Người đăng: BooKooMan
Truyền tống trận nhanh chóng hạ xuống, vẻn vẹn chiếm cứ một bãi đất rộng mà
bằng phẳng trên hòn đảo Mộng Cảnh.
Đoàn người trên truyền tống trận lũ lượt kéo xuống đảo, Thiên Phong cũng đi
theo.
Cảnh sắc trên đảo Mộng Cảnh, đúng là mê hoặc lòng người. Bốn bên là biển xanh
biêng biếc, cá lội tung tăng, chính giữa chỉ thấy một khu rừng rậm “cỏ non
xanh tận chân trời”, chỉ có cỏ là non, những cái cây xung quanh toát ra khí
tức nguy hiểm vô cùng. Còn phần rìa xung quanh chính là có thể đem so sánh với
bờ biển Nha Trang (Tác giả biết mỗi Nha Trang thôi, ý kiến thì lên phường giải
quyết).
Thiên Phong cũng nhận ra điều đó. Bất quá hiện tại không phải thời gian để du
xuân ngoạn cảnh. Giai đoạn đầu của cuộc thi đã sớm bắt đầu.
Theo lời của ban tổ chức, khi lên đảo mỗi người sẽ được phát một chiếc huy
hiệu, sau đó vòng 1 chính thức bắt đầu. Nội dung thi của vòng 1 rất đơn giản:
đến được chung tâm hòn đảo càng sớm càng tốt.
Đây là Thế giới gia tốc, điều kiện trên nghe thì có vẻ đơn giản. Nhưng thực
tế, vòng 1 cũng có một mức độ gian nan của nó. Ví dụ như cái huy hiệu đeo trên
người mỗi thí sinh cũng là một điều rắc rối. Người ta sẽ tìm đủ mọi cách để
cướp đoạt huy hiệu của nhau. Một đội có hai người, khi cả hai người đều mất
huy hiệu sẽ lập tức mất đi quyền thi đấu.
Tại sao lại phải cướp đoạt huy hiệu? Ban tổ chức không tiết lộ. Chỉ biết rằng,
càng có nhiều huy hiệu, vòng 2 diễn ra sẽ càng có lợi hơn.
Mặt khác, hòn đảo này tuy lớn, nhưng với sự chênh lệch trình độ giữa các thí
sinh, và mong muốn bình đẳng hết mức có thể. Ban tổ chức quyết định phủ lên
toàn bộ hòn đảo 1 Hạn Tốc phù, có khả năng làm giảm tốc độ của thí sinh đi tùy
theo phẩm bậc của thí sinh đó. Phẩm càng cao, bị giới hạn tốc độ càng nhiều.
Có thể sẽ có người cho rằng thế là bất công. Nhưng, phải biết, đây là một sự
kiện mỗi năm một lần dành cho toàn bộ dân chúng, vô cùng bình đẳng, chứ không
phải sự kiện tổ chức cho bọn nhà giàu phẩm cao.
Tóm lại, ở nơi đây, phẩm thấp cũng có thể chiến thắng thậm chí là cướp đoạt
huy hiệu của Luyện khí sư phẩm cao. Điều đó phụ thuộc nhiều vào những yếu tố:
môi trường, may mắn, kĩ năng cá nhân, kinh nghiệm điều khiển thân thể,… hơn là
phụ thuộc vào tốc độ thuần túy.
Thí sinh bát phẩm, dù bị giới hạn tốc độ vẫn nhanh hơn ngũ phẩm rất nhiều.
Nhưng nếu Ngũ phẩm thí sinh có kinh nghiệm đầy mình, kĩ năng điều khiển từng
bộ phận trên thân thể tới mức xảo diệu, hơn hẳn Bát phẩm thí sinh thì vẫn có
khả năng thắng được.
Thế giới gia tốc vốn không có sự công bằng tuyệt đối. Nhà giàu thì lên phẩm
nhanh, còn nhà nghèo thì dù cố gắng đến đâu cũng chỉ có thể tăng độ điêu luyện
trong việc khống chế thân thể mà thôi. Còn vấn đề tăng cấp, bao giờ ngươi có
tiền rồi tính tiếp.
Chính vì vậy mới nói, ở tại cuộc thi này. Chưa chắc nhà giàu phẩm cao đã có
lợi thế.
Nhiều người nghĩ những thí sinh 1 phẩm 2 phẩm sẽ làm mồi cho họ ở vòng đầu
tiên. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Do vậy, vừa mới bắt đầu mà đã có
không ít người bị loại, hầu hết đều là Tứ phẩm đổ lên.
Thiên Phong cùng đi với Trúc Ngọc, hai người chạy như bay hướng về phía trung
tâm. Vòng 1 sẽ kết thúc vỏn vẹn chỉ trong 1 giờ đồng hồ, nếu mải mê thu thập
Huy hiệu, nhiều khả năng còn không đến được đích trước thời hạn.
“Chúng ta không đi cướp huy hiệu hay sao?” Thiên Phong buột miệng hỏi.
“Chỉ cần chúng ta có dã tâm lấy 1 chiếc huy hiệu thôi, coi như là đã thua chắc
rồi.” Trúc Ngọc không để ý đến hắn, nói.
Thiên Phong đơ miệng. Ok ok, không cướp thì không cướp. Có cần phải tỏ ra
nghiêm trọng vậy không chứ? Mà lạ thật, cướp huy hiệu là sẽ thua, đây là có ý
gì? Hắn suy nghĩ trong đầu, bất quá, im lặng vẫn là hơn. Theo sau Trúc Ngọc,
hắn ra sức tiến về phía trung tâm hòn đảo.
Trúc Ngọc ánh mắt thỉnh thoảng cũng có đảo qua người hắn, lóe lên sự ngạc
nhiên: “Thiên Phong dĩ nhiên có thể bắt kịp 50% tốc độ của mình?”
Trúc Ngọc cũng là lắc đầu bó tay, sự tình này, sư phó chưa hề nói cho nàng
biết. Ông chỉ nói rằng sẽ có một “cơn gió” đến giúp nàng quậy một chút ở sự
kiện lần này, chứ không nói “cơn gió” ấy nhanh tới cỡ nào. Không ngờ Thiên
Phong lại đạt được trình độ này… ở tầm tuổi này!
Tuy Nàng tuổi tác phải nhỏ hơn Thiên Phong một chút, nhưng đương nhiên, nàng
là ngoại lệ, không thể so sánh với người thường như Thiên Phong. Còn về việc
hai người không tranh đoạt huy hiệu mà chỉ gắng sức tiến về phía đích, Trúc
Ngọc chỉ nhoẻn miệng cười. Lúc trước tuy nàng cũng có một chút lo lắng, sợ kế
hoạch không thành công, không có huy hiệu mà “vật đó” cũng không tới tay.
Nhưng giờ thấy tốc độ của Thiên Phong có thể xếp ở bậc này, hẳn là không cần
lo nữa rồi.
P/S: Đây là chương của tối qua, do tối qua web bị lag nên không đăng được, giờ
đăng bù. Tối nay vẫn tiếp tục có chương :3