Người đăng: Leader
Lạc Phong bật người dậy, hắn thở hồng hộc nhìn xung quanh. Với khối nhục thân
phàm thể này, Lạc Phong buộc phải bắt đầu cuộc hành trình của mình từ vạch
xuất phát, nơi hắn lựa chọn thuộc Kim Dung thế giới.
Trong đường hầm thời gian có rất nhiều cánh cửa dẫn đến các thế giới khác
nhau, Lạc Phong tự biết lượng sức nên hắn chọn một thế giới sơ khai làm điểm
bắt đầu.
Đẳng cấp thế giới phân chia từ thấp lên cao tùy thuộc vào hệ thống sinh vật
tồn tại trong một giới. Tỷ như Kim Dung thế giới được xếp vào cấp bậc Cổ Võ
bởi kẻ mạnh nhất nơi này chưa thể thoát ra khỏi các tính ràng buộc của nó.
Cổ Võ được chia làm hai nấc thang riêng biệt là Hậu Thiên và Tiên Thiên.
Võ học Hậu Thiên chia làm bảy cảnh giới: nhập môn, võ giả, võ sư, đại võ sư,
tông sư, đại tông sư và viên mãn cảnh giới.
Lên đến Tiên Thiên nội lực sẽ có sự biến hóa về chất, người luyện võ coi như
đã đặt nửa bước vào con đường tu luyện. Nội lực sẽ chuyển hóa thành chân khí,
gồm năm cảnh giới: chân khí, cương khí, chân nguyên, khí toàn và tiên thiên
viên mãn.
Lạc Phong lúc này một chút căn cơ tu luyện cũng không có, việc hắn cần làm bây
giờ là mau chóng thích nghi với thế giới nhược nhục cường thực này.
Địa điểm hạ cánh của hắn nằm sát bên một con suối nhỏ trong rừng, Lạc Phong
lồm cồm ngồi dậy nhìn ngắm xung quanh, một màu xanh ngắt xa lạ đập vào mặt
hắn, thậm chí Lạc Phong còn ngửi thấy mùi cỏ ẩm ướt trong không khí.
“Kim Dung thế giới, thú vị.”
Là một người có phần ham mê phim kiếm hiệp, Lạc Phong không lạ gì seri phim
truyền hình ăn khách của đại thần Kim Dung, dù nhiều tình tiết trong đó hắn
quên mất nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không nhớ tên một số nhân vật
chính.
“Thế giới Kim Dung được chia làm nhiều giai đoạn khác nhau, không biết hiện ta
đang sống tại thời nào?”
Lạc Phong lẩm bẩm. Rất nhanh hắn liền phát hiện sự khác biệt, chất giọng nam
tính đặc trưng đã biến mất thay vào đó là giọng nói trong trẻo, thanh thúy như
chuông bạc. Khẽ nhìn xuống đôi bàn tay mình, bàn tay thô ráp gầy guộc đã không
còn, chỉ có đôi bàn tay trắng nõn mủm mĩm trước mắt.
“Hiểu rồi.”
Lạc Phong mỉm cười. Hắn vừa trải qua cải tạo của thế giới lực nên thân thể sẽ
thu nhỏ lại lúc năm tuổi, độ tuổi thích hợp nhất để luyện võ.
“Thế giới này xuất phát từ Cổ Võ, đến giai đoạn Tân Tác nối mạch sẽ xuất hiện
cường giả đẳng cấp Tiên Thiên. Như vậy là quá đủ để ta viết tiếp trang sử của
mình.”
Lạc Phong nhắm mắt lại, hắn không muốn dựa vào bất kỳ một bộ võ học nào do
người khác mà không phải là hắn viết nên. Lòng tự tôn của một đời Đế Hoàng
không cho phép điều đó, hắn phải vượt lên tất cả, để xứng với hai chữ Bách
Việt.
Trong Kim Dung truyện nổi tiếng nhất là tứ đại thần công, lần lượt là: Cửu
Dương Thần Công, Dịch Cân Kinh, Kim Chung Trạo và Tẩy Tủy Kinh, lên đến Tân
Tác thì tiềm năng của những bộ thần công này được khai phá đến mức tận cùng.
Mỗi bộ thần công đều có một thế mạnh riêng như Kim Chung Trạo thiên về phòng
ngự, Cửu Dương mạnh về tấn công, Tẩy Tủy Kinh lấy sự ảo diệu làm nguồn gốc còn
Dịch Cân Kinh thi so đấu nội lực xếp hàng tối cường.
Lạc Phong kết hợp thế mạnh tứ đại thần công lại thành một bộ võ học hoàn toàn
mới chỉ dành riêng cho mình, nó không có tên, Lạc Phong cũng lười đặt tên cho
nó, hắn gọi tạm là Vô Danh thần công cho có lệ.
Xét về từng mạch có thể nó không mạnh bằng bản gốc nhưng kết hợp cả bốn lại
thì bộ thần công tự chế này vượt trội so với những bộ khác.
Vô Danh thần công thừa hưởng cấp độ phân biệt khá giống so với Dịch Cân Kinh
trong nguyên tác. Sức mạnh của nó tỉ lệ thuận với màu sắc chủ thể phát ra mỗi
khi giao đấu.
Yếu nhất là Hồng Cấp rồi đến Hoàng Cấp, Lam Cấp, Bạch Cấp, Tử Cấp, Hắc Cấp Tam
Gian, Nhị Gian, Nhất Gian, Vô Gián. Đồng hành với sự thay đổi màu sắc qua từng
cấp độ còn có sự xuất hiện của một bộ khải giáp bao quanh cơ thể dựa theo màu
sắc Dịch Cân Kinh, một biến thể từ Kim Chung Trạo.
Không những thế, Lạc Phong còn có khả năng triệu hồi chân hỏa từ Cửu Dương trợ
chiến, một sự kết hợp hoàn hảo mà không phải do chấp vá như Không Ngã thực
hiện trong Tân Tác.
Bằng vào thiên tư tuyệt đỉnh của mình, chẳng mấy chốc Lạc Phong đã phác thảo
sơ bộ cấp bậc đầu tiên cho Vô Danh tâm pháp. Những đẳng cấp sau tạm thời không
nói tới, Lạc Phong bây giờ chỉ chuyên tâm lĩnh ngộ và không ngừng cải biến Vô
Danh tâm pháp sao cho hoàn mỹ nhất.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ban ngày hắn vào rừng săn bắt dã thú và luyện
võ, thời gian còn lại hắn dành hết để ma luyện bản thân và không ngừng nâng
cấp Vô Danh tâm pháp.
Đã mười hai năm trôi qua.
Trong mười hai năm này Lạc Phong thành công sáng chế ra thêm hai bộ thần công
Vô Danh kiếm quyết và Vô Danh thân pháp. Vô Danh tâm pháp hắn hiện đã đạt đến
Lam Cấp cảnh giới.
Lam Cấp cảnh giới nếu đem so sánh phải tương đương với Tông Sư cảnh ở bậc Hậu
Thiên thậm chí có phần hơn, đó là chưa kể đến hắn còn có khả năng phối hợp với
kiếm quyết và bộ pháp.
Đứng trên một cành cây cháy đen, từ đầu ngón trỏ Lạc Phong bắn ra một đường
kiếm khí lẳng lệ đục thẳng hàng cây phía trước. Hài lòng với thành quả của
mình, hắn cười nhạt.
“Đến lúc rồi.”
Lạc Phong nhún người nhảy xuống đất, hắn bước đến trước căn nhà gỗ do chính
tay bản thân dựng lên từ mười hai năm trước, thở dài cảm khái.
“Tạm biệt.”
Lạc Phong lặng lẽ xoay người rời khỏi, bóng hắn khuất dần dưới tán cây rừng
rậm rạp. Một thời gian dài ở đây đủ để Lạc Phong phần nào phán đoán địa thế và
phương hướng di chuyển trong rừng, hắn căn cứ theo lối mòn và các ký hiệu mình
để lại trong suốt thời gian ở đây mà ra ngoài.
Trông Lạc Phong bây giờ không khác người rừng là bao, quần áo hắn chắp vá từ
da thú, mặt mũi lấm bẩn do lâu ngày không tắm. Sở dĩ hắn không tắm bởi hắn có
duy nhất một bộ quần áo để thay nếu tắm rồi lấy đâu quần áo mà mặc, đó là cứ
một thời gian bộ da thú lại bốc mùi hôi thối.
Điều kiện rừng mưa nhiệt đới thế này hắn giữ được một bộ để mặc là may lắm
rồi, nghĩ đến cảnh trần như nhộng trong rừng, Lạc Phong không tự chủ rùng mình
ớn lạnh.
Mất ba ngày thời gian để Lạc Phong tìm được thành trấn con người, lúc này hắn
lại đối diện một vấn đề mới, tiền. Ở thời đại nào cũng vậy, đồng tiền là vạn
năng mà Lạc Phong trong người lại không có lấy một cắc.
Người ta có câu bần cùng sinh đạo tặc, trường hợp của hắn bây giờ đúng như thế
chỉ có điều không như đạo tặc, Lạc Phong đây là đường đường chính chính đi ăn
cướp.
Trên con đường mòn dẫn đến thành trấn, một cuộc chạm trán giữa một thương đoàn
nhỏ và đám thảo khấu địa đầu xà trong vùng đang diễn ra.
Tên đầu lĩnh bọn cướp sai người chặn đường lại, nói bằng một câu rất chi là
quen thuộc:
“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng nếu muốn qua đường thì đưa lộ phí.”
Trưởng đội tiêu cục nhận bảo vệ thương đội cũng không vừa, hắn chỉa đao vào gã
cướp hét:
“Cuồng vọng, ngay cả hàng hóa do Uy Lam tiêu cục chúng ta bảo tiêu mà còn dám
cướp.”
Bọn cướp quay mặt nhìn nhau khó hiểu, tên đầu lĩnh gãi gãi cái đầu trọc bóng
loáng ra chiều nghĩ ngợi, trong menu của hắn dường như không có cái tiêu cục
nào tên Uy Lam.
“Uy Lam tiêu cục? bổn đại gia chưa từng nghe.”
“Chưa từng nghe? Uy Lam tiêu cục chúng ta vang danh bốn bể mà ngươi chưa từng
nghe? Khinh người quá đáng.” Gã đội trưởng hầm hừ tức giận, đoàn bảo tiêu vội
rút binh khí, không khí ngập mùi thuốc súng.
Một gã trung niên béo ú từ trong xe ngựa đi ra, hắn cười xòa xoa dịu tình hình
căng thẳng giữa hai bên nói:
“Chư vị, chúng ta chỉ làm ăn nhỏ nên không có nhiều ngân lượng bồi tiếp chư
vị. Tiện đây bổn trang có chút lòng thành mong chư vị nể mặt mà nhận lấy.”
Tên cướp tiếp nhận bọc ngân lượng từ tay gã trung niên, hắn lôi một lượng bạc
từ trong ra cắn thử.
“Hảo! xem như ngươi biết điều.”, tên cướp cười to đắc ý, bổng hắn nghi hoặc
nhìn vào toa xe ngựa “Hừm ta nghe thấy tiếng đàn bà, ai ở trong xe ngựa các
ngươi?”
Gã trung niên xanh mặt vội giải thích:
“Bên trong là thê tử tại hạ, nàng đang mang thai nên không tiện ra tiếp.”
“Lão tử lại không nghĩ vậy. Người đâu lục xoát.”
“Các ngươi đừng ép người quá đáng. Hươu chết về tay ai còn chưa rõ đâu?”
Gã trung niên gằn giọng trái ngược với khuôn mặt tươi cười lúc nãy của gã.
Hai bên lâm vào tình trạng giương cung bạt kiếm có thể gây chiến bất cứ lúc
nào thì đúng lúc này xuất hiện một người. Người này mặc kệ ánh mắt như muốn
giết người của lũ cướp mà thản nhiên bước tới.
“Tên ăn mày này ở đâu chui ra đây?”
“Đánh chết hắn đi, bộ da thú hắn mang trông có giá đó.”
“Có mắt như mù.”
Lạc Phong căn bản là không hiểu những lời chúng nói, hắn chăm chăm nhìn vào
bọc tiền tên đầu lĩnh đang cầm trên tay mà nuốt nước miếng.
Rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả, hắn nhẹ nhàng giựt lấy bọc ngân lượng
trong tay tên đầu lĩnh mà ngắm nghía. Có số tiền này trong tay, cuộc sống rừng
rú của hắn sẽ kết thúc, không cần phải ngày ngày làm bạn với dế nữa.
“Ngươi . . .ngươi. . .tiền. . .”
Không chỉ tên cướp mà đến cả đoàn đội thương đoàn phía đối diện cũng nghẹn
họng trân trối trước thể loại cực phẩm này. Chưa hết, hành động tiếp theo của
hắn mới khiến bọn họ chính thức hóa đá.
Lạc Phong phải công nhận, tà phi phong trắng muốt tên thủ lĩnh mang trông cực
kỳ bắt mắt, nó hấp dẫn hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tên cướp nói bằng thứ ngôn ngữ gì đó hắn không hiểu, Lạc Phong cũng mặc kệ,
cái phi phong này hắn chấm rồi.
“Pặc”
Lạc Phong thoải mái giựt lấy cái phi phong sau lưng tên cướp, hắn và đám đàn
em đến giờ vẫn chưa hết sốc, một vài tên còn đưa tay nhéo má mình nhằm kiểm
chứng sự thật.
“YAAAAAAAA. . . .Lão tử giết ngươi.”
Tên đầu lĩnh cuồng nộ, chưa bao giờ hắn nhục nhã thế này, hắn dùng mười thành
nội lực của mình chém về người thanh niên trước mặt.
“Kịch”
Lạc Phong chỉ đưa một ngón tay đỡ lấy, lực phản chấn mạnh đến mức chấn bay tên
cướp ra sau. Hắn phum một ngụm máu tươi, kinh hoàng nhìn người thanh niên
trước mắt.