Đại Hội Võ Lâm


Người đăng: Leader

Bóng đêm vô tận phủ lấy ngôi chùa tang thương cổ kính. Dưới màn đêm, Lạc Phong
xoải từng bước chân nặng nề lên đỉnh núi, từng cơn gió mang hơi lạnh sương đêm
phả vào mặt không làm hắn chùn bước.

Tà áo trắng tinh khôi từ bao giờ đã biến mất thay vào đó là bộ hắc y phủ kín
toàn thân, hắn chầm chậm đi lên đỉnh núi, như một u linh lướt qua mà không ai
nhìn thấy.

Tàng Kinh Các nơi lưu trữ tinh hoa võ học Thiếu Lâm tự, Lạc Phong nhún người
nhảy lên một nóc nhà gần đó quan sát. Tới giờ Tí, một bóng người trong bộ tăng
nhân từ từ tiến ra, đôi mắt đục ngầu hướng về vị trí hắn đứng.

“Vô Danh Tăng?”

Vị tăng nhân gật đầu rồi lại lắc đầu, ông ta chậm rãi đáp:

“Bần tăng từ lâu đã biết kiếp nạn của mình đã đến, thật không ngờ lại đến sớm
như vậy.”

Lạc Phong gật đầu:

“Đến đây, đệ nhất nhân Thiên Long thế giới.”

Hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, Vô Danh Tăng thở dài:

“A di đà phật. . .đức Phật từ bi, quay đầu là bờ. Thí chủ tâm cảnh đầu nhập vô
tình đạo, nên dừng lại thôi.”

“Đạo của ta do ta làm chủ, không một ai không một thứ gì có thể ngăn cản, lão
đừng nhiều lời vô ích.”

Lạc Phong đạm nhiên đáp, đôi mắt hờ hững tựa trận chiến sắp tới không liên
quan gì đến hắn.

“Lão nạp tục sự quấn thân, hẹn thí chủ ba ngày sau tại đại hội quần hùng võ
lâm. Dù thắng dù thua hy vọng thí chủ từ bi tha cho chúng sinh một con đường
sống.”

Lạc Phong ngẩn người đôi chút, hắn lại nhìn về hai bóng đen khác đang lấp ló
gần đây, đạm bạc nói:

“Ba ngày sau gặp lại.”

Thi triển Vô Danh bộ pháp, thân ảnh Lạc Phong như quỷ mị tan biến trong màn
đêm đen kịt, để lại Vô Danh tăng trầm ngâm.

Trong thời gian ba ngày, Lạc Phong kiến tạo một động phủ cạnh chân núi Thiếu
Lâm tĩnh tọa. Tất cả những ký ức, kiến thức hắn tích lũy trong thời gian tại
thế giới này được tinh lọc lại một lần, hắn như một vị cao tăng nhập định mặc
sự biến động chốn võ lâm bên ngoài.

Luồng chân khí lam sắc của hắn lúc này ẩn hiện một vài tia bạch khí, chúng
lượn lờ quanh hắn như những luồng khói mờ ảo vô định. Lần thứ hai Lạc Phong mở
mắt, tuy nhiên chúng lại khác biệt hơn rất nhiều so với trước kia.

Nếu trước kia hai con mắt của hắn đều mang màu đen thuần túy thì bây giờ một
trong số đó trở nên vàng rực. Từ nó phát ra thứ ánh sáng hoàng kim thần thánh,
ẩn trong đó là vô số bánh xích ma pháp li ti vận hành theo một quy tắc tối
nghĩa.

Con mắt này được các đời Đế Hoàng trước đây gọi là “Con Mắt Của Thần.”, nó
không những có thể quan sát dòng chảy vận mệnh thế giới, cao hơn nữa là tinh
không tuỳ thuộc theo thực lực chủ nhân mà còn như một dạng không gian lưu trữ.

Tuy nhiên nó chỉ lóe sáng được một lúc liền khôi phục lại sắc đen ban đầu. Lạc
Phong thu công lại, hắn thở ra một ngụm trọc khí.

“Đến giờ rồi.”

Lạc Phong tự nói, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Trước cổng Thiếu Lâm lúc này vắng bóng người, Lạc Phong là người đến sớm nhất,
hắn nép mình vào một góc khuất ẩn thân chờ đợi.

Một thời gian sau, lần lượt các lộ anh hùng thi nhau tiến tới. Thiếu Lâm tự
thấy động liền phái một nhóm hòa thượng ra chặn trước cửa chùa, đôi bên lời
qua tiếng lại thì được biết các lộ anh hùng nhận được thiệp mời của Cái Bang.

Người ở xa được báo trước, người ở gần được báo sau, mục đích để nhân sĩ võ
lâm chứng kiến cảnh Cái Bang đánh bại Thiếu Lâm nhằm soán ngôi minh chủ.

Một lát sau có tiếng hô lớn vang lên:

“Điện hạ Đoàn Chính Thuần – Trấn Nam Vương đến.”

Những người này, Lạc Phong không để ý, hắn nhắm mắt dưỡng thần đợi nhóm nhân
vật chính xuất hiện. Sự có mặt của Lạc Phong phần nào thay đổi đi nội dung cốt
truyện nhưng đó chỉ là một ít, các sự kiện chính vẫn diễn ra chỉ có điều thiếu
đi một nhân vật là Uyển Thanh mà thôi.

Lúc này, đám người Cái Bang đã lục đục kéo đến, hàng trăm khất cái bảy túi vác
theo gậy gộc đến trước khoảng sân trước cửa.

Dẫn đầu là người thanh niên đeo mặt nạ, kế bên hắn là hàng ngũ trưởng lão thân
tín đại diện cho vũ lực Cái Bang.

Lạc Phong không nhìn thấy Đoàn Dự trong đám người này, Hư Trúc thì hắn không
biết mặt, cho đến vị đại hán mà hắn đoán là Tiêu Phong vẫn chưa tới. Võ đài
Cái Bang dựng lên hôm nay hợp với tâm ý hắn, nhân vật chính ngày hôm nay không
phải bộ ba Tiêu Phong mà là Lạc Phong hắn.

Lạc Phong bất giác nhíu mày, hắn cảm giác có ai đó đang nhìn mình, theo bản
năng nhìn lại.

“Chung Linh?”

Người này chính là Chung Linh, nàng hiện đang đi chung với phụ mẫu. Chung Linh
tỏ ra bất ngờ khi không thấy Uyển Thanh bên cạnh hắn, nàng khẽ gật đầu rồi cúi
gầm mặt xuống.

Cam Bảo Bảo dùng ánh mắt không mấy tốt lành gì nhìn hắn, đối với loại đàn ông
hoa tâm, nàng ta chưa bao giờ có hảo cảm.

Lạc Phong mới thực sự bất ngờ, hắn không nghĩ rằng nàng ta lại cảm nhận được
mình, lòng thầm kỳ quái nhưng hắn vẫn đạm bạc không lên tiếng, ánh mắt bình
thản quan sát toàn trường.

Bổng, một tiếng vọng từ xa vang tới:

“Cô Tô Mộ Dung Phục xin ra mắt các vị cao tăng Thiếu Lâm.”

“Ồh.”

Lạc Phong chợt mỉm cười, hắn phát hiện ra vị đại mỹ nhân trong Thiên Long
trông như thế nào rồi và quan trọng hơn, sâu trong linh hồn hắn rung động đối
với nàng ta, đây không phải loại rung động về thể xác mà liên quan đến linh
hồn.

“Mảnh vỡ linh hồn của Bích nguyệt, thật không ngờ tại nơi này xuất hiện một
lúc hai mảnh vỡ.”

Phát hiện trong nhóm nhân sỹ võ lâm có người nhìn mình, Vương Ngữ Yên hiếu kỳ
nhìn lại. Chỉ thấy sâu trong góc khuất ngoài rìa, một thiếu niên trong bộ hắc
y che kín người, hắn thản nhiên đánh giá nàng không chớp mắt.

Mộ Dung Phục phát hiện dị trạng Vương Ngữ Yên, hắn nhíu mày nhìn về người
thanh niên hắc y nhưng không để tâm lắm.

Đoàn người Mộ Dung Phục tiến đến, ngoài nhóm người hắn ra còn có một gã hòa
thượng tên gọi Cưu Ma Trí, Lạc Phong khẽ nhếch mép quan sát toàn trường, hắn
cười lạnh.

Trong mắt hắn, tất cả những người nơi đây đều là kẻ chết, chỉ một lát nữa thôi
đại hội võ lâm này sẽ chính thức biến thành một cuộc thảm sát.

“Làm ơn tránh đường. . .làm ơn tránh đường. . .cha. . mẹ.”

Một người thanh niên bạch y tuấn lãng đang chen chúc dòng người tiến về phía
Trấn Nam Vương phủ, Lạc Phong theo đó nhìn lại.

“Xuất hiện rồi sao?”

Theo sự xuất hiện của Đoàn Dự, đi bên cạnh hắn là hai người khác. Một người
trong trang phục đệ tử Thiếu Lâm, người còn lại chính là vị đại hán Lạc Phong
gặp trong tửu điếm lúc trước.

Ngoài ra còn các nhân vật cự đầu của võ lâm như Đinh Xuân Thu, Nam Hải Ngạc
Thần và các nhân vật đỉnh cao khác.

Du Thản Chi lúc này đứng ra nói:

“Chư vị, thời giờ đã đến. Ta là Trang Tụ Hiền, chưởng môn Cái Bang cùng các
huynh đệ đến đây gặp chư vị bàn chuyện võ lâm minh chủ.”

Mọi người đã giữ trật tự, hắn nói tiếp:

“Bởi vì Đại Liêu ngày càng lớn mạnh, có xu thế ngấp nghé Đại Tống ta. Ta nhận
được tin sắp tới Đại Liêu sẽ mang hơn mười vạn đại quân tiến đánh Đại Tống. .
.”

“Vì để ngăn quân địch, chúng ta cần tìm một vị minh chủ lãnh đạo quần hùng
chống giặc ngoại xâm. Thân là Cái Bang bang chủ, ta đề nghị cùng các vị anh
hùng hảo hán cùng đề cử người xứng đáng, tất chung sức đánh giặc Liêu.”

Du Thản Chi như đã học thuộc lòng, hắn nói vang vắc không ngượng miệng. Mọi
người nghe thế gật gù khen phải, một trong số đó đứng ra hỏi:

“Trang bang chủ, theo như ngươi nói chúng ta cần một người xứng đáng đứng ra
lãnh đạo quần hùng thì ta nghĩ phương trượng Thiếu Lâm Huyền Từ đại sư là
người thích hợp nhất, ta thấy căn bản không cần phải đề cử.”

Một gã trưởng lão đứng bên cãnh Du Thản Chi cười khẩy nói:

“Vị huynh đệ này nói không sai, bất quá. . .”

Hắn đem chuyện Huyền Từ đánh đám người Liêu, bảo vệ Tiêu Phong để làm lý do
không đồng ý để Thiếu Lâm tự nắm chức minh chủ võ lâm.
Huyền Từ phương trượng đứng ra nói:

“A di đà phật, ta xác thực không có tư cách làm minh chủ võ lâm. Thí chủ nói
không sai.”

Đám nhân sỹ võ lâm nhao nhao hẳn lên, một người trong đó nói:

“Ta cho rằng minh chủ võ lâm phải là người võ công xuất chúng, danh vọng cao
nếu không ta không phục. . .”

“Ta cũng không phục. . .”

Nhiều tiếng nghị luận xôn xao hẳn lên, đa phần đều yêu cầu cần một người lãnh
đạo có danh vọng và võ công cao mới hợp cách.

Tên trưởng lão đứng cạnh Du Thản Chi nhếch mép, hắn hô lớn:

“Ta thấy Trang bang chủ Cái Bang không những tuổi trẻ tài cao, thiên tư trác
tuyệt, ta đề cử ngài ấy chức minh chủ võ lâm.”

Bên Mộ Dung gia tướng phản bác:

“Chúng ta đề cử Mộ Dung công tử chức minh chủ võ lâm.”

Bên phái Tinh Túc cũng không vừa:

“Ta đề nghị Đinh chưởng môn làm minh chủ võ lâm.”

Mỗi người một ý, khung cảnh hỗn loạn không khác nào cái chợ. Bên nhóm người
Trấn Nam Vương, A Tử hô to:

“Ta đề nghị Tiêu đại ca lên làm minh chủ võ lâm.”

Không nói tới thì thôi, một khi nói tới thì đủ oanh động. Giới nhân sỹ võ lâm
hằm hằm sát khí nhìn về nhóm người Trấn Nam Vương, một trong số đó gằn giọng:

“Hắn là người Khiết Đan, hắn không xứng. Trong số chư vị ở đây đã từng có
người thân bị hắn giết, hắn chết còn chưa hết tội mà dám xen vào đại sự võ lâm
trung nguyên chúng ta.”

A Tử toan phản bác lại thì vị đại hán đứng bên cạnh nàng ngăn lại, hắn ta chắp
quyền nói:

“Tiêu mỗ đúng là người Khiết Đan, vị huynh đệ đây nói không sai, Tiêu mỗ không
xứng tham gia vào nội bộ võ lâm trung nguyên nhưng Thiếu Lâm là nơi ta lớn
lên, ta cũng có trách nhiệm phải bảo vệ nó.”

“Xàm ngôn.”

“Giết hắn báo thù cho các huynh đệ.”

Mọi chuyện có vẻ lệch khỏi tầm kiềm soát, Du Thản Chi lên tiếng ổn định tình
hình:

“Chư vị, việc khẩn cấp lúc này là bàn về võ lâm minh chủ, thiết nghĩ không nên
vì một người ngoại tộc mà mất thời gian. Tại hạ dù tài hèn sức mọn cũng xin
góp một phần sức của mình đánh giặc.”

Đinh Xuân Thu đứng đầu Tinh Túc phái đứng ra bắt tay với Du Thản Chi nói:

“Dù phái Tinh Túc có xuất thân Tây Vực nhưng không thể thấy ác làm càn, lão
phu nguyện ý trợ giúp Cái Bang diệt Liêu.”

Theo kịch bản Đinh Xuân Thu sẽ bắt A Tử uy hiếp Du Thản Chi nhưng vì một lý do
nào đó lại chuyển sang bắt tay với hắn, Lạc Phong qui nó vào hiệu ứng hồ điệp
khi hắn xuyên không đến thế giới này.

Việc hắn làm bây giờ là đợi, đợi Vô Danh tăng giải quyết xong vấn đề của Mộ
Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn gia phụ của Tiêu Phong và Mộ Dung Phục, kết quả thế
nào hắn không cần biết, bởi vì trong mắt hắn, kết quả chỉ có một, cái kết của
Thiên Long như cốt truyện chắc chắn sẽ không xảy ra.


Tối Cường Nhị Thứ Nguyên - Chương #11