Chương 1 :
Tại một điểm chờ xe bus nào đó trong thành phố :
“ Haizz..chán thật , đã lại đến chương cuối rồi . Bộ truyện này viết hay
thật, nên kiếm tiếp truyện thể loại này hay đổi loại mới đây?“
Người đang than ngắn thở dài ở đây chính là Trần Minh Long , trong tay hắn
là chiếc điện thoại di động loại cũ, chiếc di động này là hắn
tích lũy tiền ăn vài tháng mới đủ mua lại tuy có hơi cũ nhưng phục
vụ việc đọc truyện cho hắn cùng nghe gọi là vẫn rất khá . Hắn đang
chăm chú nhìn trong điện thoại thì bỗng dưng nghe thấy tiếng hét của mọi
người xung quanh :
_ Cẩn thận có ô tô kìa !
Hắn đang chăm chú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nghe thấy
tiếng thét vội ngẩng đầu lên nhìn, lúc này ở phía lòng đường hắn thấy
có một bé gái khoảng 5 tuổi ,tóc buộc đuôi ngựa trông rất dễ thương đang chạy
ra ngoài đường đuổi theo quả bong bay vừa tuột khỏi tay . Cô bé vừa chạy vừa
ngước lên trên nhìn quả bóng , còn chiếc ô tô tải kia thì vẫn đang chạy cách
cô bé hơn trăm mét . Là một thanh niên của của thế kỉ mới, Long không
suy nghĩ nhiều , hắn lập tức đứng dậy quẳng chiếc balo khoác bên vai và chiếc
điện thoại xuống ghế.dùng hết sức bình sinh lao ra , miệng thì hét to .
“ Dừng lại ! “
Cô bé đang chắm chú nhìn lên quả bóng thì nghe thấy tiếng quát đằng sau thì
sững người quay đầu lại nhìn. Vì Long ngồi gần cô bé nhất nên từ chỗ hắn chạy
ra chỗ cô bé đang đứng chỉ mất khoảng 4-5 giây.nhưng lúc này chiếc ô tô đã rất
gần hai người , hắn thầm hô “ không ổn ! “ mắt Long đỏ ngầu hắn gầm lên một
tiếng rồi ôm cô bé quăng sang một người đàn ông đang chạy đến . Lúc này chiếc
ô tô chỉ cách hắn chưa đến một mét không có cách nào tránh được nữa rồi , hắn
thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại miệng mỉm cười .
" con mẹ nó lại xe tải- kun trong truyền thuyết "
Lúc này kí ức của hắn như một cuốn phim tua ngược. Hắn từ khi sinh ra
đã bị cha mẹ vứt bỏ, trở thành trẻ mồ côi , được 1 bà lão làm nghề
thu gom ve chai nhặt được ở gần bãi phế liệu của thành phố . Bà lão vì không
con không cái sống côi cút một mình vì vậy sau khi khi nhìn thấy Minh
Long sắp chết ở bên ngoài liền nhặt về nuôi, đặt tên cho hắn là Trần
Minh Long , Trần là theo họ của bà , Minh trong thông minh sáng suốt còn Long
thì là do ngay từ hồi bé tại tay phải của hắn đã có một vết tràm màu đen trông
rất giống một đầu rồng của Châu Á . Hắn được bà lão chăm sóc như con đẻ vậy
đến năm hắn 4 tuổi thì bà mất do một lần cứu hắn khỏi bị xe đụng,
chính vì vậy lúc nhìn thấy bé gái sắp bị ô tô đâm thì hắn mới không nghĩ
nhiều mà lao ra cứu.
Một năm sau , khi hắn đã dùng hết số tiền mà bà tích góp để lại cho hắn thì
hắn đã bị đưa vào trại trẻ mồ côi của tỉnh . Năm 7 tuổi thì Long được một bà
sơ tên Trang nhận nuôi và cho đi học . Nếu lão bà là người mẹ đầu tiên của
Long thì Trang là người mẹ thứ hai của hắn. Long rất thông minh 8 tuổi đã học
xong chương trình tiểu học , 9 tuổi đã được học vượt lớp vào thẳng trường cấp
2 nổi tiếng của cả tỉnh .
Nhưng không may luôn xảy đến với Long , đến năm hắn 15 tuổi thì mẹ Trang của
hắn mất do bị căn bệnh ung thư não . Long suy sụp hoàn toàn , hắn bỏ học tự
nhốt mình trong căn nhà của 2 mẹ con đến 2 năm nếu không có việc gì hắn sẽ
không ra ngoài. Trong 2 năm bỏ học và ở trong nhà hắn đã tìm đến manga, anime,
tiểu thuyết để quên đi những kí ức đau buồn của mình. sau khi tiếp súc với
manga , anime, va tiểu thuyết hắn thực sự đã chìm đắm vào những câu truyện
trong đó . Hắn đọc, xem hết cái này đến cái khác và chỉ mong mình được vào thế
giới của các nhân vật trong truyện để thay đổi cuộc sống đau buồn mà mình đã
trải qua. Cho đến ngày hôm nay . khi thức ăn trong tủ lạnh đã hết nên hắn mới
vác xác ra khỏi nhà để đi siêu thị mua đồ , đang ngồi đợi xe bus ở trạm thì
gặp truyện ngày hôm nay…
“ ầm…bụp” . Long cảm thấy cơ thể và đầu hắn như bị một quả núi nhỏ đập vào
người, đây là cảm giác đau đớn nhất mà hắn cảm nhận được từ bé đến giờ. Mắt
hắn nhắm tịt lại không cách nào mở ra được , đến cả 1 ngón tay hắn cũng chẳng
cử động được . Lúc này, hắn nghe thấy xung quanh có tiếng hét và tiếng xì xào
của nhiều người.
“ có người bị xe đụng , gọi cấp cứu mau “
“ chảy nhiều máu quá không biết có qua nổi không ? “
" đẹp trai ghê , chết thì tiếc quá. "
…
Minh Long lúc này cười khổ.
“Con mẹ nó, còn chưa có gấu nha, sao chết lãng xẹt vậy. Ta còn chưa nắm
tay gái, chưa được hôn, được ấy ấy nha..."
Hắn la hét trong suy nghĩ một lúc lâu, lần lượt điểm qua mười tám đời
nhà lão thiên.
Một lát sau, hắn cũng bắt đầu cảm thấy như linh hồn của mình muốn bạy ra
khỏi thân xác.
" Ngọa tào, không phải bị xe tải- kun hỏi thăm đều là xuyên toa không
chí ít cũng là trùng sinh sao, con mẹ nó tình tiết này là không
đúng.....aaaa".
Minh Long cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ lôi hắn ra khỏi cơ thể
, một lúc sau hắn cuối cùng cũng không thoát khỏi lực hút kia, linh
hồn cuối cùng cũng bị kéo ra bên ngoài. Hắn cảm nhận được mình bồng
bềnh trong không trung hai mắt lúc nãy nhắm vào bây giờ mới dám mở ra
nhìn.
“ Chậc... đây là linh hồn thoát xác đi ,vậy là mình triệt để đã chết rồi.
Không biết được lên thiên đàng hay xuống địa ngục đây . Thật có chút mong
chờ nha. “
Long chưa biết cảm giác bay như thế nào , hắn bắt đầu thử điều khiển linh
hồn mình bay một vòng quanh thành phố , lượn hết mọi ngóc ngách không chừa chỗ
nào . Hết bay lên trời rồi lại chui xuống đất, rồi hắn dừng lại ngửa mặt lên
trời cười sảng khoái “ hahaha, quá đã …! “.
---
Lúc này, tại một nơi nào đó trong vũ trụ bao la.
Trong không gian, lực lượng sinh mệnh của một vị Đại Năng Giả không ngừng cấp
tốc biến mất. Hắn đã bỏ suốt ba trăm nghìn năm để ngồi chỉnh sửa thần bí đồ
vật kế thừa này.
Đó là thứ gì đó dưới dạng một đoàn năng lượng, cực kì kì dị đến khó tin. Trong
hình hài một lão già tóc và râu một màu trắng hắn không ngừng cười ngây ngốc "
Ta thành công rồi, thành công rồi ! "
Hắn ngồi ở nơi đó, trong không gian một màu đen tối thầm cảm thán " Chỉ tiếc
là ta đã bỏ ra toàn bộ năng lượng sinh mệnh để nó hoàn thành một bước cuối
cùng, đồng thời cũng vì đó mà ta chuẩn bị biến mất trong thiên địa không có
khả năng luân hồi, chỉ tiếc là ... "
" Ngươi hay tự tìm người may mắn đi ... " Lão Đại Năng Giả không ngừng run lên
nhưng đôi mắt và thần hồn cho thấy cảm xúc mãnh liệt của hắn cực kì vui sướng.
Từng đoàn quang mang như đom đóm hội tụ lại rồi lại tách ra, cứ như thế Đại
Năng Giải cuối cùng kia biến mất khỏi thế giới này không còn một chút dấu vết.
Đoàn năng lượng kia cũng kì dị xé nát không gian bên cạnh, biến mất như chưa
từng xuất hiện nơi này.
...
-----------
Lúc này Minh Long đang cười thống khoái hai cánh tay dang ra thủ thế giống
loài chim vỗ mạnh.
" Hô hô hô, đại bàng tung cánh..."
Đang vui đùa với linh hồn của mình hắn không hề chú ý rằng từ lúc
nào trên bầu trời bỗng dưng đen kịt lại , từng đạo sấm chớp thô to như cây
cột liên tiếp bổ xuống.
Minh Long bị một đạo sớm chớp đánh xượt qua người làm hắn sợ không
thôi, vài giây sau không gian như bị một sức mạnh vô hình nào đó vặn xoắn lại
rồi bất ngờ xé toạc ra tạo thành một lỗ hổng đen ngòm, ánh sáng xung quanh
dường như cũng bị hố đen này hút vào. Minh Long lúc này mới ý thức
được có điều không đúng, cấp tốc hướng phía xa mà bay đi. Tuy nhiên
đã quá trễ, lực hút từ hố đen dường như tập trung vào hắn khiến
hắn không cách nào chạy đi được.
Sau một hồi cố gắng vô ích, Minh Long lúc này mới buông xuôi cười
khổ “ Vừa ngủm xong thì lại gặp cái gì đây nữa không biết …. Lão Thiên, tha
cho ta đi a“
Càng ngày hắn càng bị kéo lại gần lỗ đen. Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng
hét thất thanh vọng ra từ phía hố đen.
“ A…A… mẹ ơi cứu con! “
Thân ảnh của hắn đã biến mất hoàn toàn. Bầu trời lúc này trả lại vẻ
trong xanh vốn có của nó.