Người đăng: BooKooMan
“Mới vừa nãy còn ở đây, giờ đã không thấy Tiêu cô nương đâu nữa”. Thiên Phong
chạy loanh quanh tìm một hồi không lâu mà vẫn không thấy.
Hắn rối rít đi tìm Tiêu Ngọc. Bởi vì, cô ta là người duy nhất hắn quen ở đây.
Tuy không biết nếu tìm được thì Tiêu Ngọc có đồng ý chung đội hay không, nhưng
hỏi thử vẫn còn hơn không hỏi. Dù sao thì, trong cái đại hội này, hắn chẳng
quen ai cả. Người xung quanh ai cũng đang đi cùng bạn bè, chỉ còn một mình hắn
là chưa có người đồng hành.
Thiên Phong đi dọc theo rìa ngoài của đám đông người mà tìm, hắn nghĩ chắc
Tiêu cô nương cũng không chen lấn vào sâu trong làm gì đâu.
Khung cảnh đại hội càng lúc càng náo nhiệt, đúng như tên gọi của nó. Người
người tầng tầng lớp lớp mà đứng kín mít cả Quảng trường. Nếu như đây là một sự
kiện PK, chỉ sợ xô đẩy nhau cũng dẫn tới thảm sát rồi..
Trong cái sự náo nhiệt đó, Thiên Phong nhìn thấy Tiêu Ngọc đang đứng một mình,
quay lưng về phía hắn, ánh mắt hướng lên trên khán đài. Hắn vui mừng chạy lại,
nói: “Tiêu Ngọc cô nương, tôi vẫn chưa có đội, hay là cô chung đội với tôi
được không?”
Thiên Phong hớn hở, “Tiêu Ngọc” kia cũng quay người lại, đáp: “A, tôi cũng là
Ngọc nha, nhưng không phải Tiêu Ngọc. Tôi là Trúc Ngọc. Mà anh là ai?”
Thiên Phong gãi đầu, cười cười gượng gạo: “Tôi là Thiên Phong. Vừa rồi chỉ là
nhầm người thôi a.”
Trúc Ngọc cũng không để ý tới hành động của hắn, chỉ tiếp tục để ý lên đài
cao. Trên khán đài, một ông già râu tóc bạc phơ lúc này chậm rãi mở miệng nói:
“Bạo Cúc đại hội, giờ phút này, chính thức bắt đầu. Các ngươi hãy mau mau nắm
tay đồng đội của mình để chuẩn bị cho việc truyền tống. Người nào không có
đồng đội bên cạnh sẽ lập tức bị loại, nên hãy cẩn thận đừng có buông tay.”
Thiên Phong cuống quýt. Lần này đúng là nguy thật rồi. Tiêu Ngọc cô nương chắc
cũng đã có đội. Chẳng lẽ mình mất công chạy đi chạy lại như vậy rồi lại đi về
sao?
Đột nhiên, hắn cảm giác tay mình âm ấm. Nói chính xác hơn là nóng vãi ra, trời
thì là trời mùa hè. Nhưng cái cảm giác mềm mại này khiến hắn không hề có một
chút bực bội nào hết.
“Nếu các ngươi đã chuẩn bị xong, vậy thì, khởi hành thôi.” Vẫn là cái giọng
chậm rãi bình tõm đấy, ông già nói.
Lập tức, toàn hội trường mọi người đều ồ lên. Dưới chân họ, một dòng khí lưu
áp bức mạnh mẽ xông lên đột ngột. Một cảm giác say say, ngấy ngấy truyền thẳng
lên não. Đối với những người không quen, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Nhưng ở đây hầu hết đều là dân địa phương, không ít người đã tham gia vài lần,
cái cảm giác này, cũng thích lắm. Nó giống như lúc đi thang máy thôi.
Chỉ có điều, chiếc thang máy lần này, chính là cả khu hội trường lăng không mà
tạo thành.
“Ơ ơ..” Thiên Phong suýt thì ngã ngửa.
Vốn dĩ, hắn còn nghĩ cái “truyền tống” mà ông già kia nói là 1 loại dịch
chuyển tức thời. Không ngờ lại chính là bay như thế này, hơn nữa còn kéo cả 1
mảnh đất rộng lớn bay lên trời. Loại phép thuật thần kì thế này, hắn chỉ thấy
ở trong phim, giờ cuối cùng cũng được thấy ngoài đời rồi. Hắn lôi con Galaxy
Note 2 ra quay phim lại từng cảnh một. Nếu bạn thắc mắc tại sao điện thoại hắn
mang theo đã 10 ngày chưa sạc mà vẫn dùng được, thì đơn giản thôi, vì đó là
GALAXY NOTE 2. Tương truyền, con điện thoại thần thánh này đã bị ngưng sản
xuất do Samsung phát hiện một lỗi cực kì nghiêm trọng trong hệ thống pin.
Chính lỗi đó là đã làm chiếc điện thoại này trở nên bất tử, không bao giờ hết
năng lượng.
Bên cạnh Thiên Phong, Trúc Ngọc đang cười mỉm nhìn hắn. Từ bên người nàng toát
ra một loại mĩ lực siêu cấp dễ thương. Thiên Phong nhìn thấy, ánh mắt mơ hồ
tựa như đang thăng. Phải mất đến nửa phút sau, hắn mới dần tỉnh lại khi nghe
Trúc Ngọc nói: “Thiên Phong, anh có làm sao không? Thứ này làm anh thấy khó
chịu hả?”
“A, haha.. không sao, không sao. Cái thứ này ở nhà tôi vẫn thường đi suốt ý
mà.” Thiên Phong vội vàng nói.
“Ểhhhh,..? Nhà anh giàu nhỉ, có thể mua Lăng Không phù để tự do di chuyển như
vậy.” Trúc Ngọc mở to mắt nhìn hắn.
“Hahah.. Cũng không hẳn vậy.” Thiên Phong cười gượng, hắn cũng không biết phải
nói sao nữa.
Hai người lại rơi vào trầm mặc hồi lâu, chỉ là tay vẫn trong tay. Tình cảnh
này đúng là không ổn mà, nhưng ông già đã dặn, không được buông tay, Thiên
Phong đâu còn cách nào khác.
Hắn nhìn Trúc Ngọc hồi lâu, còn nàng thì đang nhìn về một hướng khác, tay trái
vẫn nắm lấy tay Thiên Phong không rời. Thiên Phong muốn hỏi nàng rất nhiều
chuyện, nhưng điều đầu tiên mà hắn chợt miệng nói ra lại là:
“Tại sao cô lại giúp tôi như vậy? Tôi thật sự rất cảm kích.”
“Không có gì đâu, dù sao tôi cũng đang đứng đó để chờ anh mà.” Trúc Ngọc nhí
nhảnh đáp lại.
Não Thiên Phong lúc này cũng bị cô gái trước mặt búng cho bay luôn rồi. Hắn
thấy thật khó hiểu: “Tại sao cô lại chờ tôi?”
Bất quá, Thiên Phong không có nói ra câu đó. Hắn biết, nếu Trúc Ngọc tỏ ra bí
ẩn, hắn hỏi thêm cũng chẳng có tác dụng gì. Quan trọng hơn, nó sẽ biến hắn trở
thành thằng ngu, trong phim luôn là như thế. Im lặng và trở nên ngầu luôn luôn
là ưu tiên số 1…
Trúc Ngọc cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt có vài phần tán thưởng. Thiên Phong có
thể kìm nén được sự tò mò của mình, làm nàng đỡ phải tốn công chuyển chủ đề,
đó cũng là một việc tốt. Nàng đúng thật cũng không có ý định nói cho Thiên
Phong thêm bất cứ chuyện gì nữa.
Thời gian cứ trôi, nhưng không trôi mất quá nhiều. Cái tảng đất đá di động này
coi vậy mà chạy cũng khá nhanh, chớp mắt đã đưa toàn bộ tuyển thủ đến trước
một hòn đảo lớn ở giữa biển. Biển này theo trí nhớ của Thiên Phong lúc xem bản
đồ ở cửa hàng Thạch lão, chính là Biển Grimmie. Một vùng hải phận vô cùng an
nhàn và yên tĩnh, không có sóng thần, không có các dị tượng tự nhiên. Hòn đảo
này thì Thiên Phong không biết, nhưng nó có tên là Mộng Cảnh. Lúc trước có một
ông ngư dân nằm ngủ trên thuyền, lúc dậy đã thấy hòn đảo này, cứ tưởng là mơ,
nên gọi nó là Mộng Cảnh luôn…
Đứng trên “tàu bay”, Thiên Phong ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống phía hòn đảo
đang ở rất gần. Đại hội đến đây đã thực sự bắt đầu rồi. Rất nhanh thôi, Thiên
Phong sẽ “bạo cục” tất cả những thằng cản đường hắn.
“1 triệu rưỡi, ta đến đây!”