Người đăng: Bachnganh
3
Doãn Văn Quân nướng thịt rất chuyên nghiệp, hắn một tay quay ngân thương, một
tay quét mật ong đã trộn lẫn gia vị, hương thơm nồng đậm toả ra tứ phía.
Chốc lát sau.
Doãn Văn Quân đang chuyên chú quay heo, bổng hắn nghe thấy tiếng bước chân,
ngẩn đầu lên nhìn, đập vào mắt hắn là một tổ hợp quái dị đoàn người, bọn kia
ánh mắt nhìn chằm chằm vào đùi heo quay, yết hầu nuốt nước bọt.
Doãn Văn Quân nhìn một lượt, bốn tên Tiên Thiên cửu tinh, một tên Tông Sư nhất
tinh.
Nhận ra Doãn Văn Quân đang nhìn, tên mập gọi Đoàn Chung cười cười nói:"Tiểu
huynh đệ, ngươi một người nướng hai cái đùi heo lớn như vậy, ăn cũng không
hết, có thể chia cho bọn ta một ít không?"
"Đương nhiên, bọn ta không ăn không, bọn ta trả tiểu huynh đệ tiền, có thể
sao?"
Tu vi cao hơn mình, không cho bọn hắn, bọn hắn cướp thì sao? Suy tính một
giây, thôi thôi, vẫn là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Doãn Văn Quân cuời nói:"Có thể, bất quá thịt còn chưa nướng xong, các vị đại
ca ngồi đợi một lúc!"
"Như vậy cảm tạ tiểu huynh đệ đây! Tự giới thiệu, bọn ta là Dạ Lang Liệp Thú
Đội, ta là đội trưởng Đoàn Chung, kia là Thẩm Dư, Trương Kiệt, Lâm Hùng, Dương
Vũ." Đoàn Chung giới thiệu một lượt, mấy tên kia nhìn Doãn Văn Quân cuời cuời
xem như chào hỏi.
Sau khi giới thiệu, chính là khách sáo hỏi Doãn Văn Quân danh tính:" không
biết tiểu huynh đệ quý tính đại danh? "
"Tiểu đệ Doãn Văn Quân, các vị lão ca đến ngồi ngồi!" Doãn Văn Quân miệng nói,
hai tay bôi gia vi, hương thơm lan toả khiến cho đám người Đoàn Chung nuốt
nước miếng trầy cổ.
"Doãn Văn Quân, tên không tệ, không tệ, bọn ta người Thanh Dương trấn, không
biết Doãn Lão đệ người nơi nào?" Đoàn Chung vừa nói vừa vui vẻ đi tới, lót
giày ngồi hóng, hắn bốn cái tiểu đệ đi theo sau, cũng lót giày ngồi hóng.
Cả đám ngồi xuống, Doãn Văn Quân mới nói:"Tiểu đệ ở Tử Dương Trấn, sát vách
Thanh Dương trấn à!"
"Ồ, vậy chính là hàng xóm, hàng xóm à, ha ha ..." Đoàn Chung vui mừng nói.
Hàng xóm cái quần què, ngươi Thanh Dương ta Tử Dương, cưỡi chiến mã cũng mất
mấy tiếng đồng hồ.
Doãn Văn Quân gượng cười lấy lệ.
"Doãn lão đệ là một mình đến Linh Cát Sơn Mạch này sao?" Tên gầy mặt khỉ Thẩm
Dư hỏi.
Lại một tên não có vấn đề, lão tử ngồi một mình ngươi không thấy sao còn hỏi?
Chẳng lẽ mắt để dưới mông?
Nghĩ là nghĩ, nhưng ngoài miệng Doãn Văn Quân cuời nói:"Đúng vậy, tiểu đệ vừa
mới lĩnh ngộ được một bộ Ngạo Hàn Đao Quyết, đến Linh Cát Sơn Mạch tìm yêu thú
thi triển một phen!"
"Ha ha, Doãn lão đệ tuổi nhỏ mà gan thật lớn, lại dám một mình đi vào Linh Cát
Sơn Mạch lịch luyện, Thẩm Dư ta đây thật phục à!" Thẩm Dư cuời nói.
"Nào có, nào có, tiểu đệ chỉ là ở biên giới khu vực lịch luyện mà thôi, nào có
gì gan lớn!" Doãn Văn Quân đáp.
Đúng lúc này, mặt đất không xa phát ra thanh âm sột soạt.
"Thứ gì?"
Đám người Đoàn Chung cùng Doãn Văn Quân đồng thời nhìn qua.
Hỡi ôi!
Kiến, là vô số kiến từ dưới đất chui lên, con nào con đó lớn như ngón tay cái,
thân đỏ như máu.
Ôi đm, kiến sở trường chính là đào đất, ta làm sao quên điều quan trọng như
vậy? Doãn Văn Quân trong lòng thầm hô, cảm thấy đem băng vây lấy lũ kiến yêu
trên mặt đất là cỡ nào óc chó.
"Là mấy con kiến mà thôi, Doãn lão đệ không cần sợ, cứ chuyên tâm nướng thịt,
lũ kiến để ta xử lý!" Thẩm Dư tự tin nói, hắn một thân Xích Hoả Thiên Công
chính là khắc tinh của con trùng.
Thẩm Dư phi thân nhảy lên không trung, đến một chiêu Xích Diễm Chưởng. Cự đại
Hoả Diễm bàn tay từ không trung giáng xuống bầy kiến.
Ầm ầm ~~
Mặt đất bạo liệt, vô số con kiến bị hoả diễm thiêu đốt.
Đau lòng ~~~
Doãn Văn Quân tâm vô cùng đau nhức, thật giống như có cái gì trọng yếu đồ vật
theo trước mắt của hắn biến mất.
"Thẩm lão ca, xin dừng tay ....." Doãn Văn Quân tê tâm liệt phế hô.
Doãn Văn Quân tung người nhảy lên, chân khí ngưng tụ đao đến một chiêu Băng
Phong Tam Xích đem mặt đất băng phong lại, ngăn cản đám kiến bò lên, cũng như
ngăn cản Thẩm Dư chưởng pháp.
Thẩm Dư từ không trung đáp xuống đất, nhìn Doãn Văn Quân chau mày hỏi:"Doãn
lão đệ, ngươi hà cớ gì ngăn cản ta?"
"Thẩm ca, bầy kiến này cùng ta có thù, ta nuôi một đầu sủng vật Kim Nha Thử,
tình cảm rất tốt, đi đâu cũng mang theo nó.
Trưa nay ta cùng một bầy Dã Lang Yêu chiến đấu, ta để nó chạy trước, nào ngờ
... nào ngờ lúc ta chém giết bầy Dã Lang Yêu xong đi tìm nó thì phát hiện nó
đã chết, bị đám kiến này tha đi!"
"Tiểu Thử nó chết thật thê thảm ..."
Doãn Văn Quân tâm tình bi thương nói, âm thanh càng lúc càng lớn.
"Ta hận, ta thật hận, ta đem bầy kiến tổ đóng băng, muốn cho bọn hắn từ từ
đông chết, chỉ là ta kinh nghiệm thiếu thốn, quên mất kiến biết đào đất!"
"Thẩm ca, ta muốn tận tay giết chết đám kiến mới thỏa mối hận trong lòng, nếu
không tâm ma khó trừ!"
"Thịt đã nướng xong, huynh qua bên kia cùng mấy vị lão ca thưởng thức, bầy
kiến để ta!"
Nghe Doãn Văn Quân nói, Thẩm Dư mới để ý, cách đó không xa có một tòa núi
băng, phải tiêu hao bao nhiêu chân khí mới có thể tạo thành?
Xem ra, hận ý thật rất sâu à!
Thẩm Dư vỗ vỗ vai Doãn Văn Quân an ủi:"Doãn lão đệ nén bi thương!"
Bốn tên kia cũng tiến lên an ủi.
Đoàn Chung đã thèm ăn lắm rồi, một con chuột chết mà thôi, có bao nhiêu bi
thương chứ? Ăn mới quan trọng. Hắn ôn tồn nói:"Được rồi, tiêu diệt tâm ma quan
trọng, chúng ta qua bên kia, đừng ngăn trở Doãn lão đệ!"
"Đoàn ca chu toàn!"
Đám người Đoàn Chung kéo nhau trở về chỗ heo quay, cả đám lấy ra dao găm lẻo
thịt thưởng thức.
Doãn Văn Quân mắng to một đám vô sỉ, nhưng hết cách, tức giận rút Tuyết Ẩm Đao
điên cuồng xuất chiêu.
Kinh Hồng Nhất Phách!
Hồng Hạnh Xuất Tường!
Đao Chi Yểu Yểu!
Lãnh Nhẫn Băng Tâm!
Mặt đất bị Doãn Văn Quân xới nát, hàn khí ngút trời, đóng băng tứ phía.
Đám người Đoàn Chung nhìn mà trợn mắt, đây thật là một cái Tiên Thiên võ giả?
Làm sao nhìn so với Tông Sư võ giả còn lợi hại?
"Ta xem hắn chính là kẻ đã giết xung quanh Yêu Thú tiện nghi cho chúng ta à."
Thẩm Dư miệng đầy mỡ heo nói.
Đoàn Chung, Dương Vũ, Trương Kiệt, Lâm Hùng bốn người nhìn Thẩm Dư trợn mắt,
tựa như muốn nói, con mẹ nó, bọn ta cũng không mù, còn cần ngươi nói sao?
Thẩm Dư thấy vậy liền im lặng, tiếp tục ăn thịt heo quay.
Doãn Văn Quân xuất đao liên tục, chiêu thức luôn xuất toàn lực, có hệ thống
trợ giúp khôi phục, còn sợ gì thiếu chân khí.
Kiến thì dù sao cũng là kiến, cho dù thành yêu cũng vậy, đồng cấp độ kiến làm
sao có thể đấu lại người?
Huống hồ Doãn Văn Quân luyện thuộc tính băng công pháp, làm tốc độ của đám
kiến trở nên vô cùng chậm chạp, không bò đến bám lên người hắn được thì lấy gì
công kích?
Doãn Văn Quân e ngại cái kia Huyết Nghĩ Yêu Chúa cũng không biết chết ở hắn
đao thứ mấy, điểm kinh nghiệm đã nhận được, cho nên hắn chỉ biết nó đã chết mà
thôi!
Số phút sau.
Doãn Văn Quân đến tổ kiến diệt sạch, điểm kinh nghiệm tăng lên con số cực
khủng 8,76M.
Doãn Văn Quân trong lòng lúc này nở mười vạn đóa hoa, quả thực quá chi là vui
sướng, thế giới xung quanh bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt đẹp.
Hắn thu Tuyết Ẩm Đao vào không gian, trở lại chỗ quay heo.
Vừa đi tới, đập vào mắt hắn là bốn cái xương cùi trắng bốc không dính chút
thịt.
Doãn Văn Quân ho khụ khụ hai tiếng, đám người Đoàn Chung đang trò chuyện vui
vẻ, nghe tiếng ho khan, bọn hắn nhìn qua, thấy Doãn Văn Quân đang trừng mắt
đứng nhìn.
Đoàn Chung xấu hổ nói:"Doãn lão đệ nướng đồ ăn quả thật quá ngon rồi, bọn ta
không cách nào kiềm chế dụ hoặc à!"
Doãn Văn Quân đột nhiên miễn cười đáp:"Ha ha, không gì, tiểu đệ vốn cũng không
đói, chỉ nướng chơi mà thôi!"
Thẩm Dư đổi chủ đề hỏi:"Doãn lão đệ, ngươi là Huyền Băng Tông đệ tử?"
"Huyền Băng Tông? Không, tiểu đệ không môn không phái à! Thẩm lão ca tại sao
hỏi như vậy?" Doãn Văn Quân nghĩ nghĩ nói.
"Cũng không có gì, thấy chỉ là thấy Doãn đệ đánh ra Hàn Băng Chân Khí, cho nên
hiểu nhầm mà thôi!" Thẩm Dư nói.
Trong đám bọn hắn chỉ có Thẩm Dư với Đoàn Chung là mặt dày, gặp không quen
thân người cũng chạy đến hô huynh gọi đệ giống như thân nhau lắm vậy, cho nên
đa phần chỉ có hai người bọn hắn nói chuyện.
Trương Kiệt, Lâm Hùng cùng Dương Vũ rất ít khi mở miệng. Nhưng lúc này, Trương
Kiệt cũng không nhịn được hỏi:"Doãn huynh đệ, ta hỏi một chút, Yêu thú xung
quanh là ngươi giết sao?"
"Đúng vậy, là tiểu đệ chặt!" Doãn Văn Quân sảng khoái thừa nhận, mình chặt thì
nói mình chặt, có cái mẹ gì che giấu.
Mả mẹ nó, một người chân khí làm sao hùng hậu như thế?
Mặc dù đã xác định, nhưng trong lòng đám người Đoàn Chung cũng chấn kinh một
phen.