Người đăng: Leader
“Haizz”
Thanh niên mặt mũi sáng sủa, quần áo chỉnh tề tuy không được cao to đen hôi
như mấy anh da đen người Mỹ hay đẹp trai xinh tươi như kiểu oppa Hàn nhưng
cũng được cái dễ nhìn.
Thanh niên tên gọi Lạc Phong, hai mươi hai tuổi, hiện vừa ra trường và đang
tìm việc.
Đã hơn sáu tháng kể từ khi vác tấm bằng cử nhân về nhà, dù đã chạy đôn chạy
đáo qua các công ty, kết quả hoặc là chúng tôi đã đủ người hoặc là chờ liên
lạc lại sau.
Gia cảnh Lạc Phong không phải khá giả gì, ngoài điều kiện cần là tấm bằng cử
nhân thì khoảng tiền bôi trơn để nhận việc cũng không hề nhỏ so với gia đình
thuộc diện nghèo như hắn.
Lạc Phong thở dài, hắn rong ruổi trên con đường không mục đích, Lạc Phong
không nhớ đây là lần bao nhiêu mình trượt phỏng vấn. Rít điếu thuốc trên tay,
tận hưởng dư vị ngất ngây nó mang lại, Lạc Phong cười đắng chát. Sự thật khác
hẳn những gì gia đình biết về hắn, một công việc tốt, một cô bạn gái xinh xắn
tất cả chỉ là lời nói dối của một thằng đàn ông trọng sỉ diện.
Nhưng đó lại là lời nói dối đầy thiện ý, Lạc Phong không muốn cha mẹ lo cho
tương lai của hắn, thứ hắn làm bây giờ chỉ là sự lẩn tránh dưới ảo tưởng một
công việc bận rộn.
Bước chân Lạc Phong không tự chủ đi vào bãi phế liệu của thành phố, nơi chứa
đủ thứ vất đi, thiên đường tội phạm của xã hội.
“Lại hết tiền.”
Lạc Phong rút cái ví cũ kỹ trong túi quần ra mà thở dài ảo não. Trong ví còn
lại hơn 30k tiền lẽ và vài tờ mệnh giá 200 đồng thối từ siêu thị.
Lạc Phong cứ nghĩ tốt nghiệp xong cuộc đời mình sẽ khác, có thể tự nuôi sống
bản thân, kiếm một công việc tốt, một cô bạn gái xinh xắn cùng lập gia đình,
sinh hài tử. ..
Vậy mà giờ đây lại thất nghiệp.
Chỗ Lạc Phong trọ nằm vùng ngoại ô thành phố, giá thuê rất rẻ, đa phần người
thuê là công nhân và lao động phổ thông. Mỗi sáng Lạc Phong dậy rất sớm, bôn
ba trên con xích thố hai bánh cũ kỷ đi xin việc, chiếc xe ấy giờ đã hư hỏng,
hắn buộc phải đi bộ.
Đang mãi suy nghĩ bổng một tiếng ồn đánh gãy mạch suy nghĩ của Lạc Phong.
Khẽ cau mày, Lạc Phong đi sâu vào trong. Rác thải chất thành đống bốc mùi kinh
khủng, rác thải vô cơ và hữu cơ không được phân loại mà trộn lẫn với nhau
thành một đống bầy nhầy kinh tởm, lẫn đâu đó còn có cả xác súc vật chết đang
phân hủy.
Người dân quanh đây nhiều lần đệ đơn kiến nghị chính quyền thành phố xử lý,
đổi lại chỉ là ậm ừ cho qua, năm này qua năm khác dần dần họ cũng bỏ mặc không
quan tâm đến nữa. Cho dù có xảy ra dịch họ chỉ việc vịn vào ba chữ đúng qui
trình là xong.
Chuyện to hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không là cách chính quyền làm
việc từ nhiều năm nay.
Trên nóc mớ giấy lộn xen kẻ mảnh vụn thủy tinh là một quả cầu kim loại hình
cầu kỳ lạ. Lạc Phong thấy thế tò mò tiến lại gần xem thử.
“Tít. . .tít. . . Phát hiện sinh vật sống thích hợp. . .đang cập nhật thông
tin. . .bắt đầu cưỡng chế truyền tống. . .3. . .2. . .1. . .”
Lạc Phong dám thề đây là thứ ngôn ngữ kỳ lạ nhất mà hắn từng biết, nghe giống
như gió thoảng qua tai. Nếu nói giống thì nó giống hệt tiếng sáo pha trộn với
đàn piano, du dương đến kỳ lạ.
Lạc Phong cảm thấy đầu đau nhói. Khối cầu kim loại vỡ vụn lộ ra lõi phát sáng
màu xanh dịu, lấy tốc độ không tưởng lao đến bao trùm lấy hắn.
“Ta cứ như vậy chết sao? Chết trong đống rác dơ bẩn của xã hội?” Lạc Phong
trong lòng cười khổ.
Lạc Phong cảm thấy thật đáng tiếc, hắn còn biết bao dự định chưa làm. Năm ấy
tất cả các phương tiện thông tin đại chúng đều xôn xao bởi dị tượng trên bầu
trời thành phố, nhiều đoàn khoa học từ các quốc qua đổ về dãi đất chữ S tiến
hành nghiên cứu, họ hoàn toàn quên đi sự tồn tại của người thanh niên tên Lạc
Phong này, như thể hắn chưa bao giờ tồn tại.
Trong bóng tối bao phủ, không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Lạc Phong từ từ
tỉnh lại.
“Địa Ngục là như thế này sao?”
Lạc Phong mở mắt. Trước mặt hắn là mảnh tinh không vô tận, xung quanh đầy
sương khói mờ mịt.
“Tỉnh rồi sao?”
“Ai?”
Lạc Phong quát lớn. Hắn dáo dác ngó nghiêng ngó dọc, nơi đây một mảnh sương mù
dày đặc, tầm nhìn hạn chế lại không có lấy một thân ảnh nhân loại, Lạc Phong
rùng mình.
“Chẳng lẽ là quỷ?”
“Ta không phải người cũng chẳng phải quỷ. Tiến lên đi.”
Tiếng nói phiêu miễn lần nữa xuất hiện. Lạc Phong ngạc nhiên một chút, hắn lựa
chọn tiến lên phía trước. Đi được một đoạn thời gian, sương mờ dần tan, trước
mặt Lạc Phong lúc này là một đình viện kiến trúc cổ xưa, ngự giữa mặt hồ.
“Hãy đi thẳng tới.”
Không một lối đi nào hiện ra như Lạc Phong tưởng tượng, mặt hồ phẳng lặng
không gợn sóng. Mặc dù không thấy lối đi nhưng Lạc Phong tin vào trực giác của
mình, hắn đặt chân lên mặt nước.
“Qủa nhiên”
Lạc Phong mừng thầm. Hắn bước chầm chầm trên mặt nước, dần dần hắn tăng tốc.
“Cảm giác giống như đi trên mặt đất, thật kỳ lạ.”
Lạc Phong cảm thán. Hắn nghĩ rằng mình đã chết nên mấy chuyện phi khoa học thế
này không khiến Lạc Phong ngạc nhiên cho lắm.
Đi theo lối vào sau cánh cửa, nội thất bên trong một mảnh trống không duy chỉ
có một hư ảnh mờ ảo chập chờn ngồi trên bộ bàn ghế đá.
Lạc Phong thấy thế liền giật mình nhưng hắn nhanh chóng định thần lại, bản
thân Lạc Phong đã là người chết, đây cũng giống như cuộc gặp gỡ bình thường
giữa đồng loại với nhau, nghĩ thế Lạc Phong có phần yên tâm hơn khi đối mặt
với kẻ ngồi đối diện.
“Ngươi là ai? Đây là đâu?”
Hư ảnh mờ đi đôi chút, nó cất giọng thều thào.
“Ta là tiền chủ nhân nơi này. Đây là không gian trong Càn Khôn giới.”
“Càn Khôn giới? Nơi này không phải Địa Ngục?”
Nhận ra được sự thắc mắc của Lạc Phong, hư ảnh bật cười yếu ớt.
“Người đồng hương hãy gọi ta như vậy. Cách đây rất lâu từ khi ta nhận được thứ
này, thoáng chốc đã qua hàng cực nguyên, một đời Đế Hoàng như ta không ngờ lại
có ngày hôm nay.”
Hư ảnh gần như tan biến chỉ còn sót lại vài sợi hắc khí vương vấn trong không
khí. Một vòng sáng chứa đủ bánh xích sau lưng nó phát sáng đến mức Lạc Phong
phải đưa tay che mắt lại.
“Ta chỉ là một tia chấp niệm tồn tại từ quá khứ, ngươi là kẻ tiếp theo được số
mệnh lựa chọn. Hãy viết tiếp những gì chúng ta còn dang dỡ hỡi kẻ truy tìm số
mệnh.”
“Mỗi đời Đế Hoàng đều dùng bổn mệnh thần hồn tu bổ, hoàn thiện Càn Khôn giới.
Chúng ta những kẻ vùng vẫy trong sự tuyệt vọng, dù bản thân mỗi người chúng ta
cường đại đến mức chấn động tinh không vẫn không đủ tư bản để đối mặt với số
mệnh và ngươi, kẻ cuối cùng còn tồn tại, hãy thay chúng ta hoàn thành sứ mệnh
còn dang dỡ này.”
“Bách Việt, chín mươi chín đời Đế Hoàng đại diện cho mỗi một tộc trong Bách
Việt nhất tộc, ta Lạc Long Quân kẻ đại diện cho Âu Lạc tộc, một trong Bách
Việt đã đi đến đoạn cuối cuộc hành trình. Truyền thừa Bách Việt không thể bị
cắt đứt, Lạc Việt hãy thay chúng ta. . .chủ nhân cuối cùng. . .vĩnh biệt.”
Dao động năng lượng hoàn toàn biến mất, Lạc Phong dần mở mắt. Một lượng thông
tin khủng khiếp như thác lũ tràn vào đại não, hắn ôm đầu gào thét trong đau
đớn.
Lại qua thêm một thời gian, Lạc Phong dần tỉnh lại. Hơn 99% lượng thông tin
trong đó bị phong ấn lại nhưng chừng đó đã quá đủ cho Lạc Phong hiểu tình hình
hiện tại của mình.
“Ra đây đi, Cơ.”
Một tiếng hót thánh thót vang lên. Không gian chung quanh mơ hồ vặn vẹo, một
quầng sáng màu bích lục tuyệt đẹp lóe lên giữa không trung.
Xuất hiện trước mắt Lạc Phong, một thiếu nữ tuyệt đẹp mà không một bút tích
hay ngôn ngữ nào đủ để miêu tả về vẻ đẹp của nàng. Không những nhan sắc mà xét
về khí chất nàng tuyệt đối thuộc dạng có một không hai.
Cho dù Thi Thần Nguyễn Du có tái thế cũng không thể nói hết được. Đến cả hai
câu thơ: “Làn thu thủy nét xuân sơn - Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.”,
cũng không đủ dùng.
“Người hẳn đã tiếp nhận thông tin từ ngài ấy.”
Cơ cất tiếng, giọng nói thánh thót tựa tiên âm làm say đắm lòng người phối hợp
với khí chất mờ ảo có phần tang thương càng tạo nên dư vị khó tả.
“Ta đã hiểu tất cả. Tất cả mọi chuyện, thật đáng buồn khi ta là kẻ duy nhất
biết được điều đó. . và ngươi. Ta biết nhưng ta lại không thể nhớ được, quả là
nghịch lý phải không nào?”
Cơ vén dải tóc ngân sắc tuyệt đẹp của mình ra sau lưng, đôi mắt lục bảo trong
suốt tựa hồ thu nhìn Lạc Phong không chớp mắt.
“Đôi khi đó lại là hạnh phúc.”
“Ta đã tồn tại từ rất lâu kể cả trước khi mảnh thiên địa này thành hình. Các
chủ nhân đời trước của Càn Khôn giới, ta chứng kiến họ hùng mạnh lên từng
ngày, cùng họ trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống nhưng thủy chung không
thể thay đổi một kết quả.”
“Người là hy vọng cuối cùng của chúng ta, Long Quân có lẽ đã hiểu được điều
này. Người nói Người hiểu hết tất cả nhưng không phải, sẽ rất đau đớn nếu
người biết được sự thật. Hãy để thời gian trả lời cho Người, hiện tại Người
quá yếu.”
Lạc Phong ngước mặt lên cao, hắn thu mọi thứ xung quanh vô mắt. Cơ đứng lẳng
lặng bên Lạc Phong, không nói một lời. Sâu trong nguyệt nhãn lóe lên niềm cô
đơn, thương tâm khôn tả.
“Đến lúc đi rồi.”
Cơ cười nhẹ. Ngọc thủ xé một đường hầm không gian nhỏ đủ để một người đi qua.
Chứng kiến nụ cười tuyệt sắc của giai nhân không hiểu sao sâu trong nội tâm
Lạc Phong lóe lên niềm thương tâm nhàn nhạt mà chính hắn không hiểu nổi. Cứ
như là hắn đã biết nàng từ rất lâu, rất lâu về trước.
Gạt bỏ cảm xúc không tên ra sau đầu, Lạc Phong thả mình vào đường hầm không
gian, bóng tối một lần nữa bao trùm lấy hắn.
Nơi này chỉ còn giai nhân thẫn thờ tựa vào thành ghế. Cơ rút từ ống tay áo ra
một mảnh ngọc bội tinh xảo, nó không hoàn mỹ mà bị khuyết một nữa.
“. . . .”
Cơ ôm mảnh ngọc vào lòng, nàng dần chìm vào giấc ngủ.