:

“Không phải muội sợ mà muội lo cho huynh thôi. Bọn chúng đông người như thế
tránh là thượng sách.”

“Muội tin ta không?”

“Muội tin.”, Chung Linh gật đầu cái rụp.

“Vậy thì đi theo ta, không cần phải lo lắng gì cả.”

Nhận ra sự lo lắng của Chung Linh, Lạc Phong ôm chặt nàng lại. Chung Linh
không phản đối như hồi ở Vô Lượng sơn. Nụ tình của nàng đã chớm nở ngay từ lần
gặp đầu tiên, nàng không chống cự mà thản nhiên tận hưởng lấy.

“Ta có thể chưa là mạnh nhất nhưng ta đảm bảo với nàng, ít nhất bọn người dưới
kia ta chưa để vào mắt.”

“Ưm.”

Chung Linh nhu thuận gật đầu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Hai người cứ thế
sánh vai nhau đi xuống núi.


Tối Cường Nhị Thứ Nguyên - Chương #4