Công Việc


Người đăng: BooKooMan

Dù ở Thế giới song song nào, khu chợ chính tại Chung Cực thành vẫn luôn náo
nhiệt như thế.

Theo bóng lưng của Thạch lão, Thiên Phong cũng là từng bước chầm chậm mà đi
theo. Hôm nay Thạch lão dọn hàng sớm, hiển nhiên là vì việc của hắn, đương
nhiên trong lòng Thiên Phong cũng sinh ra một tia ái ngại.

Hai người nhanh chóng bước đi, rẽ trái, rẽ phải, Thạch lão rất nhanh đã bước
vào một con hẻm nhỏ. Phía sau con hẻm, một khu xưởng chất đầy những thùng gỗ
đựng hàng hóa hiện ra trước mắt Thiên Phong. Thạch lão gọi to một tiếng, chẳng
mấy chốc đã thấy một bóng người hớt hại chạy ra, cười nói vui vẻ:

“Lão già, sao hôm nay về sớm thế? Lại ế hàng phải không haha”

“Cái tên chết bầm này, mở miệng ra là toàn nói lời xui xẻo. Ta đâu có ế tới
mức đó. Thôi không đùa với ngươi nữa, ta về sớm là có việc cần nhờ ngươi.”
Thạch lão tức chẳng phải mà không tức cũng chẳng phải, nói.

Nghe được lời của Thạch lão, vị trung niên kia cũng nhìn sang bên cạnh nơi mà
Thiên Phong đang đứng. Một thanh niên trẻ tuổi? Dĩ nhiên đã đạt cấp độ này
rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao. Trong lòng vị trung niên kia nảy sinh ra một
tia khâm phục. Bản thân ông phải tới năm 105 tuổi mới có thể đạt tới Thất
nghiệp nhất phẩm.

“Giới thiệu với ngươi, đây là Trường tiên sinh, còn không mau ra chào hỏi tiên
sinh.” Thạch lão quay ra chỗ Thiên Phong, cười cười.

Thấy vậy, Thiên Phong đứng trước Trường tiên sinh, nghiêng người thi lễ, thái
độ trang nghiêm ậm ừ ra vài chữ:

“Tại hạ Thiên Phong, mong tiên sinh chiếu cố.”

“Ha ha, không có chi. Người quen của Thạch lão cũng là người quen của ta, mau,
mau vào nhà uống nước.” Trường tiên sinh chỉ tay về phía gian phòng chính giữa
khu xưởng.

Ba người đi vào nhà, trời cũng đã dần tối thêm. Lúc này, trong nhà, giọng của
Thạch lão đầu từ tốn mà vang lên, tuy không lấn át đường tiếng máy móc đang
làm việc xung quanh khu xưởng, nhưng cũng đủ để Thiên Phong và Trường tiên
sinh nghe rõ không thiếu một từ:

“Quả thật tới đây là ta muốn nhờ ngươi một việc. Anh bạn này mới tới Thế giới
Thất nghiệp không lâu, trong người lại không có chút Huyền khí nào, như vậy
rất bất tiện. Ta muốn nhờ ngươi sắp xếp cho hắn một công việc vận chuyển hàng
hóa đường dài. Thù lao thế nào tùy hai người bàn bạc, ta không có ý kiến.”

Lời Thạch lão nói ra, Trường tiên sinh cũng có một chút thấu hiểu. Thiên Phong
tuổi còn rất trẻ, ngoại hình thế kia sợ rằng tuổi còn chưa lên tới 50, đã có
thể đến được Thế giới này, rất đáng khâm phục. Tuy vậy, tài cao không có nghĩa
là sẽ không chết đói a…

“Tưởng gì chứ, việc cỏn con mà thôi. Thiên Phong anh bạn trẻ tuổi nhỏ tài cao,
đối với công việc này hẳn sẽ cảm thấy rất nhanh thích ứng được, sẵn dịp xưởng
của ta cũng cần xuất đi một lô hàng lớn tới Hạ Long thành của Bối Rối quốc.
Thế này đi, cậu hãy gia nhập vào đội vận chuyển của chúng ta, ngày mai bắt đầu
làm việc luôn. Còn thù lao thì 75000 Huyền khí / 1 chuyến. Bao ăn bao ở, ok?”
Trường tiên sinh sảng khoái nói ra.

Thiên Phong câu được câu chăng, cũng là mơ mơ màng màng, bỗng nghe đến đoán
“bao ăn bao ở” thì mắt sáng như sao, gật đầu lia lịa:

“Được như vậy thì còn gì bằng, xin đa tạ Trường tiên sinh.”

Trường tiên sinh gật gù. Mức thù lao ông đưa ra, không tính là quá tốt, nhưng
cũng không đến mức không thể chấp nhận được. Một chuyến đi từ Chung Cực thành
tới Hạ Long thành, mất khoảng 10 ngày, một tháng tối đa có thể chuyển hàng
những ba lần, tiền công hơn 21 vạn Huyền khí. Đối với người vận chuyển lâu
năm, như vậy là hơi thấp, nhưng đối với Thiên Phong cấp độ Thất nghiệp Nhất
phẩm, đã là quá ưu đãi rồi.

Ba người lại tiếp tục cười nói rôm rả. Chủ yếu là chuyện trên trời dưới biển
tại Vi Diệu quốc, thỉnh thoảng lại có một số thông tin quan trọng đến tai
Thiên Phong, như: người ta phát hiện lỗ đen không gian không xác định xuất
hiện tại biên giới Vi Diệu quốc, thoáng xuất hiện rồi lại biến mất. Nghe đâu,
bước vào đó, có thể được truyền tống đến một thế giới khác. Thiên Phong rất
háo hức, biết đâu đó lại là đường về nhà. Bất quá, cũng chỉ là tin đồn thất
thiệt mà thôi. Bây giờ mà mạo hiểm chạy ra biên giới tìm, cũng chẳng còn gì ở
đó, mà nói tới lộ phí đi đường thì Thiên Phong lại muốn đập đầu vô đá chết
quách đi cho rồi.

Suy nghĩ linh tinh cũng chẳng ích gì, Thiên Phong định thần lại. Việc quan
trọng nhất bây giờ là làm cho tốt công việc này, không lo chết đói!

Thời gian trôi qua mau, chớp nhoáng đã hết một canh giờ. Nhận thấy cũng đã
muộn, Thạch lão tạm biệt Trường tiên sinh đi về trước. Còn Thiên Phong thì
được tiên sinh bố trí cho ở tại một gian phòng trống, ở ngay phía sau phòng
tiếp khách, không tính là quá rộng, nhưng nếu để một người ở thì thừa rồi. Bữa
ăn cơm tối hôm đó cũng là để tiên sinh giới thiệu Thiên Phong với các anh em
trong đội vận chuyển của Trường thương hội. Cơm nước xong xuôi, Thiên Phong
cũng tự động nhấc mông đi về phòng, không có bắt chuyện với ai.

Đêm khuya, nằm trong phòng, Thiên Phong trằn trọc không ngủ. Đối với lời răn
dạy của bố mẹ về tương lai mưu sinh kiếm sống, hắn còn chưa thèm để ý nhiều
lắm. Hôm nay, đúng là đã thấm thía nhiều rồi…

Sáng hôm sau.

“…”

“WTF? Mặt trời? Ánh sáng chiếu rọi tâm hồn em?”

Thiên Phong sửng sốt nhìn lên bầu trời. Một mặt trời ửng đỏ đang bồng bềnh
trôi giữa vô vàn đám mây vô định. Theo lí thuyết hắn tưởng tượng ra mà nói,
màn đêm sẽ vây kín Thế giới Thất nghiệp này, ít nhất là vài trăm năm nữa mới
phải chứ? Thế é* nào lại lòi ra một mặt trời vào buổi sáng thế này?

Trong lúc Thiên Phong đang tràn ngập những suy nghĩ kiểu “WTF gì thế này” thì
một bàn tay vỗ vỗ vai hắn, làm hắn suýt giật mình té ra đằng sau. Một thanh âm
nhẹ nhàng truyền tới:

“Tốt lắm, thanh niên trai tráng. Sớm như vậy đã dậy rồi, rất có tinh thần. Ta
còn tưởng cậu vẫn đang ngủ chứ.” Trường tiên sinh giơ ngón tay cái.

“Thì ra là Trường tiên sinh, làm ta hết hồn. Dù gì cũng là ngày đầu tiên bắt
đầu công việc, có chút háo hức, thành ra dậy sớm như vầy.” Thiên Phong nhanh
chóng hoàn hồn, đáp lại.

“Thôi không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta đi nhé?” Trường tiên sinh xoay
người, nhanh chóng cùng Thiên Phong tiến tới kho chứa.


Tốc Độ Chi Thần - Chương #8