Lĩnh Hội Không Gian Quy Tắc!


Người đăng: BooKooMan

Nói vậy thôi, chứ thực ra nghị lực của Thiên Phong hơn xa người bình thường.
Từ khi đến đây, không lúc nào hắn ngồi chơi. Thiên Phong liên tục vận động cơ
thể, liên tục cảm nhận cái mới mẻ của không gian này. Mới vừa rồi, nhận thấy
giới hạn của cơ bắp do vận động quá sức, hắn mới ngồi xuống nghỉ giải lao.
Thời gian từ khi hắn đến thế giới này đã trôi qua những 10 phút, thời gian dài
dằng dặc khiến Thiên Phong gần như quên mất mình là ai, tại sao lại đến đây.
Tâm trí của hắn bây giờ vô cùng bất ổn, một thời gian dài không thức ăn nước
uống, chẳng lẽ hắn sẽ chết ở đây sao?

Hắn nằm dài ra đất. Nhìn lên bầu trời xanh thẵm hiền hòa không có lấy một tia
nắng rọi xuống, Thiên Phong bất giác sờ lên mồm. Xung quanh hắn tứ phía là đất
trống đồi trọc cần được phủ xanh, cũng không có lấy một bóng người, hắn thở
dài và lấy hai tay che mõm. Vì giờ đang là mùa hè, đi học chỉ tính là học thêm
ở trường ( cơ mà đhs ông thầy nghiêm túc vãi thế? ) nên Thiên Phong mặc cho
mình là một cái áo sơ mi in hình Sơn Tùng chất level max, thêm vào cái quần
ngố khiến dáng dấp của hắn mang một vẻ gì đó rất phong trần. Với cái vẻ Phong
phanh Trần chuồng như thế, không biết hắn có thể đốn tím được bao nhiêu cô gái
ở thế giới thực.

Lau đi vệt máu ở khỏe mạnh, hắn lấy từ trong Gucci ra một mớ giấy màu trắng mà
chính tôi cũng không rõ nó là thứ gì. Đó là một tấm giấy thần thánh mà tôi
chưa bao giờ được chạm vào cũng như tiếp xúc. Mỗi lần cố gắng tìm hiểu về nó
cũng như Dạ Hương thì y như rằng là ăn một cái tát. Tất cả những gì tôi biết
là bạn gái tôi rất thích xài đồ vật này, tôi nghĩ đó là 1 loại giấy thơm.
Thiên Phong nhanh chóng hít hà tấm giấy thơm rồi nhét nó vào mồm, vừa để thấm
máu, vừa là để nẹp tránh rủi ro lần sau.

Vụ cái mồm đến đây coi như xong, hắn hít một hơi, dùng lực đẩy của hai tay
khiến cả thân hình hắn bật dậy nhanh hơn sóc lọ. Sóc lọ là một loài sóc có
kích thước khá nhỏ nhưng mỗi khi chịu nhiều kích thích là nó xù ra như nhím và
có khả năng chạy đi chạy lại với tốc độ nhanh dần. Thiên Phong không phải loại
yếu sinh lý không bao giờ tập gym như thế, vừa bắt đầu hắn ra đã đạt tốc độ
tối đa, cực nhanh ổn định thân hình, nắc mạnh về phía trước, cố giữ thăng bằng
cũng như nhịp tìm, hơi thở sao cho thật hoàn hảo. Sau nhiều lần đập đá bằng
mồm ở thế giới này, Thiên Phong mới ngộ ra được cái gì gọi là tốc độ, gọi là
chân lý! Giống như khi một người leo núi, phải lấy tốc độ mà lên đỉnh, chứ
chậm chạp thì chỉ tổ tốn sức và không thể leo tiếp được tăng 2. Hắn giờ đây đã
hiểu: thân thể hắn như một quả bóng cao su, bơm thì căng không bơm thì xịt.
Chỉ có một thứ hắn điều khiển được, đó chính là tốc độ bơm!

Trong đầu hắn liền nảy ra một ý tưởng: “Nếu ta hít cần làm cơ thể nhẹ đi, lập
tức phóng về phía trước, lực cản của không khí sẽ ngăn ta lại. Chính lúc này
ta có thể thở ra làm giảm bớt thể tích không khí trong thể nội, áp suất khí
quyển tác dụng lên ta sẽ nhỏ đi rất nhiều! Cứ lặp đi lại như vậy… Ha ahahaha”

Thiên Phong vui sướng không thể kìm nổi, nếu như giả thuyết của hắn là đúng.
Chỉ cần căn thời gian hít vào thở ra tốt là hắn có thể di chuyển với tốc độ
ngang Goku.

“Goku senpai, notice me!”

Hắn đặt chân phải vuông góc với mặt đất, chân trái duỗi thẳng, nghiêng, mông
hóp lại, hướng lên trời như bệ phóng tên lửa. Dùng tư thế xuất phát thấp được
học trong môn thể dục, toàn thân hắn như cây cung đang giương lên chỉ chờ vọt
đi.

Đúng lúc này, một bóng người áo đen, mũ đen, quần đeo, găng tay đen, găng chân
đen xuất hiện ngay trước mặt Thiên Phong làm hắn khựng lại. Một giọng nói ồm
ồm truyền đến tai hắn:

“Mày đang làm cái clgt?”


Tốc Độ Chi Thần - Chương #2